VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Trong đầu ông “Ong” một tiếng, tay chân đều trở nên lạnh toát.

Đây là muốn...!
“Cửu gia, ngài..." - Ông Trịnh ý định thử lên tiếng thương lượng, trưa nay ông tình nguyện nhịn đói, thà không ăn gì cả! Cũng không muốn ăn thịt người! Hơn nữa còn là thịt người còn sống!
Thật đáng buôn rằng từ đầu đến cuối ông Trịnh cũng chưa từng nghĩ lại xem, hai cái xác người kia chính là vợ và con gái của ông, chỉ nghĩ đó là thịt người, chỉ như vậy, không hơn không kém!
Thuộc hạ của Âu Dương Dạ Trạch thấy ông không động đến chiếc dao trên đĩa, ngắt lời ông, tốt bụng mà nhắc nhở lần nữa: “Trịnh tổng, nếu như khi Cửu gia ăn xong mà ngài vẫn chưa ăn no, thịt mà tiếp theo ngài phải ăn sẽ cắt ra từ chính bản thân đấy!”
Tay ông Trịnh run lên, ông nhìn sang chiếc đĩa thịt bò của Âu Dương Dạ Trạch đã ăn hết được một nửa.

Ông cuống quít thực hiện theo như ý mà Âu Dương Dạ Trạch muốn.

Đọc FULL bộ truyện.
Không lâu sau, Âu Dương Dạ Trạch đã ăn xong, tốc độ của hắn trước nay đều ăn rất nhanh.

Hắn buông xuống dao và rĩa, từ tốn lấy một chiếc khăn giấy, tao nhã mà lau nhẹ môi.

Máu của động vật quả nhiên không ngọt bằng bảo bối của hắn.

Có một chuyện mà Lâm Nhã Tịnh đã đoán đúng, Âu Dương Dạ Trạch hắn uống máu người thành nghiện rồi, hơn nữa tất cả đều là máu người chết.

Chỉ ngoại lệ duy nhất một mình cô là còn sống.


“Trịnh tống” Đột nhiên bị gọi, ông Trịnh nhất thời không phản ứng kịp, buông ra chiếc dao dính đầy máu, cố gắng cưỡng chế lại cơn buồn nôn, đáp lại một tiếng, miễn cưỡng kéo lại thần sắc cười nịnh nọt.

“Không đúng, ta nên gọi ông là Trịnh Lão Đại” - Âu Dương Dạ Trạch vừa nói vừa cầm lên chiếc thoại, ngón cái linh hoạt mà chuyển động trên màn hình.

Nghe được một câu này, sắc mặt ông Trịnh lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố tình che giấu mà mỉm cười: “Cửu gia, tôi không biết ngài đang nói cái gì.

Trịnh lão đại gì chứ? Ngài cũng biết rất rõ mà, tôi chẳng qua chỉ là một người làm ăn nhỏ, luôn phải dựa hơi ngài mà sống.

Ngài đừng nói đùa tôi nữa”
Ngay khi ông Trịnh vừa nói hết câu, điện thoại của Âu Dương Dạ Trạch liên vang lên một âm thanh của một đoạn đối thoại.

Đó là một đoạn ghi âm.

Âm thanh phát ra rất dễ nhận ra đó là giọng của ông cùng một người khác.

Mà người kia lại gọi ông là “Trịnh lão đại”, hai người bọn họ còn đang bàn nhau cách để lật đổ Âu Dương Dạ Trạch! Đến khi cuộc đối thoại kết thúc, Âu Dương Dạ Trạch quăng chiếc điện thoại lên bàn.

Động tĩnh rất lớn khiến cho ông Trịnh giật mình thảng thốt không dám ngẩng đầu, không tự chủ được, cả người dịch về phía sau, muốn trốn tránh khí thế áp bức cường đại của Âu Dương Dạ Trạch, nhưng chung quy vẫn là không tránh khỏi nghe thấy âm thanh âm u lạnh lẽo giống như tiếng kêu từ mười tám tầng địa ngục: “Trịnh lão đại, bắt đầu từ khi nào thì ông đã biết phản bội tôi?”
Vốn dĩ kết cục đã được định sẵn từ trước.

Những câu chuyện về sau khi vén lên màn che, đương nhiên sẽ không còn ánh sáng màu vàng ấm áp của mặt trời nữa.

Đêm đen sẽ buông xuống, toàn bộ sự thật về tội ác và những con quỷ đội lốt người sẽ dần lộ diện.

Khi phía bên căn phòng kia là bão tố ùm ùm kéo tới báo hiệu cho một cuộc huyết tẩy thâm thù không khoan nhượng sắp nổ ra, thì ở trong một nhà hàng nọ, một đôi trai gái vẫn đang trò chuyện cùng nhau dưới một bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.

Lâm Nhã Tịnh chưa từng đi ăn ở nhà hàng sang trọng thế này, khó tránh khỏi tò mò mà liên tục nhìn xung quanh, cũng có chút lúng túng khi phải ăn theo kiểu của phương Tây.

Cô không biết phải cầm dao và nĩa như thế nào, lại không biết nên cắt ra sao.

Triệu Tử Mặc bình thường thích trêu đùa người nhưng trong trường hợp này lại không chọc ghẹo cô, ngược lại còn rất dịu dàng kiên nhẫn chỉ cho cô.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên sự cảm kích.

“Anh nói sao? Đây là nhà hàng của anh sao?” - Lâm Nhã Tịnh có chút ngạc nhiên, không ngờ đến người trước mặt với tính tình ồn ào này lại có thể kinh doanh một nhà hàng lớn như vậy.

Triệu Tử Mặc đưa lên miệng mình một miếng thịt, cả khuôn mặt đều mang theo vẻ hưởng thụ: “Đúng vậy, có phải đồ ăn rất ngon hay không? Ăn một cái là tan vào trong miệng, hương vị hòa hợp, chỉ cần ăn một cái, tâm hồn liên bay bổng” Lâm Nhã Tịnh nhìn đến biểu tình thái quá của Triệu Tử Mặc, có chút không nhịn được cười, cũng không nỡ lòng làm mất hứng của hắn, phụ họa theo: “Quả thật là rất ngon”

“Đúng vậy, đồ ăn như vậy mới là tuyệt vời chứ, ai như tên khốn kia chỉ thích đồ ăn dính đầy máu” - Nói rồi, Triệu Tử Mặc lại cắt một miếng thịt, đưa lên miệng.

Câu nói này làm cho Lâm Nhã Tịnh có chút khựng lại, trên vẻ mặt mang theo chút mất tự nhiên.

Cúi đầu xuống định tiếp tục ăn phần của mình, bỗng nhiên chú ý thấy đằng sau Triệu Tử Mặc một gương mặt quen thuộc, cô liên giật nảy mình, vô tình làm rơi cái nĩa xuống.

Nước sốt văng ra tung tóe, dính lên một góc của chiếc áo.

Triệu Tử Mặc thấy thế, nhanh nhẹn đưa cho cô một tờ khăn giấy, đồng thời kêu phục vụ mang đến cho cô một chiếc nĩa khác cũng không quên hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, đứng dậy mượn cớ chiếc áo đã bị dơ muốn vào nhà vệ sinh.

Triệu Tử Mặc tươi cười nói: “Được thôi, để tôi đi cùng cô”
Lâm nhã Tịnh nhất thời ngẩn ra: “Anh...anh muốn đi cùng tôi vào nhà vệ sinh nữ sao?”
Triệu Tử Mặc cũng mới chợt phát hiện bản thân miệng nhanh hơn não, nhưng với tính khí không chịu thua, hắn liên trưng ra bộ mặt lưu manh: “Đương nhiên tôi không có ý định đó rồi, nhưng nếu như cô muốn, tôi sẽ không ngại khi phục vụ quý cô xinh đẹp đâu”
Lâm Nhã Tịnh đi với hãn nửa ngày, cô cũng hiểu được ít nhiều về người đàn ông này, trong vô thức cô đã xem Triệu Tử Mặc là bạn.

Cô xua xua tay nói: “Anh nên dùng câu này tán tỉnh người khác đi, nếu không Cửu gia sẽ giết chết anh đấy.

Tôi đi toilet một mình là được rồi”
“Thật sự không cần tôi đi cùng sao?” - Triệu Tử Mặc lại lên tiếng Lâm Nhã Tịnh định xoay người bước đi, lại chợt nhớ đến cái gì, môi nhỏ mím lại nói: “Đây là nhà hàng của anh, tôi cũng sẽ nằm trong tầm nhìn của anh mà” Ngụ ý rằng cô sẽ không bỏ trốn.

Triệu Tử Mặc cười đến vô lại trêu đùa cô mấy câu, mới buông tha cho cô đi.

Nhưng một khi cô xoay người, đôi mắt đào hoa của ai đang sáng ngời ngời đột nhiên mang theo chút tối tăm ẩm thấp.

Lâm Nhã Tịnh bước vào nhà vệ sinh, bất an đi qua đi lại trong phòng.


Mấy giây sau, không phụ mong đợi của cô, một cô gái cũng bước vào.

"Phi Phi! Cậu định làm gì? Sao cậu lại theo tớ đến đây?” - Lâm Nhã Tịnh sợ người khác nghe thấy nên cũng không dám lớn tiếng.

Không sai! Cô gái bước vào kia chính là Trương Phi Phi, cũng là người Lâm Nhã Tịnh thấy ở sau lưng Triệu Tử Mặc.

“Cậu nghe mình nói, cậu không cần khẩn trương như vậy, cậu cứ bình tĩnh mà làm những việc cậu phải làm.

Mình nhất định sẽ không để bọn họ phát hiện ra mình.

Ngược lại là cậu, cậu cứ tự nhiên như không nhìn thấy mình là được rồi!" - Trương Phi Phi thân sắc nghiêm túc nhìn Lâm Nhã Tịnh.

Mắt Lâm Nhã Tịnh đỏ lên.

Cô nghĩ bản thân đã mất hết tất cả, cô nghĩ mọi đường lui đều đã bị chặt đứt.

Nhưng ông trời thật không phụ lòng cô, vẫn ban cho cô một người bạn tốt, một người luôn thật tâm lo lắng cho cô.

Cô có chút nghẹn ngào: “Cậu đi theo mình làm gì, bọn họ không đơn giản như cậu nghĩ, cậu quay về trước đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc