VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lúc Địch Thần đẩy Cao Vũ Sanh đến thăm mẹ nuôi lần thứ hai thì bà đã tỉnh, đang ngồi trên giường được y tá trông coi ăn uống.

Viện điều dưỡng Nam Sơn điều một y tá qua đây, bên bệnh viện này cũng có y tá giúp đỡ, chăm sóc bà rất tốt. Bây giờ Diêu Hồng Mai có thể tự ăn một mình được, bưng một chén cháo nhỏ, nhíu mày: "Thịt kho tàu."

"Bây giờ chưa thể ăn thịt kho tàu được." Y tá vừa đổi thuốc vừa cười nói với bà.

"Tôi muốn ăn mà, mấy người phải cho tôi ăn, ngoan, nghe lời cô giáo." Diêu Hồng Mai nhướng lông mày, nói rất vang.

Y tá nhịn không được cười rộ lên. Y tá của Nam Sơn cũng quen rồi, không để ý đến bà nữa, chỉ xem chừng để cho bà không làm rớt lên người là được.

"Hừ!" Diêu Hồng Mai hầm hừ ăn.

Địch Thần mới đẩy nửa bánh xe vào cửa thì liền đẩy lùi lại, đứng ngoài phòng không nói gì. Cao Vũ Sanh ngẩng đầu nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi làm sao vậy.

Địch Thần giơ ngón tay lên che trước miệng, ý bảo Cao Vũ Sanh đừng nói chuyện, nhỏ giọng kề tai hắn nói: "Nếu mẹ anh mà nhìn thấy anh thì sẽ quậy đòi ăn thịt kho tàu. Đợi bà ấy ăn xong rồi chúng ta vào sau."

Cao Vũ Sanh nhướng môi khẽ cười, gật đầu.

Thật ra cũng có một khoảng thời gian Diêu Hồng Mai không nhận ra được ai cả, ngây ngốc đến độ ngay cả Địch Thần và Phương Sơ Dương cũng nhận không ra, chỉ là dựa vào bản năng, khi nhìn thấy hai người bọn họ thì quậy đòi ăn thịt kho tàu. Thời gian trước có chuyển biến tốt, nhận được Địch Mông Mông, cũng không biết có thể nhận ra Địch Thần hay không.

Đợi bên trong ăn xong, Địch Thần hít sâu một hơi, đẩy Cao Vũ Sanh đi vào.

Cô giáo Diêu đã ăn uống no đủ, đang đẩy cây truyền dịch đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩm bẩm: "Nước Hoàng Hà từ trời tuôn xuống, chảy băng ra biển chẳng quay về. (1)..."

(1) Đây là hai câu thơ trong bài thơ "Thương Tiến Tửu" ("Xin Mời Rượu") của nhà thơ Lý Bạch. Bản dịch của Ngô Văn Phú (Nguồn: https://www.thivien.net).

Địch Thần nhìn bóng lưng mập mạp kia, cười gọi bà: "Mẹ."

Diêu Hồng Mai xoay đầu lại, nghi ngờ nhìn anh một chút, đẩy cây truyền dịch đi tới, giơ tay lên cho cánh tay của Địch Thần một cái tát: "Thằng nhóc này, con chạy đi đâu hả! Cô giáo nói hôm nay con lại cúp học nữa!"

"Không, con có cúp đâu." Địch Thần kinh ngạc, cũng không trốn, cứ nhìn bà, "Mẹ, mẹ nhận ra con à?"

"Lại diễn kịch bản gì với mẹ hả, Địch Tinh Tinh! Con diễn nhiều như thế, sao không chọn trường diễn mà học?" Cô giáo Diêu nói xong lại muốn đánh anh.

Trong mắt Địch Thần tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, vậy mà mẹ nuôi lại có thể nhận ra anh. Địch Thần vô cùng vui vẻ, nghĩ nhân lúc mẹ mình còn xem như là tỉnh táo, giới thiệu Thiên Tứ cho bà.

Diêu Hồng Mai quay đầu nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Còn thằng nhóc đẹp trai này, tên là gì thế?"

Đêm qua, Địch Thần đã kể rất nhiều chuyện lúc còn bé cho hắn nghe. Sau khi được đưa về nhà, Diêu Hồng Mai vô cùng tức giận, nói vốn điều kiện trong nhà cũng chẳng khấm khá gì, bây giờ phải nuôi thêm đứa bé này nữa, thật sự là khó khăn. Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp làm giáo viên, khi bà nói chuyện lúc nào cũng có chút phê bình, nghe không xuôi tai lắm, lúc đầu Địch Thần cực kỳ sợ bà, buổi tối đầu tiên cũng chẳng dám nói câu gì.

Nhưng mà, bà là một người miệng thì mạnh mà lòng thì mềm, nói là không thích, nhưng hôm sau đã đi mua quần áo mới cho Địch Thần. Sau đó, Địch Thần bắt đầu nghịch ngợm, da dày như miếng ngói, cũng chỉ có Diêu Hồng Mai mới có thể trị anh.

Cao tổng đã được nghe về chiến tích của cô giáo Diêu, cũng ôm lòng kính sợ với người mẹ này. Lúc này bị ánh mắt của cô giáo Diêu đảo qua, cằm hắn cứng đờ lập tức. Giống như học sinh tiểu học đi gặp mặt ngày đầu tiên nhập học, trước ánh mắt soi mói của giáo viên thì tên mình là gì cũng quên mất. Nghĩ sẽ nói một câu "Chào dì," mở miệng lại là: "Mẹ..."

Trong phòng im lặng.

Y tá thấy Địch Thần đến thì liền đứng dậy đi vệ sinh, y tá đến đổi thuốc đã sớm rời khỏi, lúc này chỉ có ba người bọn họ.

Địch Thần nhìn Tiểu Thiên Tứ ngốc ngốc không biết làm sao, suýt chút nữa là không nín cười được: "Khụ, mẹ, em ấy tên là Cao Vũ Sanh, là ừm của con..."

"Nó là đối tượng của con?" Diêu Hồng Mai xích lại gần nhìn.

Lời này nói xong, Địch Thần và Cao Vũ Sanh đều ngây người, nhìn nhau. Địch Thần thử thăm dò thừa nhận: "À, đúng thế, là đối tượng của con."

"Tốt lắm, tốt lắm, thằng nhóc này trông đẹp trai ra phết." Cô giáo Diêu đẩy cây truyền dịch đi một vòng quanh Cao Vũ Sanh, bỗng nhiên phản ứng lại, "A, không đúng!"

Địch Thần cố gắng tiếp tục nói bậy để cho mẹ mình quên đi sự thật em ấy cũng là đàn ông: "Chỗ nào không đúng chứ? Em ấy đẹp trai này, lại có tiền, tốt nghiệp từ trường danh tiếng, còn tự mình mở công ty nữa."

Diêu Hồng Mai buồn rầu nhíu mày: "Tốt thì có tốt đó, nhưng lại là một người tàn tật, thế sau này hai đứa sống sao giờ."

Cao Vũ Sanh: "..."

Địch Thần: "Ha ha ha ha ha ha!"

Giải thích rõ là Cao Vũ Sanh chỉ bị thương thôi, qua một khoảng thời gian thì sẽ không phải là người tàn tật nữa, thế là cô giáo Diêu liền vui vẻ chấp nhận thành viên mới của gia đình này. Cao Vũ Sanh cũng nhảy qua xưng hô "Dì," không chút trở ngại mà gọi "Mẹ."

Bà còn phải nằm viện thêm mấy ngày, phải khống chế được biến chứng của bệnh rồi mới quay về viện điều dưỡng được. Dù sao cũng nằm trong một bệnh viện, Địch Thần chăm sóc cũng không mệt mỏi gì, chỉ mất công đi thang máy hai lần thôi.

Nhắn tin cho Phương Sơ Dương, nói cho hắn biết tình huống bên này, phòng cho khi hắn nhận được thông báo của viện điều dưỡng thì bị doạ. Đến nửa đêm Phương Sơ Dương mới vội vàng nhắn lại một chữ, "Biết." Địch Thần lại hỏi khi nào hắn về, bên kia lại không trả lời nữa.

"Ầy, em nói chút xem, về tình huống nhà chúng ta đó. Trong nhà có hai anh em, một người gánh vác tất cả gánh nặng cuộc sống, một người phủi mông mặc kệ đi ăn chơi nhảy múa, có phải là có thể tham gia mấy chương trình như là "Hoà Giải Kim Bài" hay là "Cậu Của Lão Nương" không?" Địch Thần đứng cách vài bước, để cho Cao Vũ Sanh chống nạng đi về phía mình.

Cao Vũ Sanh nghiêm túc di chuyển nạng, không trả lời câu hỏi này.

Bản thân Địch Thần thì lại cứ vui tươi hớn hở tiếp tục phân tích, thấy Cao Vũ Sanh thật vất vả mới đi đến trước mặt anh được, liền lùi về phía sau hai bước: "Vậy thì hai chúng ta cùng một chỗ, chính là bạch phú mỹ xe lăn và anh nông dân mạnh mẽ rồi... Chậc, sao nghe cứ như phim con heo thế nhở."

Cao Vũ Sanh không vịn vững, nạng vướng vào khe trên thảm, lập tức ngã vào lòng Địch Thần.

"Ai nha nha, chim khổng tước vàng giàu có em này, thế mà lại rơi vào cái hố nghèo rớt mồng tơi là anh đây." Địch Thần ôm hắn, cười hì hì nói.

Cao Vũ Sanh đứng thẳng người, kéo kéo vạt áo bị nhăn: "Ca ca là sao trên trời, cho dù có là hố thì cũng là hố thiên thạch vô giá."

Địch Thần bị câu nói lanh trí này làm cho nín: "Giờ em kiêu ngạo quá nhỉ, cũng không phải là lời kịch thuộc lòng, lại còn tự mình sáng tác."

"Cạch cạch," bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Địch Thần nghĩ là Mông Mông quay về, đi tới mở cửa. Vừa mở ra, lại phát hiện người đứng bên ngoài là cha của Cao Vũ Sanh —— Cao Chấn Trạch, cộng thêm bốn vệ sĩ và hai trợ lý.

Suýt nữa là quên mất, phòng bệnh này là do cha Cao trả tiền, bản thân ông có quyền hạn tự do ra vào bệnh viện giống Địch Thần. Không cần đến bàn tiếp tân chào hỏi, có thể vào thẳng.

Cao Chấn Trạch sải bước vào phòng, ngồi trên sô pha, nhướng cằm ý nói Cao Vũ Sanh đi đến bên cạnh mình.

Trợ lý rót trà cho hai người, vệ sĩ thì kiểm tra camera trong phòng, xác nhận đã tắt camera. Thật ra, chỉ cần Địch Thần không đi mua đồ thì vẫn luôn tắt camera. Địch Thần lập tức cảnh giác lên, đứng cạnh Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm những vệ sĩ kia.

Mấy vệ sĩ cũng không tính toán việc Địch Thần vẫn luôn tắt camera, sau khi xác nhận xong thì đứng bất động. Mặc đồ vest đeo kính đen giống nhau, chắp tay đặt sau lưng đứng thẳng, nhìn khốc hơn vệ sĩ Địch mặc áo len cà lơ phất phơ biết bao nhiêu lần.

"Có thể xuống giường chưa?" Cao Chấn Trạch không đến thăm con trai hơn một tháng, cẩn thận quan sát bộ dáng của Cao Vũ Sanh. Thấy sắc mặt của hắn khỏe mạnh hồng hào, còn tự mình chống nạng được, chắc là cũng khôi phục kha khá.

"Rồi." Cao Vũ Sanh trả lời bằng một đơn âm, ngồi trên sô pha một chỗ đối diện với cha mình.

Cao Chấn Trạch có chút không vừa lòng với thái độ lạnh nhạt của con trai, cau mày uống một hớp nước trà, nói với những người khác: "Mấy người ra ngoài hết đi."

Vệ sĩ và trợ lý không nói một lời liền đi ra. Địch Thần làm như không nghe thấy gì, đứng trong góc phòng để giảm bớt cảm giác tồn tại, bị Cao Chấn Trạch nhìn chằm chằm: "Cậu cũng đi ra ngoài."

Cao Vũ Sanh nhìn Địch Thần trong mắt tràn đầy lo lắng, gật đầu với anh, tự nhiên sờ sờ đồng hồ trên tay trái một chút. Địch Thần nhìn thấy động tác này, suýt nữa là phun nước bọt ra ngoài, cho hắn một ngón tay cái, xốc ba lô trên sô pha lên đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh đóng lại, chỗ tốt của cách âm chính là, khi cửa vừa đóng lại thì cũng khoá mất cuộc nói chuyện của hai cha con, cái gì cũng nghe không được.

Vị trí cách chốt cửa gần nhất bị vệ sĩ của Cao Chấn Trạch chiếm mất, Địch Thần cứ thế khoanh tay dán lên cửa, độc quyền giữ hết cái cửa. Tư thế không chuyên nghiệp như thế nhận được khinh bỉ từ những vệ sĩ khác, vệ sĩ Địch chẳng thèm để ý, suy tính xem nếu như có đánh nhau thì quật ngã tên nào trước.

Hai cha con trong phòng không hề có ý đánh nhau.

Cao Vũ Sanh không nói lời nào, chờ cha mình mở miệng.

"Người lúc trước gửi ảnh chụp cho con có gửi đến gì khác không?" Cao Chấn Trạch bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Cao Vũ Sanh im lặng nhìn ông, không trả lời vấn đề này, hỏi lại: "Cha nhận được email nặc danh à?"

"Cha đang hỏi con mà." Cao Chấn Trạch không vừa lòng, đứa con trai này rất ưu tú, chỉ là không nghe lời, lần nào nói chuyện với nó thì cũng có một loại cảm giác không khống chế được.

"Không có." Cao Vũ Sanh trả lời dứt khoát.

Cao Chấn Trạch gật đầu: "Nếu như mai mốt có nhận được email nặc danh thì lập tức nói cho cha biết, cha sẽ mướn chuyên gia truy ra. Mặc kệ là ai nhắc tới chuyện của mỏ khai thác Cao Viễn, thì cũng không cần để ý, chỉ quan tâm dưỡng thương thôi, biết chưa?"

Cao Vũ Sanh chẳng ừ hử gì cả, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cha mình.

Cao Chấn Trạch không nhận ra, sờ vào túi nghĩ muốn châm một điếu xì gà, nhớ tới đây là bệnh viện thì thôi, bưng ly trà trợ lý pha lên, uống một hớp: "Có đối thủ cạnh tranh biết chuyện năm đó, đang nghĩ biện pháp ly gián hai cha con ta, để đá cha khỏi ban điều hành, khiến cho cổ phiếu của Cửu Dật rớt giá. Tuyệt đối không thể mắc mưu, đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, ngay cả vệ sĩ của con cũng không được."

Địch Thần dán trên cửa, ráng nghe hai cha con nói chuyện, nhưng mà giọng nói của hai người không lớn, cách xa như thế, cộng thêm một lớp cửa, chỉ còn lại mấy tiếng "xì xào."

Đang nghe chăm chú, cửa bỗng nhiên mở từ trong ra, Địch Thần mất chỗ vịn trong nháy mắt, suýt nữa là đụng vào mũi của cha Cao. Nhanh chóng đứng thẳng người, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên Tứ nhà mình đang êm đẹp ngồi trên sô pha: "Cao tiên sinh, nói xong rồi à?"

Cao Chấn Trạch cau mày nhìn vệ sĩ da thịt trắng nõn trước mặt, nghe nói năng lực của vệ sĩ này rất mạnh, nhưng nhìn sao cũng thấy là một tiểu bạch kiểm không đáng tin cậy. Không trả lời vấn đề không có chút ý nghĩa nào của Địch Thần, Cao Chấn Trạch nhìn anh vài lần rồi đi mất, bốn vệ sĩ và hai trợ lý thì trật tự theo sau, giống như hoàng đế đi tuần.

"Cha em nói gì vậy?" Địch Thần không hề có tự giác của vệ sĩ, là không hỏi việc riêng của cố chủ, nói xong thì kiểm tra phòng bệnh một vòng, để phòng mấy vệ sĩ kia để lại thiết bị nghe trộm này nọ.

"Chắc là ông ấy nhận được email nặc danh, có liên quan tới Cao Viễn." Cao Vũ Sanh lấy laptop qua, tìm tới email gửi ảnh chụp cho hắn hôm trước. Hắn đã tìm truy tìm địa chỉ email này, nút mạng ở nước ngoài, có thể là sử dụng mánh khoé kỹ thuật để thay đổi, cũng có thể người gửi này ở nước ngoài.

Ngay cả Cao Chấn Trạch mời chuyên gia cũng không tìm được, kỹ thuật của đối phương rõ ràng là rất ghê gớm. Người gửi email đã sớm chuẩn bị đầy đủ, gửi email theo từng bước, đầu tiên là kích thích hắn, sau đó lại khích Cao Chấn Trạch.

Địch Thần hiểu rõ: "Xem ra trong email có gì đó có thể khiến cho cha em cuống cuồng."

"Tích tích tích ——" Phần mềm trong laptop hiển thị một lời mời gọi video, làm cho hai người đang phân tích email nặc danh hú hồn, Cao Vũ Sanh cẩn thận mở ra, trên đó hiển thị:

[Bạn tốt Archibald của bạn gửi đến một lời mời gọi video.]

"..."

Thế mà lại là Archi đã lâu không gặp.

Chọn đồng ý, không thấy được khuôn mặt tuấn tú tóc vàng mắt xanh của Archi, chỉ thấy được hai động đen sâu hoắm. Địch Thần hoảng sợ: "Con moẹ nó, này là virus đúng không! Mau tắt đi!"

"Đừng đừng, đừng tắt, là tôi." Archi vội vã nói một câu, chứng minh đó là mình, "Ôi, trời ạ, cái camera này sao vậy."

Lầm bầm lầu bầu chỉnh camera, kéo lùi ra xa, hai người mới nhìn rõ, động đen sâu thẳm kia chính là hai lỗ mũi của Archi.

"Hi, đã lâu không gặp, thế mà hai người đã ở chung rồi sao?" Bên Archi đang là buổi tối, khung cảnh đằng sau chính là phòng ngủ cỡ lớn trang trí đơn giản.

Địch Thần vịn vai Cao Vũ Sanh lại gần, theo góc mà Archi nhìn thấy chính là hai người đang dính chung một chỗ.

"Chúng tôi đã sớm ở chung, lúc anh tới Trung Quốc thì chúng tôi đã ngủ trên cùng một cái giường rồi." Địch Thần thoải mái nói.

Archi nhún nhún vai: "Là một nam sĩ có chồng, giờ tôi cũng không bị hai người làm tổn thương đâu." Nói xong, bắt đầu khoe khoang chuyện hắn kết hôn. Để nhận nuôi Tư Tư, người theo chủ nghĩa độc thân như hắn có thể nói là hạ vốn gốc, tìm một sinh viên đại học để kết hôn theo hợp đồng, rồi tiếp tục làm các thủ tục nhận nuôi.

Do lúc trước đã làm xong phần lớn thủ tục, giờ đợi qua giai đoạn quan sát thì hắn có thể bay về đây đón Tư Tư đi.

"Chúc mừng anh." Cao Vũ Sanh không có kiên nhẫn nghe hắn ba hoa chích choè, "Có gì cần giúp không?"

"À, tôi muốn gửi ít đồ cho Tư Tư, nhưng mà lại không yên tâm. Chỉ có thể gửi cho cậu được, cậu giúp tôi gửi cho bé nhé?"

Archi đang nói vui vẻ, cửa phòng đằng sau bỗng bị mở ra. Trong màn ảnh có một cậu đẹp trai trẻ tuổi, mặc áo lót bó người đi tới, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi, hình như mới tập thể dục xong. Nhìn thấy Archi đang gọi video, bình tĩnh nhìn thoáng qua rồi chuẩn bị rời khỏi.

"Chính là người đó sao?" Địch Thần chỉ chỉ phía sau Archi, cậu đẹp trai kia nhìn qua, là con lai Châu Á, ánh mắt lạnh lùng.

Cậu đẹp trai kia đi tới, một tay vịn vào bàn chào hỏi hai người Địch Thần: "Chào, mọi người khoẻ chứ, tôi là bạn giường của Archi, hai người có thể gọi tôi là KK."

Tiếng Anh của Địch Thần không tốt, là Cao Vũ Sanh dịch cho anh. Hắn xác định danh từ nghe được là "Friends with benefits," cũng chính là bạn xoạc nhau.

"Ây, bảo bối, bây giờ chúng ta là quan hệ hôn nhân." Archi sửa đúng cách dùng từ của hắn.

Cậu đẹp trai nhún nhún vai: "Theo anh nói thôi, đối tượng kết hôn theo hợp đồng, có gì khác nhau đâu." Từ dùng ở giữa là dùng tiếng Trung để nói.

Archi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Cậu biết tiếng Trung à?"

KK liếc mắt, vỗ vỗ vai Archi nói hắn nói chuyện đi, liền mang theo khăn lông đi tắm.

Cao Vũ Sanh nhìn mà ngạc nhiên: "Sao vậy, lúc trước anh không nói rõ với cậu ấy sao?" Nếu như không nói cho người ta biết là kết hôn hợp đồng, cậu nhóc người ta mang theo một bầu nhiệt huyết đi lãnh giấy kết hôn với hắn, thế quá cặn bã rồi.

"Không không, chúng tôi đã nói rõ ràng rồi, chỉ khi có mặt của người ngoài thì giữ quan hệ chồng chồng." Sắc mặt của Archi hơi mất tự nhiên trong nháy mắt, chắc là tự vả mặt mình trước nên có chút xấu hổ.

Không tập trung nói thêm vài câu, lúc Cao Vũ Sanh khuyên hắn tắt laptop đi hưởng dụng mỹ nhân đi, thì Archi mới nhớ tới mình có chuyện muốn nói.

"Trang web gì?" Cao Vũ Sanh nhíu mày, "Nhắc tới Cao Chấn Trạch sao?"

Archi nói cho hắn biết, trên một trang web nước ngoài có đăng tin tức về nhà bọn họ, nhìn qua khó thể tưởng tượng nổi. Do nhắc đến tên của Cao Vũ Sanh và tập đoàn Cửu Dật, nên mới được Archi chú ý tới.

Cao Vũ Sanh nhấn vào đường link gửi đến, chuyển đến một trang web toàn tiếng Anh. Mới vừa mở ra đã thấy được ảnh chụp bắt mắt, chính là tấm hình mẹ hắn đứng trên toà nhà Cao Viễn chuẩn bị nhảy xuống.

/Hết chương 108/

Bình luận

Truyện đang đọc