VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lời kia vừa thốt ra, vốn Cao Vũ Sanh không biết "Triệu Bân" là ai cũng hiểu được. Triệu Bân, chính là bạn trai của Địch Tê Nguyệt, là người cha ruột một đi không trở lại bốc hơi trên thế gian của Địch Mông Mông.

Phương Sơ Dương khoác áo choàng tắm, đầu đầy bọt xà phòng, chân trần vọt ra ngoài, sắc mặt giận dữ: "Triệu Bân hả, Triệu Bân ở đâu?"

Lúc Địch Tê Nguyệt có bạn trai, thật ra cũng chưa đến mức nói chuyện cưới gả, cũng chưa gặp mặt người lớn. Địch Thần và Phương Sơ Dương đều chưa gặp người anh rể này, về phần Diêu Hồng Mai lén đi nhìn lúc nào, thì hai người bọn họ càng không biết.

Triệu Tử An luống cuống bị cô giáo Diêu lôi kéo, sắc mặt xấu hổ.

Bệnh Alzheimer của Diêu Hồng Mai, thường xuyên nhận nhầm người quen, lần trước còn nhìn Phương Sơ Dương mà gọi thành "Địch Kiến Quốc." Cho nên Địch Thần cũng không có cách nào xác định xem có phải là nhận nhầm hay không, bước lên kéo bà lại.

Phương Sơ Dương nhìn chằm chằm Triệu Tử An: "Tên của anh là Triệu Bân à?"

"Không không không." Vẻ mặt Triệu Tử An bất đắc dĩ, nhưng vẫn tốt tính cười cười, nhìn về phía Địch Thần, "Địch tiên sinh."

"Tên của anh ta là Triệu Tử An, là quản lý ngân sách, mẹ gọi anh ta là Triệu Bân." Địch Thần giải thích đơn giản một chút.

Phương Sơ Dương nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Triệu tiên sinh đúng không, anh không cần căng thẳng, có thể chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng hy vọng anh có thể phối hợp trả lời vài vấn đề, anh tốt nghiệp đại học ở đâu? Có biết một cô gái tên Địch Tê Nguyệt không?"

Nụ cười trên mặt Triệu Tử An từ từ nhạt xuống, rõ ràng có chút không vui. Cho dù là ai, bị một bà bác khùng điên kéo rịt, lại bị người khác tra hộ khẩu thì cũng chẳng thể vui vẻ gì. Nhưng mà hắn lại rất biết kiềm chế, vẫn trả lời: "Tôi tốt nghiệp từ đại học A, không biết có phải giống với người tên Triệu Bân nhà anh hay không."

Chuyện này có thể chứng thực với ông chủ của hắn, Quý Tiện Ngư, cho nên chắc chắn sẽ không nói dối. Địch Thần vỗ vỗ Phương Sơ Dương, xin lỗi Triệu Tử An: "Thật xin lỗi."

Triệu Tử An dịu dàng cười cười, xoay người rời khỏi.

Chân trước mới vừa đi, chân sau Cao Vũ Sanh đã gọi điện thoại cho Quý Tiện Ngư: "Triệu Tử An tốt nghiệp từ đại học A à?"

Quý Tiện Ngư bên kia cẩn thận suy nghĩ một chút: "Tôi nhớ đúng là thế, sao vậy?"

"Có một người quen nói có thể là bạn học của anh ấy." Cao Vũ Sanh thuận miệng nói.

Quý Tiện Ngư: "À, để tôi nói bên nhân sự xác nhận lại."

Cao Vũ Sanh: "Tiện thể tra một chút, xem Triệu Tử An có từng dùng tên khác hay không."

"Được." Quý Tiện Ngư trả lời.

Địch Thần thở dài, nói Phương Sơ Dương nhanh đi gội đống xà bông ra, mình thì kéo mẹ nuôi la hét ầm ĩ không dứt, xoa dịu bà. Diêu Hồng Mai còn đang không ngừng nói nhao nhao: "Làm sao con có thể để cho cậu ta đi được? Gọi cậu ta quay lại, chị con có thai rồi, đó là con của cậu ta, cậu ta phải phụ trách!"

"Chốc nữa con sẽ đi tìm anh ta nói chuyện, được không? Bây giờ anh ta chưa chịu thừa nhận, chúng ta cũng đâu có cách nào?" Địch Thần gọi y tá tới đưa mẹ mình đi.

"Chuyện như thế này mà cậu ta không thừa nhận cũng được à? Sao con lại không có tiền đồ hệt như Địch Kiến Quốc vậy, không được, mẹ phải đi tìm cậu ta." Diêu Hồng Mai hất tay y tá ra, hùng hùng hổ hổ đuổi theo xuống lầu.

Địch Mông Mông ở một bên hồi lâu cũng không nói gì, đợi bà ngoại đi, mới níu ống quần cậu: "Chú Triệu kia, là cha con à?" Nắm tay nho nhỏ siết chặt, để lộ lo lắng khó có thể che giấu của bé.

Đối diện với đôi mắt trong suốt của bé, Địch Thần không thể nói dối được, khom người xuống ôm bé: "Có thể là bà ngoại mơ hồ nhận nhầm người, nhưng mà cậu sẽ xác nhận thêm lần nữa."

Địch Mông Mông không nói chuyện, gật đầu.

"Nếu như con tìm được cha rồi, có phải là không cần cậu nữa không?" Địch Thần giơ một ngón tay, chọc chọc vào miệng của vật nhỏ trong lòng, nhắc nhở bé chú ý lương tâm của mình.

"Tìm được rồi con cũng chẳng nhận ông ta đâu, là ông ta không cần con trước." Địch Mông Mông ôm lấy cổ của cậu, khó có được không đọc lời kịch Tam Quốc của bé.

Địch Thần vỗ vỗ bé: "Không phải là anh ta không cần con, có thể anh ta cũng không biết mẹ của con mang thai." Tuy là Địch Thần vẫn cảm thấy Triệu Bân là một tên khốn, nhưng ở trước mặt con trẻ thì không nên nói về cha của bé như thế.

Địch Mông Mông hừ một tiếng, cũng không biết có nghe vào không, liền vùng vẫy đòi xuống dưới, lái chiếc Maserati của bé đi xuống lầu tìm bà ngoại.

"Quý Tiện Ngư trả lời rồi, là tốt nghiệp từ đại học A." Cao Vũ Sanh đưa điện thoại cho Địch Thần đọc, người bên kia chụp lại bằng tốt nghiệp phô-tô của Triệu Tử An gửi qua. Trên bằng tốt nghiệp ghi Triệu Tử An, cũng chưa từng dùng tên khác.

Địch Thần nhìn thoáng qua, thở dài: "Vậy thì không phải rồi, Triệu Bân là bạn học của Địch Tê Nguyệt, đều học ở đại học C."

Địch Tê Nguyệt lớn hơn Địch Thần hai tuổi, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc, thành tích học tập đứng đầu bảng, hình thành đối lập cực rõ nét với Địch Thần luôn thi đứng hạng đầu từ dưới đếm lên.

"Nhưng mà, nhìn bề ngoài thì chị ấy tuyệt không giống như một học sinh ngoan, tính tình nóng nảy, nói năng lớn tiếng, nói một câu là có thể khiến người ta nghẹn chết." Đến bây giờ Địch Thần vẫn còn nhớ kỹ lần đầu tiên gặp cô, quả thật có thể nói là tai hoạ thế kỷ.

"Là kiểu thế nào?" Cao Vũ Sanh rất hứng thú hỏi. Lúc trước Địch Thần có từng nói gián đoạn về tình huống trong nhà với hắn, nhưng chuyện chi tiết thì chưa từng nói, hắn rất hứng thú với những chuyện mà Địch Thần đã trải qua trước đây.

Địch Thần dùng một ngón tay gãi mặt: "Cũng không có gì, chỉ là lúc mới đầu thì chị ấy chưa tiếp thu được thôi."

Khi đó, anh mới vừa được Địch Kiến Quốc đưa về nhà. Ngoài miệng Diêu Hồng Mai oán giận, nhưng cuối cùng vẫn là một cô giáo tâm địa hiền lành, hôm sau liền mua quần áo và đồ ăn ngon cho anh. Nhưng Địch Tê Nguyệt thì không phải, chính cô vẫn còn là một thiếu nữ trung nhị, lúc về thăm nhà tự dưng lại lòi ra một thằng em trai, lúc đó liền nổi sùng.

"Dẫn một thằng nhóc về nhà, là để kế thừa hương hoả đúng không?" Địch Tê Nguyệt lạnh lùng nhìn người mới vừa lòi ra trong nhà, mặc dù cậu bé này trông trắng nõn tuấn tú, cũng khó có thể làm cô sinh ra hảo cảm.

Cô xem đây là cha mẹ mình trọng nam khinh nữ, muốn có con trai nhưng lại khó vì chính sách hạn chế, bây giờ mới nhận nuôi một đứa. Làm con gái một mấy chục năm, chuyện như thế này làm sao cô cũng không tiếp thu được.

Tiểu Địch Thần bị chiến trận này hù dọa, cậu không hiểu lắm tình huống trước mặt, chỉ có thể lén lút hỏi bạn nhỏ mới vừa quen, Phương Sơ Dương.

Phương Sơ Dương an ủi cậu: "Thật ra chị Nguyệt Nguyệt không xấu đâu, không chừng mấy ngày nữa sẽ tiếp thu thôi. Nếu như chị ấy còn quậy, thì cậu đến nhà của tôi đi, làm em trai tôi nè."

Địch Thần rất cảm động: "Cậu làm em trai của tôi đi, tôi bảo vệ cậu."

Phương Sơ Dương khiếp sợ nhìn cái tên được một tấc lại muốn tiến một thước, mình nói muốn bảo vệ cậu ta, thế là cậu ta lại muốn mình làm em trai nhỏ!

Anh em như thế, Phương Sơ Dương cũng không muốn, hai người không nói chuyện nữa, Địch Thần vẫn là sống ở nhà họ Địch. Diêu Hồng Mai tan làm về thấy cậu bé ngồi cô đơn trong sân chơi với mấy cục đá, liền kín đáo đưa sô-cô-la đồng nghiệp đưa cho cậu.

"Con chưa từng ăn cái này nhỉ, kín kín thôi, đừng để cho chị con thấy."

Địch Thần đã từng ăn sô-cô-la ở nhà dì Diệp, ăn ngon lắm, nghe nói cũng mắc nữa. Rõ ràng là điều kiện nhà họ Địch không được tốt bằng chỗ của dì Diệp, chắc là chị hai cũng rất ít khi được ăn. Dựa vào kinh nghiệm lúc ở trong thôn của cậu, chia sẻ đồ ăn ý là quan hệ tốt, suy nghĩ một chút, vẫn là cầm sô-cô-la đi tìm Địch Tê Nguyệt.

"Chị, cho chị nửa cái này." Địch Thần đẩy sô-cô-la đến, đưa cho Địch Tê Nguyệt.

Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, hơn nữa cậu em trai này lớn lên cũng rất đẹp trai, Địch Tê Nguyệt bĩu môi nhận sô-cô-la: "Ở đâu ra thế?"

Địch Thần mong đợi nhìn mặt Địch Tê Nguyệt: "Mẹ đưa."

Lúc trước cậu ở nhà cha mẹ ở trong thôn, cho cậu cái gì ngon ngon nói cậu ăn một mình thôi, cậu đều cầm đến chia với Thiên Tứ. Lần nào Thiên Tứ cũng vô cùng vui vẻ, cậu đang mong đợi cũng sẽ thấy được biểu tình đó trên mặt của chị hai. Kết quả...

"Mẹ đưa cho em, có phải nói em ăn lặng lẽ thôi đúng không?" Ánh mắt của Địch Tê Nguyệt bỗng nhiên trở nên lạnh hơn.

"Ừm." Địch Thần gật đầu.

Đêm đó, Địch Tê Nguyệt để lại một lá thư cắt đứt quan hệ, cuốn gói con cóc bỏ nhà ra đi.

Cao Vũ Sanh nghe thấy mà xót: "Em cứ nghĩ anh sống ở nhà họ Địch tốt lắm." Dù sao Địch Kiến Quốc cũng là người tốt, tuy là không giàu có gì, nhưng nhìn tính cách lạc quan do thời gian dài tạo ra của Địch Thần, cứ nghĩ là không chịu khổ gì.

"Là cực kỳ tốt, ây da, cái tính tình quái kia của Địch Tê Nguyệt ấy à, nói gió nghĩa là mưa, thật ra tính cách cực kỳ tốt." Địch Thần cười nói, "Vào ban đêm đó, anh liền đi tìm chị ấy về."

Tin tức bỏ nhà đi bụi nhanh chóng bị người nhà biết. Địch Kiến Quốc và cha của Phương Sơ Dương ở kế bên đều đi tìm, Diêu Hồng Mai gọi điện hỏi từng người bạn học của cô, sốt ruột tới khóc. Địch Thần liền cầm tiền tiêu vặt mua một bình ô-xy nhỏ, kéo Phương Sơ Dương đi ra ngoài.

"Cũng không biết có phải là anh có vận khí tốt trời sinh không, thật đúng là bị anh tìm ra được."

Đêm hôm khuya khoắt, Địch Tê Nguyệt đeo một cái ba lô nhỏ đi trên đường cái. Một chiếc xe gắn máy gào thét chạy qua, kéo ba lô của cô. Quán tính của xe kéo cô té thẳng xuống, bởi vì ba lô còn đeo trên người, xe máy kia liền kéo cô về phía trước.

Địch Thần nghe được tiếng thét chói tai của Địch Tê Nguyệt từ xa, hít một hơi ô-xy liền chạy đến, kéo thẳng chỗ đằng sau của xe máy, lật ngược cả xe lẫn người chạy.

Tay Địch Tê Nguyệt đầy máu ngồi sững sờ trên đất, mở to mắt nhìn em trai gầy yếu biến thành lực sĩ Kim Cang sức mạnh vô song, nghĩ là mình sinh ảo giác. Cũng ngây ngốc thế, còn có Phương Sơ Dương hồng hộc chạy tới.

Địch Thần thu thập tên trộm xe máy, quay đầu lại đi qua ôm chị hai. Lúc này Địch Tê Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại: "Tinh Tinh, em, em là siêu nhân à?"

Địch Thần lắc đầu, cậu nào biết siêu nhân là cái gì.

Từ ngày đó trở đi, Địch Tê Nguyệt không khỏi kiêu ngạo hẳn, vô cùng thích cậu em trai mới này.

"Chị ấy là một người cố chấp, chỉ cần là chị ấy thấy tốt, vậy đó chính là số một thế giới. Sau đó ngày nào cũng đi ra ngoài khoe khoang, nói em trai mình là siêu nhân, đẹp trai đến độ người thần phẫn nộ." Nhớ tới cái dáng vẻ kia Địch Tê Nguyệt, Địch Thần liền không nhịn được cười.

Cuối cùng Cao Vũ Sanh cũng hiểu được cái sự tự tin mù quáng của Địch Thần là từ đâu đến, chính là từ nhỏ đã được chị anh khoác lác mà thành: "Vậy người khác không tò mò sao?"

"Có chứ, chị ấy khoe khoang nhiều, người ta đâu có tin, muốn anh biểu diễn. Nhưng chị ấy chưa từng để anh làm thế, chống eo cãi nhau với người ta, "Dựa vào cái gì mà biểu diễn cho mấy người, mấy người nghĩ là siêu nhân rảnh rỗi lắm hở"." Địch Thần nói đến đây, nhịn không được cười, cười cười, mũi liền xót.

Cái kiểu dây thần kinh xoắn của Địch Tê Nguyệt, kiên trì cho rằng đứa bé trong bụng là đứa bé tốt nhất trên thế giới, nói cái gì cũng phải sinh ra cho bằng được. Không nghĩ đến, lúc sinh con lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cứ như thế từ bỏ thế gian, không bao giờ có thể khoác lác khoe khoang với người khác về em trai siêu nhân của mình nữa.

Cao Vũ Sanh xoa gương mặt hơi lạnh của Địch Thần: "Chị hai mất rồi, anh còn có em, chắc chắn em có thể khoe khoang còn cừ hơn chị ấy nữa."

Địch Thần: "... Vậy đúng là cực cho em rồi."

/Hết chương 112/

Bình luận

Truyện đang đọc