VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Thứ bảy phải đến nhà họ Cao, Địch Thần cố ý lục ra cái áo thun đen và một cái quần đen từ đáy hộc tủ mặc vào, đến tiệm hớt tóc dưới lầu cầm lấy chai gel vuốt tóc, chải mớ tóc lộn xộn đến nghiêm chỉnh. Quay đầu nhìn vào gương của quán để soi, sau đó đeo kính râm mà Cao Vũ Sanh đưa lên.

"Sao, đủ chuyên nghiệp rồi đúng không?" Địch Thần lấy mu bàn tay vỗ vỗ Phương Sơ Dương ra ngoài tăng ca cùng anh.

"Ừ, cánh tay có xăm mấy hình nữa thì có thể vào phòng giam trong cục ngồi rồi, vừa vặn bổ sung chỉ tiêu phá băng đảng tháng này luôn." Phương Sơ Dương khoanh tay, lạnh lùng châm chọc anh.

"Người nghèo không hiểu được tiêu chuẩn của vệ sĩ đâu, không biết thưởng thức." Địch Thần biểu thị khinh bỉ đối với kiến thức nông cạn của anh em nhà mình.

Hai người ghét bỏ trừng nhau một lát, sau đó thì mỗi người đi một ngả.

Bất ngờ là, Cao Vũ Sanh không cần tăng ca vậy mà đang ở trong công ty, điều này khiến cho Địch Thần có chút kinh ngạc. Toà nhà này vào thứ Bảy cũng không vắng lắm, không ít ông chủ của mấy công ty nhỏ đều khắc sâu chân truyền của tiền bối Chu Bái Bì (1), vận dụng chiêu "Nửa đêm gáy" này đến lô hỏa thuần thanh (thành thục, quen thuộc) —— "Không phải công ty quy định cần phải tăng ca, mà là tiền bối của các người quá cố gắng."

(1) Chu Bái Bì: bái bì có nghĩa là lột da. Đây là một nhân vật phản diện ác bá địa chủ, còn được gọi là Chu Xuân Phú. Thời xưa không có đồng hồ để xem thời gian, những người đầy tớ phải rời giường từ lúc gà gáy cho đến khi trời lặn thì mới tính là kết thúc công việc. Trong khế ước bán thân ghi rõ ràng: Từ lúc gà gáy phải rời giường làm việc. Chu Bái Bì vì ép đầy tớ của mình làm việc nửa đêm dậy học gà gáy (Baidu). Ở đây ý nói bóc lột sức lao động.

Tăng ca kiểu nửa ép buộc, mang theo vô số câu chuyện siêng năng cần cù: Nhân viên XXX nào đó tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi trong ngày thứ bảy và lúc tan tầm, đến nhà khách hàng để đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, cuối cùng thì trở thành quán quân tiêu thụ; Lại có một cô nhân viên nữ YYY nào đó, mang thai đã chín tháng nhưng vẫn tích cực phấn đấu, một ngày trước khi sanh còn đàm phán được một hợp đồng lớn hơn một trăm triệu, lúc sinh con xong thì thành công được thăng chức.

Vì thế, toà nhà Tài Phú vào thứ bảy vẫn tràn đầy các loại thân ảnh của người trẻ tuổi được đánh máu gà, chỉ có Tiêu Điểm ở tầng 23 là rất vắng. Đèn chỉ thị chỗ xoát thẻ trước cửa vụt sáng, trong công ty có tiếng động bụp bụp. Là một vệ sĩ có tiếng, Địch Thần nhịn không được lông tóc dựng đứng trong cái hoàn cảnh yên tĩnh này, bước nhanh đi đến phòng làm việc của CEO.

Phòng có màn che nắng cho nên tối om, cực kỳ yên tĩnh. Bỗng nhiên bước vào chỗ này, Địch Thần y như mù vậy, chỉ có thể nhìn thấy một chỗ sáng kia. Cao Vũ Sanh ngồi ở trước bàn, tai đeo tai nghe, màn hình chiếu sáng lên mặt, như một pho tượng được đèn chiếu sáng trong bảo tàng.

Nhận thấy được có người, Cao Vũ Sanh ngước mắt nhìn qua. Con ngươi vốn đang lạnh lùng, khi thấy rõ người đến thì dịu dàng xuống trong nháy mắt, biến hóa nhanh đến khó có thể bắt.

"Click," Cao Vũ Sanh tháo tai nghe click con chuột một cái, rèm cửa sổ tự động mở ra.

Người bình thường khi chuyển từ tối qua sáng thì chắc chắn sẽ híp mắt theo phản xạ có điều kiện, nhưng Địch Thần chẳng hề cảm giác chút nào, khi thấy rõ rồi thì đi thẳng đến: "Sao cậu cần tăng ca mà không nói với tôi một tiếng? Tự mình chạy đến đây rất là nguy hiểm đó!"

Trong công ty này vắng vẻ không người, mà toà nhà Tài Phú này cũng chẳng đáng tin cậy chút nào, lỡ như có thiên phạt giả trà trộn vào rồi thì có chết cũng chẳng thể chết lại.

"Bọn họ sẽ không ra tay vào ban ngày đâu." Cao Vũ Sanh lại nhìn về phía màn hình máy tính, giọng nói không hiểu sao rất bình tĩnh, "Có vài chuyện ở nhà không được, phải dùng server của công ty mới có thể xử lý." Câu sau là để giải thích tại sao mình đến tăng ca.

Tuân theo tố chất chuyên nghiệp, Địch Thần không hỏi là việc gì, không cần nghĩ cũng biết. Kế hoạch cấp vốn của Tiêu Điểm rơi vào nguy cơ, là người sáng lập công ty kiêm CEO, chắc chắn Cao Vũ Sanh còn sốt ruột hơn bất cứ ai. Nhưng hắn tuổi trẻ khí thịnh, không thể rụt rè trước mặt người khác, chỉ đành len lén tăng ca nghĩ biện pháp.

Từ khi nghi ngờ Cao Vũ Sanh chính là Thiên Tứ, mỗi khi Địch Thần nhìn hắn thì không hiểu sao lại mang theo một lớp kính lọc (ý nói thấy rõ, hiểu rõ).

Cao Vũ Sanh không biết vệ sĩ của hắn đang bổ não cái gì, tháo tai nghe trên cổ xuống đưa đến, ý bảo Địch Thần đeo lên.

"Hả?" Địch Thần không hiểu sao nhưng vẫn đeo lên.

Cao Vũ Sanh click chuột một cái, trong tai nghe truyền đến đoạn đối thoại lộn xộn.

Nữ: "Tinh chủ, dừng thiên phạt đi, tôi không muốn để cho anh ấy chết."

Nam: "Thiên phạt do thần linh nắm trong tay, một khi đã mở ra thì không thể dừng lại được."

Nữ: "Có thể mà, chắc chắn là có thể. Thần có thể nghe được thỉnh cầu của tôi, như thế thì có thể dừng thiên phạt lại. Anh ấy thừa nhận mình sai rồi, nói xin lỗi với tôi, tôi có thể bắt đầu lại lần nữa với anh ấy rồi, tôi..."

Âm thanh gay gắt gấp gáp gần như điên cuồng bỗng nhiên ngắt quãng, như là bị cái gì giữ cổ họng lại vậy. Xung quanh bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, không gần không xa, liên tục không ngừng.

Nam: "Nếu như xin lỗi có ích thì vì sao còn cần thiên phạt? Người dâm tà thất trinh thì nên để cho thánh khí tinh lọc."

"Ú là! Ú là!" Có rất nhiều người cùng hô lớn, sau đó bước chân dần đều hơn, "Xoẹt xoẹt, bộp bộp," Địch Thần khoa tay múa chân vỗ một cái, đây chính là bài nhảy của Bái Tinh Giáo.

Âm thanh tạm dừng, Địch Thần kéo tai nghe xuống: "Cậu nghe trộm điện thoại của Viên Tiểu Ái sao? Đây chính là phạm pháp."

"Tôi không nghe trộm, chẳng qua là nội dung của chiếc điện thoại kia tự đồng bộ thôi." Cao Vũ Sanh vô tội nói, mở màn hình ra, bên góc phải có một cái cửa sổ nhỏ, hiển thị màn hình điện thoại của Viên Tiểu Ái.

"..." Cái này cũng có khác gì nghe trộm đâu, sắc mặt Địch Thần phức tạp liếc nhìn một cái, Viên Tiểu Ái bên kia đang cùng người nào đó nói chuyện:

[Chị, chị giúp em nghĩ cách đi.]

[Bà chủ: Đàn ông ngoại tình đều đáng chết, đừng tin hoa ngôn xảo ngữ của hắn ta.]

Màn hình bỗng nhiên tối sầm, Cao Vũ Sanh tắt màn hình, gửi một email đi. Sau đó không nhanh không chậm đứng lên, sửa sang lại tay áo: "Đi thôi."

"Sáng sớm cậu đến đây để làm cái này hả?" Địch Thần có chút kinh ngạc, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn theo Cao Vũ Sanh đi ra ngoài.

"Ừ." Cao Vũ Sanh quay đầu nhìn anh, "Chứ sao nữa?"

Địch Thần bỗng nhiên cười rộ lên: "Tốt lắm, tôi cứ cho là nhóm người có tiền như cậu không ý thức được là mạng còn quan trọng hơn tiền chứ." Tiền không còn có thể kiếm lại, mất mạng là mất hết, bây giờ điều quan trọng nhất đối với Cao Vũ Sanh không phải là con số đầu tư hai trăm triệu, mà là có một bầy tín đồ tà giáo chuẩn bị cho hắn nhảy Bungee bắt cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, đội hình cảnh.

Phương Sơ Dương vẽ một dấu gạch chéo trên bản đồ giản lược, sắc mặt rất là xấu xí. Do hang ổ ở 1802 đã bị phá nên kinh động đến hang ổ ở Thành Nam, bây giờ chẳng tra được cái gì ở thẩm mỹ viện cả. Mà chuyện giao dịch tiền mặt của Vương Cánh Hàng đúng là tìm được năm trăm ngàn nguyên xi không nhúc nhích trong nhà Thái Vạn Đại, liên hệ giữa hắn ta và chủ mưu giết người là bà Thái bỗng đứt đoạn.

"Cạch cạch," ly tráng men lão cán bộ của đội trưởng Phạm bỗng nhiên rơi trên mặt đất, khiến cho mọi người ngẩng đầu nhìn qua.

Đội trưởng Phạm không để ý đến nước đổ trên bàn, ngoắc tay nói Phương Sơ Dương qua đó: "Sơ Dương, cậu nhìn cái này xem."

Đó là một văn kiện cực lớn, xem trước một đoạn giống như là chụp lại màn hình của cái điện thoại nào đó. Do văn kiện quá lớn nên máy tính cũ của đội trưởng Phạm không tải xuống hết được, chỉ nghe được mấy chữ ngắn ngủi như là "Thần tôn quý," "Tín nữ." Bên ngoài văn kiện còn có một bản đồ chi tiết, bổ sung thêm mấy chữ:

[Địa điểm do kỹ thuật phân tích ra nên không chính xác trăm phần trăm, chỉ để tham khảo: 1, Nam Thành, tiểu khu Hoa Tân Viên, chung cư 4 lầu 5 hộ phía đông; 2, đường Triêu Sơn, số 46...]

"Chỗ này." Hô hấp của Phương Sơ Dương chợt nhanh hơn, "Địa điểm thứ nhất chính là địa chỉ nhà Vương Cường."

Đội hình cảnh căng thẳng trong nháy mắt vì bưu kiện nặc danh này, đầu sỏ gây nên lại một bộ chẳng có làm chuyện gì cả, cẩn thận tắt hết đèn trong công ty đi, lấy một hộp sô-cô-la lạnh trong tủ lạnh phòng giải khát đưa cho Địch Thần.

"Hôm qua bên hợp tác đưa phúc lợi đến, để dành cho Mông Mông."

Địch Thần bỏ sô-cô-la vào ba lô, nhìn vẻ mặt của Cao Vũ Sanh một cái.

Hôm đó sau khi gặp qua Cao tiểu thư, Địch Thần cố ý tra xét chuyện gia đình họ Cao một chút. Người có tiền mang họ Cao rất nhiều, nhưng tập đoàn sản xuất xe hơi Cửu Dật thì chỉ có một. Chaa Cao Vũ Sanh tên là Cao Chấn Trạch, chính là một nhân vật có tiếng trong tin tức kinh tế. Trên bách khoa toàn thư viết, hiện nay Cao Chấn Trạch có ba đứa con. Chị gái, Cao Vũ Sanh, và còn một đứa em trai nữa, ba người không phải là do cùng một mẹ sinh ra, tình huống hết sức phức tạp.

Nhưng bộ dạng người này nhìn rất là thoải mái, thấy cũng không giống như là quá để ý đến việc quay về nhà họ Cao. Địch Thần vừa muốn an ủi cậu nhóc một chút, là đừng kéo căng quan hệ với trong nhà như thế, liền thấy Cao tổng ngồi ở vị trí kế bên tài xế lấy ra một xấp bản thảo diễn thuyết.

"Cậu về nhà mà cũng cần học thuộc lời kịch à?" Địch Thần không biết nói gì nữa.

"Ừ, không thì cãi không lại." Cao Vũ Sanh nghiêm túc gật đầu, lấy bút ra bắt đầu đánh dấu những điểm quan trọng.

"..." Cuộc sống nhà giàu đúng là thật phức tạp, Địch Thần chép miệng một cái, không giúp được gì nên cố gắng không để cho Cao tổng thêm phiền thoái. Buông tha cho GPS hình người, mở bản đồ hướng dẫn lên bằng giọng nói trên điện thoại.

[Hoan nghênh sử dụng hướng dẫn giọng nói của bản đồ Vân Lộ, nơi đến chính là khu biệt thự Viễn Sơn Đế Cảnh, meo meo!]

Âm cuối ngọt ngọt mềm mềm còn có giọng mèo, chém tỉnh Cao tổng đang trầm mê vào bản diễn thuyết cãi lộn: "Anh dùng bản đồ Vân Lộ à?"

"Vân Lộ" cũng là một loại bản đồ mới ra gần đây, chủ yếu là dựa vào bộ giọng nói sửa cũ thành mới liên tục cập nhật để hấp dẫn người dùng, hoàn toàn khác nhau với phong cách lạnh lùng mang đầy tính kỹ thuật của "Tiêu Điểm." Nhưng mà sau đó phát hiện chỉ dựa vào bán manh thì vô ích, cũng bắt đầu đầu tư vào kỹ thuật, nhưng mà khởi điểm lạc hậu, cho nên cái gì cũng trễ hơn một bước so với Tiêu Điểm.

"Ừ, bộ giọng nói chơi cũng vui lắm." Địch Thần hồn nhiên chưa phát giác ra, còn đang biểu diễn chỗ tuyệt diệu của giọng nói meo meo này cho Cao tổng, kêu một tiếng với điện thoại, "Gâu!"

Bản đồ lập tức trả lời: "Meo?"

"Ha ha ha, chơi vui lắm đúng không?" Địch Thần quay đầu liếc hắn một cái, phát hiện cậu nhóc này không hề chớp mắt nhìn anh.

"Anh dùng Vân Lộ." Cao Vũ Sanh lại lặp lại một lần.

Bị ánh mắt giống như bắt kẻ thông dâm nhìn chăm chú một lát, Địch Thần mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp: "Không, à thì, trong điện thoại của tôi bản đồ nào cũng có mà, nhớ đến cái nào thì sử dụng cái đó."

Cao Vũ Sanh không nghe lời giải thích này: "Siri, định vị đến nhà họ Cao, hướng dẫn bằng giọng nói."

[Được, bản đồ Tiêu Điểm vì ngài phục vụ, mời thắt chặt dây an toàn.] Giọng máy móc lạnh như băng vang lên, móc nối từ Siri đến bản đồ Tiêu Điểm.

Dẫn đường meo meo đáng yêu bị ép tắt đi, đổi lại chiếc điện thoại đen thui lạnh như băng của Cao tổng, không có chút tình cảm nào nhưng chỉ đường vô cùng chính xác.

"..." Bây giờ thương nghiệp cạnh tranh với nhau đều có tình cảm tha thiết thế này sao?

/Hết chương 24/

Tác giả: Meo ~⊙ω⊙~

Bình luận trên Tấn Giang:

1. Hừ ╯^╰ Cao tổng giận rồi, muốn ca ca dỗ mới hết.

2. Thiên Tứ đệ đệ làm hướng dẫn bản đồ mà không biết sao ca ca lại là lộ si!

3. Tinh ca ca không cần tôi làm hướng dẫn, lại còn dùng đối thủ cạnh tranh, tôi giận rồi, khóc chít chít.

4. Sanh Sanh tủi thân: Tinh ca ca không thương tui QAQ

5. Cái này gọi là ngoại tình...!

Bình luận

Truyện đang đọc