VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Âu Dương Dạ Trạch không biểu lộ chút cảm xúc nào, cả người ngửa ra phía sau, bàn tay vỗ nhẹ lên đùi của mình.

Lâm Nhã Tịnh mới ban đầu còn ngơ ngác, không hiểu ý nghĩa của loại hành động này.

Nhưng dường như Âu Dương Dạ Trạch không gấp một chút nào, không lên tiếng hối thúc cô, chỉ nhẹ nhàng vỗ đùi mình như thế, đôi mắt hẳn khép khờ không nhìn đến cô, nhưng thật ra mọi nhất cử nhất động của cô, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đến một lúc sau, Lâm Nhã Tịnh mới chợt nhận ra yêu cầu của hắn, nhưng cô thật sự không muốn làm điều vô liêm sỉ thế này, cô vân quyết định giả ngốc lên tiếng: “Cửu...Cửu gia” Âu Dương Dạ Trạch nghe đến tiếng gọi, nhẹ híp mắt nhìn cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến cho cô có cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến hôi yếu ớt, không đủ tư cách để nói chuyện với hắn.

Không khí lạnh lẽo bất chợt bao phủ lấy cô.

Cập nhật sớm nhất tại.
Cô cắn cắn môi, trong lòng vạn phần không muốn, nhưng môi cô như bị phong ấn lại, nói không nên lời, tay chân như không phải cô làm chủ nữa, đều tự động làm theo mệnh lệnh của hẳn.

Cho đến khi Lâm Nhã Tịnh ngồi ngay ngắn trên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn, Âu Dương Dạ Trạch đột nhiên cúi đầu, vươn lưỡi liếm lên những giọt nước mắt ở trên má của cô.

Lâm Nhã Tịnh giật nảy mình, bàn tay theo phản xạ tự nhiên đẩy hắn ra, đồng thời cả thân thể cô ngửa ra phía sau, tránh xa hành động mà cô cho là gớm ghiếc kia.

Nhưng sau lưng cô đã có một bàn tay giữ chặt ở đấy, cô không tài nào nhúc nhích được, cô rất muốn thừa cơ căn hắn một cái, thậm chí là đánh hắn, đạp hắn, để cô có thế thoát thân, nhưng có trời mới biết được hình ảnh hắn trừng phạt móc mắt gã đàn ông kia đáng sợ đến mức nào.

Cô thật sự không có gan làm những việc chống đối lại hắn, chỉ có thể bất lực mở miệng cầu xin: “Cửu...Cửu gia, ngài đừng như thế” “Đừng như thế nào?” - Âu Dương Dạ Trạch thì thầm bên tai cô.


Giọng nói kia khi nghe vào tai biết bao nhiêu cô gái đều là quyến rũ mê hoặc chết người, nhưng đối với cô...đó là âm thanh của Satan! Cô sợ đến mức đôi môi bắt đầu run, không dám nói lên câu nào.

Hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt tiếp tục trào ra nhiều hơn, cô thật sự không phải là người mau nước mắt, nhưng trong tình cảnh này, với người đàn ông xa lạ này, cô rất sợ, sợ hắn ta sẽ làm bậy tại đây, ngay tại chỗ này! Cô chỉ còn cách cần môi kiềm nén cảm xúc của bản thân.

Nhưng đột nhiên lúc này, tiếng cười trâm thấp từ trong cổ họng của hắn bỗng vang lên tai cô, sau đó cô nghe hắn nói:“Chỉ bằng loại phản ứng này, khiến tôi đủ hứng thú để bắt giữ em” Cô giống như là một con cún con, vừa đáng yêu, lại vừa hung dữ.

Trong đôi mắt nhỏ này của cô đều phản ánh lên rằng cô rất muốn ra tay với hắn, nhưng lại luôn trưng ra gương mặt nhu hòa yếu ớt, luôn miệng cầu xin.

Thật sự là một con mèo con hoang dại.

Lâm Nhã Tịnh lặng im hồi lâu mới phản ứng lại, dường như ở bên một người mạnh mẽ đàn áp như Âu Dương Dạ Trạch khiến cho cô như bị đình chỉ mọi suy nghĩ, tư duy.

Cô lắc đầu, định nói thêm lời van nài, nhưng bàn tay nào đó rõ ràng là đang đặt ngang sau lưng cô, bỗng nhiên không còn an phận ở đó nữa.

Hắn luồn tay vào áo cô, rất linh hoạt mà gỡ cúc áo ngực sau lưng cô.

Mặt cô lập tức biến sắc, trắng bệnh.

Hai tay lập tức năm giữ cánh tay đang làm loạn kia, lắp bắp: “Cửu...Cửu gia, ngài đang làm gì vậy? Ngài đừng như vậy, tôi xin ngài”
Âu Dương Dạ Trạch nhếch một bên miệng, một tay vuốt ve tấm lưng trần bên trong áo của cô, một tay còn lại giữ căm nhỏ của cô, để cô đưa mắt nhìn hắn, cất tiếng hỏi điềm nhiên:” Sợ sao?” Lâm Nhã Tịnh không muốn trả lời hắn, cả cơ thể cô lúc này liều mạng giãy giụa trong vô vọng.

“Hình như em rất bất mãn với tôi, luôn muốn tôi nói lại rất nhiều lần” - Giọng nói lần này phát ra bên tai cô, cô có thể nghe rất rõ, trong âm thanh này mang theo hơi thở của sự tức giận.

Trong vô thức, cô đình chỉ mọi hoạt động của bản thân, đôi mắt cũng sợ sệt rũ xuống, không dám nhìn vào mắt hắn.

Trên miệng chỉ mãi lặp đi lặp lại một từ “Tôi”
Cô không hiểu bản thân mình đã làm gì gợi lên hứng thú của hắn.

Cô còn muốn tiếp tục chống đối, nhưng gần như ngay lập tức hắn cần một bên tai cô.

Cô bất ngờ la lên thành tiếng, đồng thời nghe thấy hắn nói:"Nếu như em không ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi nhất định khiến em sung sướng tại chỗ này" Lâm Nhã Tịnh hai tay nắm chặt, vẫn ôm mộng hy vọng cuối cùng, hoảng loạn lên tiếng cầu xin: "Cửu gia, tôi...tôi có thế làm trâu làm ngựa để đền đáp ngài, tôi...chúng ta...!
"Tôi không thương lượng với em, đây là uy hiếp" - Âu Dương Dạ Trạch nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.

Đôi con ngươi sâu thẳm như biển cả, mò không tới đáy, cô không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì.


Cô chỉ biết rằng đôi mắt này mang theo vạn phần băng tuyết mà đến, rét lạnh đến thấu tim gan.

Âu Dương Dạ Trạch nhìn đến nét mặt sững sờ tuyệt vọng kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.

Đã rất lâu rồi, hắn chưa có dịp nào chơi một cô gái với biểu tình sinh động đẹp đẽ thể kia.

Hắn thật sự rất muốn cắn một ngụm.

Hôm nay đến đại hội "Hoa anh đào" này quả thật không uổng phí thời gian của hắn, khiến hắn có một đồ chơi mới vừa lòng như vậy.

Lâm Nhã Tịnh sau khi nghe câu nói kia, bỗng nhiên im lặng ngồi trong lòng Âu Dương Dạ Trạch.

Cô nhẹ cúi đầu, mái tóc rớt xuống, che khuất đi gương mặt của cô, khiến cho hắn không thể thưởng thức nét mặt kia nữa.

Lòng cô nóng như lửa đốt.

Cô biết việc cầu xin hắn là một việc vô nghĩa.

Cô không thể một mình đối đầu với một người nguy hiểm như hắn.

Cô chỉ còn có thể lựa chọn bất lực thuận theo.

Khi cuộc thỏa thuận của hai người bắt đầu đi vào trong khoảng lặng thì cũng chính là lúc chiếc xe dừng lại.

Lâm Nhã Tịnh bước xuống xe, nhìn đến ngôi nhà to như lâu đài trước mắt này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, đôi mắt linh hoạt đảo qua nhìn một vòng ở xung quanh căn nhà để cố gắng tìm ra kẽ hở giúp cô có thể thoát khỏi đây.


Lúc cô đang mải miết chăm chú quan sát, một giọng nói vang lên sát bên tai cô: “Đang tìm đường trốn sao?”
Lâm Nhã Tịnh giật mình, quay đầu nhìn lại mới biết là Âu Dương Dạ Trạch đang hỏi cô, cô vội vàng lắc đầu.

Âu Dương Dạ Trạch một tay ôm lấy eo cô, tình tứ dẫn cô vào nhà.

Nhưng chỉ có mình cô biết thực tế, hắn vẫn không ngừng uy hiếp cô, vì hắn đã nói nhỏ bên tai cô: “Darling, tốt hơn hết em đừng để tôi phát hiện em đang ở bên ngoài biệt thự này đợi tôi.”
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, cố ý để mái tóc che đi mặt mình.

Cô làm việc này đến thành thói quen.

Vì cô không muốn đối mặt với hắn, nói đúng hơn, cô sợ đối mặt với hắn.

Bước vào ngôi nhà xa lạ, cô rũ mắt nhìn xuống mặt sàn lát gạch sáng bóng như gương, bên tai nghe đến tiếng của một người phụ nữ: “Mừng Cửu gia trở về”
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Mù rồi?” Câu nói này rất giống với câu nói mà hắn đã nói đối với với gã đàn ông ghê tởm kia ngay tại chỗ của bọn buôn người đó,.

Hậu quả cuối cùng trả về chính là gã ta đã chết một cách đáng sợ.

Hình ảnh đó, bây giờ nó vẫn ám ảnh cô, khiến cho cô khi nghe lại, thân thể không khỏi run lên một cái, tay chân bủn rủn..


Bình luận

Truyện đang đọc