VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Khả Hân ngồi nhà và tự mình đi hóng chuyện của mình, cô sử dụng nick áo thấy vì sử dụng nick chính.

Cô tham gia những cuộc tranh luận trên mạng như một thú vui tao nhã.

Và tác giả của những bình luận spam kia chính là cô…
Dĩ nhiên mọi hành động của cô không phải nghịch ngu, mọi thứ cô đang làm đều có ý riêng của mình.
“Trà này để lâu mới ngon, thôi thì ngâm thêm một chút nữa.”
Khả Hân không nóng vội một chút nào, dù sao tiện lúc này pr cho “Bất Lặng” một chút, kẻ thông minh biết lựa chọn thời điểm im lặng, một phút im lặng của cô hiện giờ cũng đáng giá ngàn vàng.

Nói chung, bây giờ cô quyết định không giải thích bất cứ chuyện gì cả, cô cũng phải đợi thời cơ để bùng nổ chứ không phải cứ bất chấp giải thích, bằng chứng đã có sẵn trong tay rồi, chỉ đợi thời gian chín muồi để đăng lên mạng mà thôi…
Khả Hân ngồi ở nhà hoạt động như bình thường, rảnh thì tiếp tục hóng chuyện, còn không thì vào bếp để đỡ nhàm chán.

Cô cũng có chút buồn bực bởi từ sau ngày hôm qua thì cô em gái của cô không về đây đấu khẩu với cô nữa.

Vì quá nhàm chán thế nên cô vào phòng Nguyệt Chân đàm luận sự đời, chốc chốc thì ngủ luôn trong phòng của Nguyệt Chân như phòng của mình.
“Con bé này không biết vô tư hay ngốc nữa.

Giờ này mà còn vẫn có thể ngủ ngon như thế được.”
Nguyệt Chân vuốt nhẹ khuôn mặt trơn mịn của cô rồi không kìm nổi tay mình mà véo cô một cái.
“Ưm, Nguyệt Chân chị không được ăn em, em không phải con gà mà…” Khả Hân nói mớ.
“Chết thật, không biết nó mơ mình thành cái gì rồi.” Nguyệt Chân bất lực nhìn Khả Hân.
Cô để Khả Hân nằm ở đó, xong cô vào nhà tắm để thư giãn một chút.


Một con người nhạy cảm như Khả Hân cô không thể nào ngủ khi mà có tiếng động làm phiền như thế được vì thế cô cũng sớm tỉnh lại trên giường của Nguyệt Chân.
Khả Hân tỉnh lại vì tiếng động trong nhà tắm.

Cô ngáp một hơi rồi lơ ngơ nhìn xung quanh.
“Lạ quắc, chỗ nào đây?”
Vì mới tỉnh dậy nên cô có chút “ngáo”, lại cộng với cấu trúc căn phòng lạ lẫm nên cô chưa kịp nhận ra.

“À, mình ngủ quên trong phòng của chị Nguyệt.”
Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm liền đoán Nguyệt Chân ở trong đó, nên cô không lên tiếng gọi người.
“Căn phòng này rộng không khác gì phòng mình, chắc chị Nguyệt cũng thấy cô đơn lắm...!Tối nay mình sẽ kí sinh ở đây để bầu bạn với chị ấy mới được!”
Khả Hân nói xong liền nằm phục xuống giường, lấy điện thoại ra để xem phía bên kia làm việc thế nào rồi.
Lần này cư dân mạng từ kêu cô sử dụng chất cấm tới buôn bán chất cấm.

Khóe môi cô giật giật.
“Đúng là không thể coi thường mức độ suy diễn của cư dân mạng mà.”
Sự suy diễn đó cũng không phải tự nhiên mà có, phía cảnh sát đã vào việc và đăng lên một tấm ảnh trên trang chủ, một tấm ảnh xét nghiệm khiến tất cả mọi người từng lớn tiếng chửi cô lần lượt xóa bình luận.

Chỉ còn lại một số người tiêu cực và tự cho mình là đúng vẫn còn sức cào phím cãi, nói cô không dùng thì bán.

Cuối cùng vẫn gắn cho cô cái mác thuốc cấm lên người cô.
“Nếu vẫn còn gồng mình lên cãi cố cho được thì tôi sẽ phanh phui hết mọi chuyện để các người nhục nhã khép miệng.”
Theo kế hoạch, cô đi tìm cái điện thoại Nguyệt Chân mang về kia để đặt chân đến “con đường kết thúc của drama”.

Nhưng cô không biết Nguyệt Chân để đâu mà tìm.
“Nguyệt Chân! Cái điện thoại kia chị cất đâu rồi?” Khả Hân hét lớn lên hỏi Nguyệt Chân.
“Ở ngăn thứ tư tủ thuốc ấy!”
Theo lời Nguyệt Chân, Khả Hân mau chóng tìm thấy cái điện thoại của mình.

Bên trong ngăn tủ ấy còn có cả một tờ giấy bị đặt ngược.

Cô biết nó bị đặt ngược vì trên đó còn có chữ.

Vì tò mò Khả Hân cũng thử cầm nó lên đọc.
“Đừng!”
Nguyệt Chân toàn thân còn ướt, tóc tai còn dính bọt xà phòng, trên cơ thể cô chỉ vỏn vẹn một tấm khăn trắng quấn tạm.

Không biết có chuyện gì nhưng cô có vẻ rất gấp.

Khả Hân chỉ kịp đọc được vài chữ đã bị dọa cho giật mình.
“Nguyệt Chân chị làm tôi giật mình đấy, chút nữa thì làm tôi rớt tim ra ngoài rồi.”
Nguyệt Chân không nói không rằng đi tới giật phăng tờ giấy trên tay của Khả Hân, cô còn mắng:
“Ai cho cô táy máy tay chân vào đồ của tôi?”
Cô ấy đang cố chuyển rời sự chú ý của Khả Hân.
“Sao chị phải gấp gáp như vậy? Rốt cuộc tờ giấy kia là thứ gì?”

Thái độ hiện giờ của Nguyệt Chân chỉ càng khiến Khả Hân nghi ngờ.

“Thông tin bệnh tình của bệnh nhân thôi, tôi bảo mật nó theo yêu cầu của ‘họ’ và cô mới là người sai đấy? Còn muốn tò mò nữa à?”
Thấy Nguyệt Chân đang cực kì nóng giận như thế thì Khả Hân đành cố hòa hoãn, dù sao người sai cũng là cô.
“Được rồi, em xin lỗi chị được chứ? Thôi chị vào tắm tiếp đi, em đi trước đây nhé.”
Cô nhanh bước chuồn đi không chú ý phản ứng của Nguyệt Chân.

Nguyệt Chân thở phào, cô đã cảm thấy rất sợ hãi khi Khả Hân cầm tờ giấy ấy trong tay.

Nội dung trong đó là thứ Khả Hân không nên biết và không ai lên biết, chỉ nên một mình chị ta biết thôi.

Khả Hân cũng mau chóng quên cái chuyện ấy đi, cô tập trung vào chính sự, đã đến lúc cô vả mặt từng người rồi…
Ngay lúc này tại một nơi khác, Huyền Giai Mẫn đang cắn móng tay đầy tức tưởi, mọi thứ đang đi chiều hướng mà cô ta không hề mong muốn, nhưng ngay lúc này cô ta vẫn phải đặt ra một câu hỏi.

Thiệu Lân rõ ràng đã cho thuốc vào trong cốc nước kia, Khả Hân cũng đã uống nó rồi, thế quái nào xét nghiệm máu lại không ra? Cô ta chắc chắn đã thấy cô uống cạn ly nước đó, nhưng dường như nó đã bị đánh tráo lúc nào không hay.
“Không sao, chị dù sao cũng không thể lật ngược tình thế được nữa, tuy kế hoạch không thể hoàn hảo như hồi đầu, nhưng đám thủy quân làm việc rất tốt, cứ tiếp tục như thế thì cô ta cuối cùng cũng sẽ bị ép tới con đường chết thôi!”
Huyền Giai Mẫn cố thuyết phục bản thân, cô ta còn có ý định đăng thêm vài bài viết nữa để hạ bệ Khả Hân, nhưng trong cái lúc cô ta đang cố vắt ra những lời bịa đặt thì điện thoại của cô ta nhận được thông báo Khả Hân đã lên bài.
Cô ta bị thu hút theo vào xem, Khả Hân lại chỉ đăng một dòng caption ngắn ngủi: “Không phải kiểu người thích thanh minh, dài dòng quá, tới đây thôi và tự cảm nhận đi.”
Kèm theo nó là một đoạn video không ngắn không dài, chỉ vỏn vẹn 6 phút…
Và 6 phút ấy bao gồm cả việc Thiệu Lân giấu thuốc vào trong túi thuốc của Khả Hân, và cả việc anh ta pha thuốc vào trong ly nước của Khả Hân.

Chỉ vỏn vẹn 6 phút đã vạch trần tất cả, cái gì mà dùng thuốc hay bán thuốc, mọi nhãn mác dính trên người Khả Hân đều bị bay sạch.
Huyền Giai Mẫn như nghe thấy tiếng sét đùng đùng bên tai, chuyện này khiến cho cô ta run rẩy từng đợt.
“Chuyện này không thể xảy ra được! Rõ ràng mình đã lập lên một kế hoạch hoàn hảo như thế rồi, sao mọi chuyện lại có thể cứ thế mà kết thúc? Chuyện này không phải do mình, chắc chắn là do Thiệu Lân… Chắc chắn là như vậy!”
Cô ta không chấp nhận nhận được sự thất bại này, thế là cô ta trút tất cả lên người của Thiệu Lân.


Trong cơn nóng giận, cô ta liền gọi điện cho anh để đổ lỗi.
“Tút tút tút.”
Anh không nghe, trực tiếp từ chối liên lạc của Huyền Giai Mẫn.

“Còn dám không nghe?”
Cô ta tức điên lên được, nhưng cô ta vẫn không định thôi hành động của mình, anh càng không nghe thì cô ta càng sẽ gọi tới làm phiền, cô ta phải gọi được cho anh bằng được mới thôi.
“...”
Thiệu Lân đã nghe máy, nhưng không thấy anh ta nói cái gì cả, chỉ có tiếng gió thổi mạnh lọt vào điện thoại, dò ra một tiếng động nhức tai.
“Anh đang ở chỗ nào? Tên thất bại anh rốt cuộc có cút về đây giải quyết vấn đề không? Chuyện này do anh hành động không chỉn chu mà bây giờ tạo ra một mớ hỗn độn rồi đó.

Muốn tôi gánh tội đấy à?”
Đối với sự nóng giận của Huyền Giai mẫn, anh ta lại ôn nhu mà nói:
“Em không cần lo, chuyện đó tôi sẽ đích thân giải quyết…”
Tiếng gió gần như đã át đi tiếng của anh, nhưng cô ta vẫn vẫn có thể nghe thấy.
“Tốt nhất là như thế… nhưng anh đang ở chỗ quái nào vậy? Sao tôi lại chỉ toàn nghe tiếng gió… Nơi đó rất cao sao?”
Huyền Giai Mẫn có chút nghi ngờ, bởi một nơi bình thường sẽ không có nhiều tiếng gió như thế.
“Không quan trọng, nhưng anh chỉ muốn nói một điều… Đây sẽ là lần cuối anh liên lạc với em, từ sau cuộc gọi này, em sẽ không bao giờ gặp được anh nữa đâu.”
“Anh muốn làm sao? Tôi biết cả nhà cả quê của anh đấy, tôi lại sợ không tìm được anh à?”
Thiệu Lân cười nhẹ, anh ta bỗng nhiên lại nói một câu kì lạ vô cùng:
“Tôi hình như cảm nhận được cái cảm giác mà em luôn thắc mắc rồi.”
Sau đó chỉ có một tiếng va đập mạnh ập vào điện thoại, sau đó không còn nghe thấy tiếng động gì từ phía của Thiệu Lân nữa.

Điện thoại chưa tắt cùng sự im lặng này, khiến cho Huyền Giai Mẫn có chút lo lắng.

Cô ta dường như lo sợ điều gì đó xảy đến mà không ngần ngại chạy thẳng tới nhà của Thiệu Lân….


Bình luận

Truyện đang đọc