VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Sau khi Triệu Tử Mặc đến rồi đi nhanh như một cơn gió.

Trên giường, Lâm Nhã Tịnh vẫn không động đậy, tiếp tục yên tĩnh nằm ở đó.

Mặt trời dần dần khuất sau núi, những tia nắng ấm áp cuối cùng cũng dần mất đi.

Màn đêm lạnh lẽo chậm rãi lan tràn khắp mọi cùng ngõ ngách.

Từng ngọn gió mang theo hơi thở của nước bay qua khắp con đường, lặng lẽ lùa qua cửa sổ, chạm đến mái tóc đen tuyền rũ xuống như thác nước của người con gái.

Sự lạnh lẽo của buổi khuya vắng lặng, khiến cho lý trí đang tan rã chậm chạp được thu hôi trở về.

Lâm Nhã Tịnh ngồi dậy, yên tĩnh ngắm ánh trăng ở bên ngoài.

Trăng đêm nay không sáng như mọi khi, ánh sáng của nó bị che khuất bởi một tầng mây dày đặc, mang đến một cảm giác u uất đến ngột ngạt.

Cô lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, muốn đi dạo bên ngoài để thư thả.

Không nghĩ tới đang đi được một lúc, lại nghe thấy tiếng xì xào ở cuối hàng lang.

Cô vốn dĩ cũng không có hứng thú nghe, nhưng bước chân cô khựng lại khi nghe đến hai tiếng "Cửu gia".

"Dật à, cậu nghĩ xem tại sao Cửu gia lại làm như vậy.

Trước giờ Cửu gia không phải là người ham mê tửu sắc, ngay cả cô gái tên Sương Nhu gì đó của trước đây, vốn dĩ cũng không làm ảnh hưởng gì đến quyết định của ngài ấy.

Hiện tại, tại sao ngài ấy lại không tỉnh táo như vậy? Vì một người phụ nữ buông tha cả một gia nghiệp đồ sộ.


- Giọng trâm trâm của một người đàn ông vang lên, nghe qua có chút bất mãn, xen lẫn một tia giễu cợt
Người này vừa nói xong, lại nghe đến một người khác tiếp lời: "Phải đó, vốn dĩ không phải là đang làm theo kế hoạch sao? Cuộc đại hội cổ đông quan trọng như vậy.

Cửu gia không tới, Tứ thiếu gia gì đấy lại lên làm chủ tịch, vừa lên liên ra lệnh tước đi hết mọi quyền hành của Cửu gia.

Bây giờ chúng ta chẳng khác gì như rắn mất đầu.

Cửu gia cũng coi như chẳng còn tiền đồ gì nữa, toàn bộ quyền hành đều bị tước đoạt đi mất rồi!" "Còn không phải sao?! Chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Cậu còn không thấy hiện tại Cửu gia vừa từ phòng cấp cứu ra sao? Tôi chưa từng thấy Cửu gia chật vật như vậy bao giờ!" "Phải đó, Dật ca, anh đi theo Cửu gia lâu như vậy.

Có phải anh cũng thấy cô gái họ Lâm gì đó rất không xứng với ngài ấy hay không? Cả người yếu ớt không nói, còn cả ngày gây phiền phức cho ngài ấy nữa.

Tô Từ tốt đẹp như vậy, vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ, thích hợp bao nhiêu, lại bị Cửu gia hành cho chết!" "Các cậu im đi! Bây giờ là lúc nghi ngờ quyết định của Cửu gia?" - Giọng nói của người đàn ông có chút cứng rắn mạnh mẽ.

Nhưng có lẽ không làm lay động được sự thất vọng của mọi người, chỉ thấy từng lớp người bực dọc tản đi ra ngoài.

Mà Lâm Nhã Tịnh cố gắng bịp miệng mình, kìm nén sự đau lòng, nép người ẩn sau bức tường.

Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động, cô mới thứ liếc qua thăm dò, thấy không có người mới thở dài một hơi bước ra.

Ngước mắt nhìn đến cánh cửa phòng mà bọn họ vừa đứng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên bên trong căn phòng tĩnh lặng, người đàn ông đang nằm trên giường với hơi thở đều đều lên xuống, giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Lâm Nhã Tịnh chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Gương mặt tuyệt mỹ kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thoáng chốc giống như thời gian quay ngược trở về buổi đêm ngày hôm đó, khiến trái tim cô rung động.

Từng đường nét khuôn mặt vẫn cứng rắn nghiêm nghị như ngày nào, chỉ là không còn xa lạ với cô nữa.

Ngày hôm nay mới là ngày cô chân chính biết được con người anh.

Từng câu, từng chữ mà bọn họ nói, cô đều nghe rất rõ ràng.

Mọi chuyện không lạc với dự đoán ban đầu của cô.

Nếu như ở bên cạnh anh, một người con gái yếu đuối như cô chỉ có thể trở thành một gánh nặng, khiến cho anh cả đời đều sẽ lún sâu vào vùng đầm lầy nguy hiểm.

Bàn tay trắng nõn mang theo chút trầy xước giơ lên không trung, muốn chạm vào bên má của anh.

Nhưng sau cùng vẫn là không đủ dũng khí, chỉ có thể cách một tầng không khí mà phác họa đường nét đó.

Giống như Triệu Tử Mặc nói, giống như bọn họ nói, cô và anh là ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt.


Cô ở nơi vùng đất đầy nắng và gió, còn anh ở sâu trong bóng đêm, chỉ có mưa và bão giông.

Cô không hiểu được tính tình anh, không hiểu được cách làm đáng sợ của anh, cũng không muốn biết bộ mặt lệ quỷ đó.

Thế nhưng, đất trời này thật kỳ lạ, cô lại hiểu được trái tim này của anh ẩn chứa những gì.

Đôi mắt nhỏ dân nhu hòa nhìn đến ngực trái của anh đang được băng bó kỹ lưỡng.

Triệu Tử Mặc nói anh luôn không được tỉnh táo trước mặt cô, nói anh sẽ luôn dùng phương thức cực đoan nhất.

Nhưng có lẽ sự thật không phải như vậy.

Mà là anh luôn tỉnh táo, thậm chí là thấu hiểu cô, giống như anh đã nói...!
Anh hiểu cô còn hơn hiểu bản thân mình.

Không dùng cách ép buộc này, cô biết bản thân sẽ ngay lập tức vĩnh viễn rời xa anh.

Tại thời khắc đó, anh đã dự đoán được.

Anh là đang dùng hành động để nói với cô.

Anh ấy cần cô.

Giống như cần trái tim này, nếu như cô rời đi, anh ấy sẽ không cần sống nữa.

Ánh mắt cô dần trở nên phức tạp nhìn Âu Dương Dạ Trạch.

Trong lòng bắt đầy nghẹn ngào đến khó chịu.

Chỉ là hình như...anh lựa chọn nhầm người rồi, phải không? "Nếu như hiện tại em gọi tên anh.

Liệu anh có thức dậy không?....Dạ Trạch” - Đôi môi nhỏ khẽ khàng thì thâm, lời nói giống như ngọn gió, nhẹ bay lượn rồi đi mất.

Vì cô làm nhiều chuyện như vậy, có đáng không? Cô vốn dĩ không xứng với anh.


"Nhã Tịnh...!- Đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi thâm thì rất nhỏ.

Là giọng nói của một người con gái, nghe rất quen tai.

Lâm Nhã Tịnh vội lau đi giọt nước còn đọng trên khóe mắt, đứng dậy, hiếu kỳ mở cửa bước ra bên ngoài.

Cô bất chợt sững sờ, đứng bất động, khó tin gọi một tiếng: "Phi Phi?" Trương Phi Phi quay đầu, mừng rỡ ôm chầm lấy cô: "Quả nhiên là cậu, mình không có nhìn nhầm! Ơn trời! Cậu vẫn còn khỏe chứ?"
Lâm Nhã Tịnh quá bất ngờ, không biết mình nên biểu cảm như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu máy móc đáp: "Vẫn...tốt.

"
Trường Phi Phi vui vẻ nắm lấy tay cô, cẩn trọng kéo đến một nơi an toàn, sau đó lại thì thào nói: "Mình biết cậu sẽ có cách tìm đến đây, ngày nào mình cũng ở đây đợi cậu hết.

Hiện tại mình sẽ đặt liên hai vé máy bay, chúng ta sẽ đi ngay trong đêm nay.
Đầu Lâm Nhã Tịnh mơ hồ, quay vòng vòng như chong chóng, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cô trưng ra một vẻ mặt ngây ngốc, nghi hoặc hỏi: "Đi đâu? Cậu đang nói gì thế?" Trương Phi Phi chớp chớp mắt: "Mình đã hẹn cậu bảy ngày đợi ở bệnh viện này để đưa cậu sang nước ngoài, thoát khỏi bọn xấu đó! Cậu quên rồi sao? Hiện tại đã là ngày thứ sáu! Cậu...vẫn còn nhớ chứ hả?!" Lúc này, ký ức của cô mới chợt ùa về.

Không sai.

Bảy ngày.

Vậy mà ở bên cạnh anh, cô đã quên mất điều này...!Ở trong nước là địa bàn của anh, anh có thể tùy ý mà hoành hành.

Thế nhưng, nếu như cô chạy sang nước ngoài, anh sẽ không tìm thấy được cô, cô sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh....!Trắng và đen.

Đây chính là sự lựa chọn cuối cùng..


Bình luận

Truyện đang đọc