VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Lâm Nhã Tịnh suy nghĩ rất đơn giản, cảnh sát là tượng trưng cho luật pháp và chính nghĩa, cô nghĩ bọn họ có thể giải thoát cô khỏi tình cảnh bức ép này, cô đã muốn báo cảnh sát từ lâu nhưng lại không tìm ra cách có thể liên lạc dưới mí mắt của Âu Dương Dạ Trạch.

Lần này cảnh sát đã đến trước mặt cô, cô làm sao có thể ngu ngốc bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Ngay tại khoảnh khắc cô nhào đến người cảnh sát, không khí trong căn phòng đột nhiên ngưng trệ, nhiệt độ cũng đột ngột hạ xuống đến mức lạnh lẽo âm u.

Tất cả đều đồng loạt nhìn lại người đàn ông đang thong thả ngồi trên chiếc ghế sa-lông dài, trên ngón tay thon dài không biết từ bao giờ lại nhiều thêm một điếu thuốc đang cháy...!
Một bộ dáng thâm trâm đến cực điểm, trong ánh đèn mập mờ không rõ, chỉ thấy một bên sườn mặt đẹp như vẽ của anh lộ ra mang bao nhiêu áp bách cùng nguy hiểm như một con báo đang rình mồi trong bóng đêm, đôi mắt sắc bén mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã Tịnh.

“Lại đây”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên giữa căn phòng im lặng như tờ, càng làm tăng thêm khí thế bức người của anh.

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, trong lòng run rẩy một trận, nhưng vẫn nhất quyết cố chấp, không những không nghe lời hắn mà còn lùi lại một bước, làm cho toàn bộ cơ thể mình bị che lấp bởi thân hình của anh cảnh sát.

Đọc truyện tại đây.
Động tác trốn tránh rõ rệt như vậy, Âu Dương Dạ Trạch nhếch lông mày kiếm, lạnh lùng đưa mắt nhìn người cảnh sát thẳng lưng đứng nghiêm trang ở đó.


Dám cùng anh đối nghịch.

Rất có can đảm.

Anh cảnh sát ra hiệu cho một đồng đội khác, đông đội khác liên hiệu ý, một bên chụp lại hình ảnh, một bên quay phim.

“Chúng tôi hiện tại có đầy đủ chứng cứ, mời các anh theo tôi về đồn để lấy lời khai” - Anh cảnh sát vẫn đứng chắn trước mặt cô, như muốn cho cô sự yên tâm mà không hề nhúc nhích, ẩn giấu cô trong bóng tối.

Âu Dương Dạ Trạch cười một tiếng: “Chỉ là một cuộc chơi nhỏ giữa các anh em với nhau, thế nào lại là buôn bán mại dâm rồi?” “Đây còn không phải là buôn bán mại dâm?” - Anh cảnh sát nhìn qua một lượt các cô gái đang đỏ mặt lúng túng che đậy bản thân, sau đó rất thức thời mà nói tiếp:
“Trước mắt mong các anh hãy hợp tác theo tôi về đồn để kiểm tra, nếu như chỉ là hiểu lãm, chúng tôi nhất định sẽ không làm khó các anh”
Một câu nói không xu nịnh, không nóng nảy đắc tội, rất quy củ lại hợp lý.

Âu Dương Dạ Trạch không khỏi thưởng thức con người này.

Anh là người trong giới hắc đạo, mà hắc đạo thứ không đáng đồng tiền nhất là đạo lý, nói chuyện đạo lý với anh, chẳng khác nào đi nói chuyện văn chương thơ ca với một kẻ lưu manh.

“Anh cảnh sát thân mến, thi hành nhiệm vụ cũng mệt mỏi không ít, hay là ngồi xuống uống một ly?” -— Âu Dương Dạ Trạch giơ lên ly rượu làm một loại động tác mời.

Anh cảnh sát còn muốn nói gì thêm, đột nhiên điện thoại di động bên người rung một tiếng dài.

Anh nhanh chóng bắt máy: “Có chuyện gì không sếp?”
Lâm Nhã Tịnh không nghe thấy trong điện thoại, đầu dây bên kia nói cái gì, nhưng nhìn đến sắc mặt của anh cảnh sát ngày càng kém, không khỏi rùng mình.

Ban đầu, xô chỉ nghĩ người cảnh sát này nhất định có thể cứu cô, nhưng cô quên mất nghĩ đến trường hợp nếu như...nếu như không thể cứu vậy thì phải làm sao? Lần này cô cả gan dám công khai ý định bỏ trốn, chống đối lại hắn rõ ràng như vậy, hắn sẽ buông tha cho cô sao? Còn chưa kể đến bản thân lại gây rối làm mất mặt hắn trước mặt bạn bè hắn...!Cô khế đưa mắt nhìn Âu Dương Dạ Trạch.

Hắn không nhìn cô nữa, đang tự mình uống ly rượu trong tay, mà cô có một dự cảm rằng, bộ dáng ung dung này của hắn là nắm chặt mười phần trong tay hẳn sẽ thắng.

Nhất thời sóng lưng cô lạnh toát.


Anh cảnh sát sau khi nghe máy, nhìn lướt qua Lâm Nhã Tịnh đang chôn chân tại chỗ, tràn ngập hy vọng mong đợi mà nhìn hắn.

Không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên có chút chột dạ cúi đầu.

Vừa nấy là cấp trên của hẳn gọi điện đến.

mắng hắn một trận làm việc không thỏa đáng, lại nói đến đây là địa bàn đột ngột đã được một thế lực không nhỏ bảo kê bắt đầu ngay tối hôm nay, gia đình nhỏ của hẳn sợ là sẽ không giữ được mạng, kêu hắn mau trở về, không được gây rối nữa.

Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy anh cảnh sát cúi đầu, đột nhiên rút lui, kêu một đoàn người cảnh sát theo anh đi ra ngoài, để cô đứng một mình ngây người tại chỗ.

Cánh cửa trong căn phòng được đóng lại, giống như cánh cửa trong tâm hồn của cô vậy.

Ngay cả cảnh sát cũng không giúp được cô sao? Lâm Nhã Tịnh gần như ngay lập tức nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch, thấy hắn cũng đang nhìn cô, trong đôi con ngươi màu đen sâu thẳm kia ẩn chứa sự tức giận rõ ràng.

Lâm Nhã Tịnh hoảng loạn không suy nghĩ nhiều, một giây sau liền xoay người muốn mở cửa chạy trốn.

Nhưng khi cô vừa mở cửa, trong tâm mắt tức thì xuất hiện hai người đàn ông cao lớn đứng chặn ngay tại cửa, sau lưng lại vang lên âm thanh quen thuộc: “Muốn trốn?”
Lâm Nhã Tịnh toàn thân buốt, khó khăn nuốt nuốt nước bọt trong miệng, muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời lên tới cổ họng lại không làm sao có thể thoát ra khỏi miệng được, vì...!Âu Dương Dạ Trạch đang bóp cổ cô.


Trong đôi con ngươi của Âu Dương Dạ Trạch thoáng lên tia ánh sáng nhạt tàn nhẫn, phản chiếu hình ảnh ngược của người con gái đang hoảng hốt trước mặt, môi mỏng lạnh nhạt khẽ mở: “Darling, em nghĩ kế tiếp đây tôi sẽ làm gì em?”
Lâm Nhã Tịnh cực kỳ khốn khổ hít thở từng ngụm không khí ít ỏi, gương mặt nhỏ nhắn cũng dần đỏ lên vì thiếu oxy, đến khi cô nghĩ bản thân sẽ chết như thế này thì Âu Dương Dạ Trạch lại thả cô ra, cả người cô mềm yếu đổ rạp xuống nền đất rét lạnh, ho sặc sụa.

Một bộ dạng nhếch nhác thảm thương không nỡ nhìn.

Âu Dương Dạ Trạch từ trên cao nhìn cô, bất ngờ nở một nụ cười, như ma như quỷ mà ngồi xổm xuống đối mặt với cô mà chậm chậm thoát ra từng chữ: “Darling, đồ chơi hư rồi thì phải làm sao?”
Lâm Nhã Tịnh bị bộ dáng đáng sợ của hẳn dọa cho ngây ngốc, tinh thần rối loạn, không thể thốt lên một lời nào, chỉ không ngừng lắc đầu.

Âu Dương Dạ Trạch đưa tay sờ lên làn da trắng nõn ở hai bên má cô, âm thanh như luyến tiếc: “Chính là trả về nơi sản xuất” Đôi mắt Lâm Nhã Tịnh mờ mịt như phủ một tầng sương mù mây đen dày đặc, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, lập tức trợn tròn mắt, khiếp đảm.

Âu Dương Dạ Trạch cười thầm mấy tiếng: “Như em nghĩ, lễ hội “Cánh hoa anh đào” Lễ hội “Cánh hoa anh đào” đó, không phải là nơi buôn người, ngày từ đầu cha cô bán cô đi đó sao?!
Lâm Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, nắm lấy tay hẳn, giọng nói gần như nức nở: “Cửu gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sau này không dám nữa, thật sự không dám nữa!”
Nếu như quay trở về đó, cô thật sự không biết bọn họ sẽ lại làm gì cô, có thể lại đánh đập cô, làm nhục cô.

Tất cả cô đều có thể chịu đựng được, nhưng lỡ như bọn buôn người đó lại nổi lên lòng tham, bán cô trao tay cho người đàn ông khác, khiến cô như một con điếm đứng đường, cô không làm được! Cô thà chỉ hầu hạ một mình anh còn hơn là bị bọn họ cùng nhau ra sức chà đạp trên thân thể của cô!.


Bình luận

Truyện đang đọc