VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Chân bị thương tương đối nghiêm trọng, cũng không chỉ đơn giản là gãy xương, thời gian phẫu thuật kéo dài hơn so với những ca phẫu thuật gãy xương bình thường.

"Bác sĩ, sao rồi?" Đèn phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ phẫu thuật chính đi ra trước, lập tức bị người bao vây. Thư ký Trịnh còn có đám người nhà họ Cao, ai nấy cũng có vẻ mặt quan tâm.

"Ca phẫu thuật rất thành công, hiện giờ đã bảo vệ được chân, tiếp đó thì còn phải quan sát thêm." Bác sĩ nói xong, thoải mái thở phào một cái.

"Làm sao có thể!" Cao Văn Tranh kêu lên một tiếng, "Không phải nói là không giữ được sao?"

Trong thời gian phẫu thuật, bác sĩ đã từng đi ra nói có khả năng sẽ không giữ được chân, phải cắt, hy vọng người nhà ký tên. Y tá bước đến nói giấy cam đoan phẫu thuật là tự bệnh nhân ký, mới vội vã quay về.

Lời đó vừa thốt ra, mọi người đều nhìn sang. Bác sĩ thấy biểu hiện này của cô, vô cùng kinh ngạc: "Bảo vệ được còn không tốt à?"

Đang nói thì giường bệnh được đẩy từ trong phòng ra ngoài, những bác sĩ và y tá khác cũng nghe được. Đã từng thấy người nhà không vừa lòng vì bất đắc dĩ phải cắt chân, lại chưa thấy qua người nào vì không cắt mà ầm ĩ.

"Có thể bảo vệ thì đương nhiên chúng tôi sẽ cố gắng làm, hơn nữa trạng thái cơ thể của bệnh nhân tốt, có thể chịu được." Bác sĩ phẫu thuật chính nghĩ là người nhà kích động quá nên mới nói lung tung, liền giải thích một câu.

Đối mặt với ánh mắt kỳ dị của mọi người, Cao Văn Tranh nhanh chóng tỉnh táo lại, đứng thẳng người hất cằm: "Coi như mạng nó lớn."

Làm việc trong bệnh viện, nào có chưa thấy qua đủ mọi loại người. Kiểu người nhà khẩu thị tâm phi cũng có nhiều, rõ ràng là quan tâm đến độ lời nói không mạch lạc, lúc bình tĩnh lại thì quật cường muốn nói khó nghe. Những nhân viên đều bày ra vẻ mặt hiểu rõ rồi không để ý nữa.

Nhưng thư ký Trịnh vẫn luôn bên ngoài trông coi thì thật thà hỏi một câu: "Sao nghe có vẻ cô lại thất vọng thế?"

Mặt Cao Văn Tranh đỏ lên ngay lập tức, nếu như mẹ kế không có ở đây, cô còn có thể nói vài câu xã giao. Nhưng mẹ kế đang ở đây, cô mà giả thành một người chị dịu dàng quan tâm thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo, liền hừ lạnh một tiếng: "Cậu thì biết cái gì!"

Vẻ mặt mẹ kế u sầu nói: "Tiểu Tranh à, tốt xấu gì thì Vũ Sanh cũng là em trai con, sao con có thể ngóng trông nó tàn tật được?"

Cao Vũ Sanh bị thuốc tê ảnh hưởng, đã ngủ, hoàn toàn không biết gì về những thần thương khẩu chiến này. Địch Thần thì lại nghe cực kỳ rõ ràng, nhưng anh nóng lòng đẩy người đến phòng bệnh, mặc kệ cô chị nhà họ Cao không cẩn thận nói lỡ lời, liếc mắt nhìn cô một cái rồi đẩy người đến phòng bệnh.

Chân đã được nối sắt nên không cần bó thạch cao, chỉ là cố định ở một chỗ không cho động đậy. Bác sĩ dặn Địch Thần, sau khi hiệu quả của thuốc tê không còn thì sẽ khá đau, đến lúc đó có thể dùng chút thuốc giảm đau.

Địch Thần nhìn kỹ hắn, chỉnh đèn đầu giường tối xuống. Hiệu quả gây tê cũng không thể kéo dài lâu, nhân dịp có thể ngủ thì để cho hắn ngủ thêm chút, chờ đến lúc đau đến tỉnh dậy thì chỉ sợ cũng khó ngủ được.

Trong hành lang truyền tới tiếng giày cao gót, nghe thì hình như là mẹ kế. Địch Thần đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại, ra hiệu nói vị nữ sĩ này đừng nên phát ra tiếng.

Mẹ kế xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, thở dài: "Vũ Sanh tin cậu như thế thì nhờ cậu chăm sóc nó thật tốt."

Địch Thần gật đầu: "Yên tâm, đây là trách nhiệm của tôi." Nói chuyện khách khí, lại không hề có ý định tránh ra để mẹ kế vào xem.

Cũng may vị nữ sĩ này cũng rất thức thời, cũng không tính đòi vào: "Chị nó đi rồi, đợi Vũ Sanh tỉnh thì nhờ cậu nói với nó một tiếng."

Địch Thần từ chối cho ý kiến.

Mẹ kế cố gắng hỏi thăm xem hôm nay đã có chuyện gì xảy ra, lúc được báo là không thể trả lời, vừa lúc thư ký Trịnh mang theo túi vội vàng tới thì nói tới chuyện khác: "Người chị của nó đấy à, đầu óc không xấu, chỉ là ăn nói hơi chút khó nghe, mọi người đừng để ý. Lúc còn bé nó gặp tai nạn bị gãy chân, vẫn cảm thấy là do mẹ Vũ Sanh thuê người tông, cho nên có chút cực đoan."

Địch Thần: "..."

Thư ký Trịnh: "..."

Bà cũng nói tới thế rồi, còn không phải là đang ám chỉ hung thủ là Cao Văn Tranh hay sao? Thư ký Trịnh khóc không ra nước mắt, sau chuyện tình yêu của tổng tài, thì giờ hắn lại biết thêm chuyện không nên biết, đây là tiết tấu chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu.

Mặc kệ mẹ kế nói gì, Địch Thần cũng đứng ở cửa như tôn môn thần, một bước cũng không nhường, cũng không cho bà ta nói lớn. Không bao lâu sau, mẹ kế tự cảm thấy mất mặt cũng đi, lúc này thư ký Trịnh mới xụi lơ thở phào nhẹ nhõm: "Nhà giàu đúng là phức tạp."

Nói xong, đồng tình nhìn Địch Thần sắp bước vào nhà giàu.

Địch Thần bị hắn nhìn chẳng hiểu gì, nhận túi: "Bao nhiêu tiền thế, tôi chuyển cho cậu."

"Không không, không cần, sau này Cao tổng sẽ trả cho tôi." Sao có thể để cho phu nhân của tổng tài trả thù lao được, thư ký Trịnh vẫn phải có chút tự giác ấy, "Anh nhanh đi tắm rồi thay đồ đi, giờ tôi đi mua chút đồ ăn khuya tới."

Trong phòng bệnh có phòng tắm, Địch Thần phong trần mệt mỏi một đường, đến bây giờ mới có thời gian đi vào tắm rửa. Gột rửa đi một thân máu tanh, thay bộ đồ thư ký Trịnh vào siêu thị mua, sau đó lại ngồi bên giường.

Cơ thể anh rắn chắc, ngoại trừ chút trầy da thì chẳng bị gì nữa. Mà Cao Vũ Sanh, không chỉ có gãy xương, trên người còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, khuôn mặt anh tuấn cũng đổi màu.

Điện thoại cài chế độ yên lặng sáng lên một cái, là Phương Sơ Dương gọi tới. Địch Thần gửi cho hắn số phòng bệnh, cũng đi tới chỗ lễ tân để xác nhận người vào thăm bệnh. Xem ra cảnh sát Phương không lấy thân phận cảnh sát, mà là "người nhà" để đến thăm.

Sắc mặt Phương Sơ Dương không được tốt, nhưng cũng không nhiều lời, hỏi tình huống của Cao Vũ Sanh một chút: "Đã bắt được hung thủ về... Tôi nói anh cũng quá khoa trương rồi, dùng dao ghim người vào cây."

"Anh không cắt trứng của hắn là đã đủ nhân từ rồi." Địch Thần thầm nói. Cho dù là anh em nhà mình thì anh cũng không cho vào, chỉ đứng nói chuyện ở hành lang, chỉ sợ quấy rầy đến người đang ngủ say.

Phương Sơ Dương nhìn bộ dáng lo lắng éo éo của anh thì liền đau răng: "Ngày mai có thể tôi phải đi công tác, Mông Mông đã gửi ở trong nhà trẻ rồi, lúc rảnh thì anh tới đón nó về."

Địch Thần gật đầu đồng ý, tò mò hỏi: "Mọi người nhận vụ án này à?"

Nhắc tới cái này, chân mày của Phương Sơ Dương nhíu một cái khó nhìn ra, ậm ờ trả lời: "Ừ."

Nếu là đội hình cảnh nhận thì chứng minh là cùng một chuyện với vụ sát thủ lần trước. Địch Thần cũng không bất ngờ: "À, để anh nói một manh mối, không chắc chắn là thật, nhưng mọi người có thể tra một chút. Chị của Cao Vũ Sanh, người tên Cao Văn Tranh kia, có lẽ có quan hệ với việc thuê người giết người lần này."

"Anh nói với tôi những chuyện này cũng vô dụng, vụ án này không do tôi lo." Phương Sơ Dương có chút bực bội.

"Hả? Không phải ngày mai chú đi công tác à? Không phải vụ án này?" Lúc này Địch Thần mới phát hiện anh em nhà mình không thích hợp.

Phương Sơ Dương tìm điếu thuốc ngậm vào miệng, bệnh viện không cho hút thuốc nên không châm, chỉ cúi đầu nhét một tay vào túi quần: "Đội trưởng Phạm không cho tôi tham dự, điều tôi đi tra vụ lừa bán trẻ em."

Địch Thần đã nói về tình huống bên chỗ thôn Tuyệt Hậu cho cảnh sát biết. Bây giờ đang tra rùm beng bên đó, để xem nó có quan hệ với việc Tiểu Bàn mất tích không. Nhưng vụ án của Tiểu Bàn vẫn luôn do đồn công an tiểu khu phụ trách, bây giờ lại điều Phương Sơ Dương qua đó...

"Rõ ràng là không muốn để tôi tham dự vào vụ án sát thủ." Chuyện sòng bài lần trước cũng không cho hắn quản, bây giờ cũng như thế, khiến cho Phương Sơ Dương không thể không suy nghĩ nhiều được. Cuối cùng thì Đội trưởng Phạm có ý gì, tuy là đã rửa sạch hiềm nghi nội gián vụ ở cô nhi viện, nhưng hai chuyện này thì giải thích thế nào.

Địch Thần cố gắng an ủi anh em nhà mình: "Cứ nghĩ thế này đi, có thể là do ông ấy không muốn để chú thăng chức nhanh quá."

"... Câu này của anh mà gọi là an ủi à?" Phương Sơ Dương tức giận đến trợn trắng mắt.

"A ——" Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hít không khí, thuốc tê đã qua thời gian có tác dụng, Cao Vũ Sanh đã bị đau tỉnh.

Địch Thần mặc kệ phiền não chức trách của cảnh sát Phương, xoay người vào phòng nhẹ giọng dỗ Cao Vũ Sanh uống thuốc giảm đau, để lại một mình Phương Sơ Dương đứng trong gió thu hiu quạnh ở hành lang.

/Hết chương 91/

Bình luận

Truyện đang đọc