VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu: "Thật sự không có chuyện gì.

Cảm ơn anh đã quan tâm em.

Em hiện tại rất tốt, tốt hơn trước kia rất nhiều.

Là thật đó.

Anh xem, không phải em vẫn còn đang lành lặn ngồi ở đây hay sao? Làm sao có chuyện gì được.

Ngược lại là anh, hình như ngày càng ốm đi, có phải gặp áp lực quá lớn không?”
Nhắc đến vấn đề này, ánh mắt Cao Vệ Trì mang vẻ trốn tránh, nhưng che giấu rất nhanh, phút chốc trở về dáng vẻ bình thường mà đáp lại: "Không có gì, dạo này vừa đi làm vừa đi học nên ăn uống không đầy đủ thôi.

Được rồi, nếu không có chuyện gì, anh đây cũng yên lòng, số điện thoại cũ của em, anh không gọi được, em đưa cho anh số điện thoại mới đi"
Nói rồi, Cao Vệ Trí móc trong túi ra chiếc điện thoại.

Lâm Nhã Tịnh nhìn qua, có chút bối rối, số điện thoại của cô, cô còn chưa nhớ kỹ đã bị người ta đập nát rồi....!
"Em...em không có điện thoại, điện thoại cũ bị em sơ ý làm rớt xuống sông rồi, vẫn chưa mua điện thoại mới”
Đọc FULL bộ truyện.
Gao Vệ Trì nhìn qua cô một cái, rồi nói tiếp: "Như vậy cũng không sao, cho anh địa chỉ chỗ ở hiện tại của em đi"
Cái này lại một lần nữa làm khó Lâm Nhã Tịnh, chỗ cô ở là biệt thự của Âu Dương Dạ Trạch, chưa kể nhắc đến Âu Dương Dạ Trạch, riêng cái biệt thự xa hoa kia cũng đủ dọa người rồi.


"Em vừa mới chuyển nhà, vẫn chưa nhìn kỹ địa chỉ, thật ngại quá" - Lâm Nhã Tịnh gượng gạo cười một cái, sau đó nhấc lên ly trà mà uống, nhằm che giấu sự hỗn loạn trong suy nghĩ.

Cao Vệ Trí lại lấy chiếc ly trên tay Lâm Nhã Tịnh xuống, thẳng thản mà vạch trần tâm tư cô: "Nhã Tịnh, con bé này! Có phải nghĩ anh rất ngu ngốc hay không? Em không muốn anh tìm đến em sao? Muốn cắt đứt quan hệ có đúng không?”
Lâm Nhã Tịnh vội vàng khó xử lắc đầu: "Không phải như vậy mà”
"Vậy được, vậy một lát nữa, anh sẽ lái xe đưa em về"
"Anh...đừng làm khó em nữa được không?"
Cao Vệ Trì nhìn cô, sau đó rũ mắt, tay đang cầm điện thoại cũng hạ xuống đặt lên chân, giọng nói đã địu đi rất nhiều nhưng mang theo sự buồn bã.

"Nhã Tịnh, tình cảm của anh đối với em làm cho em cảm thấy không vui có đúng không? Giống như trước đây anh đã từng theo đuổi em, rốt cuộc khiến cho em khó chịu bỏ đi mất, không nói một tiếng nào.

Nếu như điều đó khiến em không vui, em có thể nói với anh, anh nhất định không làm phiền em nữa"
Lâm Nhã Tịnh nhẹ nhàng đặt tay lên tay hẳn, nghiêng đầu, thật tâm mà nói: "Không có, thật sự không có gì phiền cả, chỉ là hiện tại em đã có chồng rồi, anh có thế buông xuống em, đi tìm một cô gái khác.

Điều kiện của anh tốt như vậy, còn đẹp trai như thế này, làm sao có thể không có ai yêu, đúng không?"
Cao Vệ Trì nghe xong liền có chút sững sờ: "Em đã có chồng rồi? Tại sao đám cưới em lại không mời anh?"
"Chúng em chí là vừa mới đăng ký kết hôn mà thôi, vẫn chưa tổ chức đám cưới" - Giọng nói của Lâm Nhã Tịnh ngày càng nhỏ dần.

"Nhã Tịnh, chuyện này em không thể gạt anh đấy" - Biểu tình trên mặt Cao Vệ Trì là thập phần không tin tưởng, giống như câu chuyện này là cô bịa ra để chọc giỡn.

"Em hoàn toàn không có gạt anh"
"Nếu như vậy, tại sao trên tay em không có nhẫn cưới? Cho dù chưa làm đám cưới, đã đăng ký kết hôn vẫn nên có nhân cưới chứ"
Lâm Nhã Tịnh rũ mắt nhìn xuống từng ngón tay trống trơn của mình, sau đó khẽ nắm lại.

Lúc đó, cô cũng không nghĩ đến việc này.

Sáng nay, Đường
Thiên Y cũng nhắc tới với cô.

Quả thật, nếu như là người ngoài, chắc chắn là họ nghĩ cô rất khờ khạo, bị người ta lừa bán đi rồi.

Nhưng cô tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng Âu Dương Dạ Trạch không đưa cho cô là có nguyên do, chắc chắn anh sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy.

"Hơn nữa, Nhã Tịnh, vết thương trên mu bàn tay em là chuyện thế nào? Nhìn kỹ, hình như má của em có chút sưng lên.

Em bị bạo hành sao?" - Cao Vệ Trì cầm lên tay cô.

Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc đến chiếc nhắn, vết thương trên tay cô càng trở nên chói mắt, gương mặt nhỏ nhằn càng nổi lên vết đánh rõ rệt.

Lâm Nhã Tịnh khẽ rụt tay về, cảm thấy không quen khi có một người khác giới chạm vào cô.


Tuy nhiên trên môi vẫn duy trì nụ cười tự nhiên: "Không có, anh ấy đối xử với em rất tốt, cái này là do một người khác làm ra.

Không liên quan đến anh ấy."
"Anh không cần biết hẳn ta tốt thế nào, riêng việc hẳn ta muốn cầu hôn em, một chiếc nhẫn đàng hoàng cũng không thể mua cho em hay sao? Vậy mà em còn tin tưởng hắn? Nhã Tịnh, em là bị ngốc sao?” - Cao Vệ Trì càng nói càng nổi nóng, đưa tay đập nhẹ lên bàn một cái phát tiết, nhìn sang hướng khác như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Lâm Nhã Tịnh bất đắc dĩ thở dài một cái, đưa mắt nhìn đến vết thương ở bàn tay đã được ai đó bôi thuốc cẩn thận, lại nhớ đến lời nói của Âu Dương Dạ Trạch hôm qua, đôi mắt cong cong, khóe môi cũng cong cong.

Cô đã từng thấp thỏm lo lắng, cũng đã từng muốn chạy trốn khỏi tình yêu mơ hồ này.

Nhưng bây giờ cô không muốn từ chổi nó nữa, cô muốn nghe theo con tim mình.

Toàn bọn nét mặt đều giãn ra, cô cất tiếng nói dịu dàng: "Nếu như yêu anh ấy là một chuyện vỏ cùng ngu ngốc, em vẫn tình nguyện bị ngốc như vậy.

Em của hiện tại rất hạnh phúc.

Em hy vọng anh có thể chúc phúc cho em."
Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu nhìn qua Cao Vệ Trì, Cao Vệ Trì lại không nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa sự không cam tâm vẫn hướng ra cửa, đường nét gương mặt đều cứng nhắc, đôi lông mày rậm cũng nhíu lại mang đầy tâm sự phiền muộn.

Lâm Nhã Tịnh không đành lòng nhìn bộ dáng Cao Vệ Trì như vậy.

Dù sao trước đây hai người cũng từng rất thân với nhau, mà Cao Vệ Trì lại giúp đỡ cho cỏ rất nhiều, thậm chí có lần còn chống lại thầy cô bộ môn để đòi lại công bằng cho cô.

Nói đến ân tình, cô thật sự nợ rất nhiều, không biết bao lâu mới có thế trả hết.

Nếu như trong đoạn thời gian Cao Vệ Trì theo đuổi cô, Âu Dương Dạ Trạch không xuất hiện, có lẽ giờ phút này, cô đã lựa chọn sự tạm bợ, mà không phải là anh.

"Vệ Trì, dù anh có tin hay không, em vẫn là hoa đã có chủ.


Thật sự xin lỗi vì em không thể nào nhận tình cảm này của anh.

Nhưng chúng ta vẫn là bạn bè tốt"
Cao Vệ Trì cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô, dâng lên một tầng sự luyến tiếc: "Như vậy, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.

Như thế này đi, cũng đã lâu không gặp, em nể mặt anh, cùng anh đi xem một bộ phim được không? Lần này chia tay, không biết đến bao giờ gặp lại.

Coi như để cho anh một lần cùng em chơi đùa, dẹp vỡ giấc mộng này"
Lâm Nhã Tịnh nghe đề nghị này, lập tức liếc nhìn sắc trời bắt đầu sâm tối ở bên ngoài.

Sáng nay cô dậy trễ, Đường Thiên Y và cô bước ra khỏi nhà đã một giờ hơn, bây giờ có lẽ đã 5-6 giờ chiều rồi.

Lâm Nhã Tịnh áy náy từ chối: "Vệ Trì, em cũng rất muốn đi cùng anh, nhưng mà giờ có vẻ muộn rồi.

Em phải về nhà, nếu không chồng em, anh ấy sẽ lo lắng"
Một tiếng là "chồng”, hai tiếng cũng "chồng".

Dưới đáy mắt Cao Vệ Trí nổi lên trùng trùng mưa gió mây đen.

Nhưng nét mặt bên ngoài vẫn là sảng khoái thoải mái mà cười: "Như vậy cũng không sao, bây giờ trời cũng tối thật, em về một mình cũng rất nguy hiểm, như vậy ngày mốt có được
không? Ngày mốt hẹn ở đây lúc 2 giờ chiều nhé" Lâm Nhã Tịnh lưỡng lự một chút sau đó mới gật đầu đồng ý..


Bình luận

Truyện đang đọc