VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Mỗi khi chấm nhỏ màu đỏ chuyển động đến vị trí nào thì cũng sẽ được ghi lại, nếu như dừng lại ở một chỗ cố định thì hệ thống còn có thể thống kê thời gian dừng lại ở điểm đó.

Quả nhiên là không thể trêu vào người biết vọc công nghệ cao được mà, Địch Thần bội phục sát đất: "Bái Tinh Giáo nói mình không phải là tà thuật mà là khoa học, tôi xem cậu đây mới chính là tà thuật đó."

Cao Vũ Sanh thật sự là không thể gật bừa với kiểu cách khen người khác của vệ sĩ nhà mình được, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, đưa ly nước trên bàn cho Địch Thần: "Giúp tôi lấy một ly nước, cảm ơn."

"Tôi là vệ sĩ chứ không phải trợ lý của cậu." Địch Thần nhận cái ly, là một vệ sĩ có tố chất cao, anh sẽ không từ chối loại yêu cầu đơn giản này của khách hàng, nhưng vẫn muốn nhấn mạnh trách nhiệm của mình một chút.

"Trong hạng mục vệ sĩ cấp A có bao gồm phục vụ hạng nhất chính là "trợ lý," tôi nghĩ anh hẳn là thuộc về vệ sĩ cấp A nhỉ." Cao Vũ Sanh chân thành nhìn anh.

Địch Thần nhe răng, giơ cái tay ngứa lên cao, trong nháy mắt lại làm cái thủ thế "Xem như cậu lợi hại," xoay người ra khỏi phòng làm việc của CEO. Bên ngoài căn phòng có mấy đường nhìn đang liếc trộm anh, đợi đến khi Địch Thần nhìn lại thì liền cúi đầu làm ra bộ dáng mình bận rộn lắm.

Địch Thần dựa trên tấm ngăn gần nhất, gõ ngón tay một cái: "Người đẹp, xin hỏi phòng lấy nước ở chỗ nào?"

"Kia, bên kia." Đối phương ngẩng đầu nhanh chóng liếc anh một cái, cúi đầu chỉ về một hướng.

"Cảm ơn, tôi cũng lấy cho cô một ly nhé." Thấy trên bàn có một cái ly hình con vịt màu vàng ở đó, Địch Thần cười giơ tay ra, anh vừa cười vừa nhếch một bên mép lên, không che giấu được bĩ khí.

Đợi Địch Thần đi xa thì mấy người xung quanh nhanh chóng xích lại gần nhau.

"Người kia là ai thế, trông đẹp trai quá nha."

"Vệ sĩ của Cao tổng đó."

"Vệ sĩ? Đừng giỡn chứ, anh ấy nhìn còn không khoẻ mạnh bằng Cao tổng ấy." Có người khoa tay múa chân tả lại Địch Thần rộng hẹp cao gầy như thế nào, lắc đầu ý bảo không tin.

"Này cũng có chút khoa trương rồi, nhìn vóc người cũng đâu đến nỗi nào."

"Vậy là cậu chưa thấy qua bộ dáng Cao tổng không mặc quần áo... Ây ây, đừng có đoán bậy, có lần mình đến phòng gym gặp được Cao tổng, chậc chậc, cái body kia, đường cong kia... Hoàn mỹ!"

Địch Thần không nghe thấy bàn tán nhỏ giọng này, đi thẳng đến chỗ để lấy nước, khi đi qua một căn phòng họp nhỏ bằng thuỷ tinh trong suốt thì bỗng nhiên dừng bước. Trong phòng đó, hai người nam nữ tầm trung niên đang nói chuyện với quản lý nhân sự của Tiêu Điểm, hai người đó mặc đồ không giống người đến bàn chuyện làm ăn lắm, lúc người phụ nữ nói xong còn khóc lên.

"Vệ sĩ Địch Thần." Đã lâu lắm chưa nghe giọng Trung pha Đài rồi, không cần nhìn cũng biết là bạn thân Hứa Kiều của Lý Đình, cô đẩy cửa phòng họp đi ra, âm thanh trong phòng họp cũng theo ra ngoài.

"Toàn bộ gia đình chúng tôi đều trông cậy vào Lý Đình nuôi sống cả..." Cửa đóng lại, thiết kế cách âm hoàn mỹ hoàn toàn cắt đứt âm thanh trong phòng.

"Đó là cha mẹ của Lý Đình à?" Địch Thần nhướng cằm về phía bên trong.

"Đúng thế, hai ngày nay hai người họ quậy ghê lắm, phỏng vấn của ai cũng nhận. Bên nhân sự gọi hai người đến để đàm phán." Lúc Hứa Kiều nói đến hai vợ chồng già này thì lại tức đến giậm chân, "Bản thân Đình Đình nhịn ăn nhịn xài đều gửi về nhà hết mà bọn họ còn thấy thiếu. Bây giờ Lý Đình chết rồi, bọn họ hy vọng lừa được số tiền lớn để mua cho con trai một căn nhà trong thành phố."

"Bọn họ còn có con trai à?" Địch Thần nhìn hai vợ chồng khóc hức hức trong phòng, hơi nhíu mày.

"Có, nhỏ hơn Lý Đình, mới vừa thi đại học xong." Vẻ mặt Hứa Kiều buồn rười rượi, khom lưng xuống nhìn như không chịu nổi áp lực này, nhìn càng lùn hơn, "Những chuyện tôi nên nói đều nói rồi, nên khuyên cũng khuyên rồi, chẳng biết bọn họ uống thuốc mê của ai, nghĩ là cứ khăng khăng nói thế là có thể kiếm được tiền."

Quản lý nhân sự lấy hợp đồng bảo hiểm của nhân viên ra, giải thích từng chữ từng câu cho cha mẹ của Lý Đình. Trong điều khoản trên hợp đồng có viết rõ ràng, nếu như bỏ mình ngoài ý muốn, bao gồm bị giết, tai nạn xe cộ, thiên tai và các nhân tố ngoài ý muốn khiến cho thiệt mạng thì đều nằm trong phạm vi bồi thường. Đợi đến khi bên cảnh sát định án, đưa giấy chứng tử ra thì có thể yêu cầu công ty bảo hiểm đền tiền, tính chung chung thì khoảng 800 ngàn tiền bồi thường.

"Chỉ có tự sát là không nằm trong phạm vi bồi thường!" Quản lý dùng bút máy khoanh câu kia lại cho bọn họ xem, "Nói cách khác, nếu như cuối cùng định án là Lý Đình tự sát thì không thể nào lấy được số tiền 800 này."

"Làm sao, các người ép chúng tôi giả tạo hiện trường giết người à?" Cha Lý Đình đập bàn, "Con tôi bị các người bức chết, bây giờ lại đùn đẩy không chịu trách nhiệm hả! Cái loại công ty như các người chính là ăn thịt người uống máu người!"

Quản lý nhân sự không còn gì luyến tiếc để sống nữa ngẩng đầu nhìn thoáng lên trần nhà, hít sâu một hơi: "Như thế này đi, bây giờ cho dù là Lý Đình chết như thế nào thì hai người cũng có thể lấy được tiền bồi thường. Nếu như là tự sát và đồng thời là do công ty chúng tôi gây ra thì chúng tôi sẽ bồi thường tổn thất cho hai người; nếu như là do bạn trai cũ gây ra thì sẽ do bạn trai cũ bồi thường. Nếu như là bị giết thì công ty bảo hiểm sẽ bồi thường cho hai người."

Đợi Địch Thần đi lấy nước về thì bên trong đã nói xong rồi, Hứa Kiều đi theo quản lý đưa hai người kia xuống lầu.

"Không phải cậu muốn đi gặp cha mẹ của Lý Đình à, sao lại không đi?" Địch Thần đặt ly nước lên bàn của Cao Vũ Sanh, mình thì lấy một cái ly duy nhất trong ngăn bàn ra, lấy nước từ máy lọc nước trong phòng làm việc của CEO để uống. Căn phòng làm việc này có một máy lọc nước, theo thói quen nghề nghiệp, lần đầu tiên đến đây thì Địch Thần đã quan sát thấy.

"..." Tay cầm ly của Cao tổng dừng một chút, không chút nào bị chọc cho xấu hổ cả, tiếp tục xem lướt qua mấy trang web bịa đặt như không có chuyện gì xảy ra. Chắc là thư luật sư của Tiêu Điểm chưa gửi đến đài truyền hình nên tấm hình gây chuyện kia đã truyền lên mạng. Bản thân nó là một tin tức rất nhàm chán, lại bị người có tâm thúc đẩy nên nó trở thành bài báo hot, người chú ý càng ngày càng nhiều, đã có người đoán được là công ty nào.

"Cậu không tìm người xoá à?" Địch Thần lại gần liếc một cái.

"Xem như tuyên truyền miễn phí đi." Cao Vũ Sanh không thèm để ý.

"Đây là cái loại tuyên truyền gì chứ!" Vệ sĩ không kiến thức không học thức không tài nào hiểu được cái loại lý thuyết marketing cao cấp này, "Nếu như nghe nói quán bán cổ vịt dám ngược đãi sư phụ nấu nước chấm thì chắc chắn tôi sẽ không ăn cổ vịt nhà bọn họ nữa, cũng không cho em trai tôi ăn luôn."

"..." Lời này có chút không có cách nào trả lời lại được, Cao Vũ Sanh tắt máy vi tính, gọi vệ sĩ nằm như không xương trên ghế sô pha chơi game, "Đi với tôi đến một chỗ."

Cao tổng không thiếu tiền lại mạnh mẽ bao Địch Thần một ngày nữa, cũng tiện đường gửi Mông Mông vào nhà trẻ cao cấp ở tầng 17, lúc xuống lầu thì thuận đường nhìn thoáng qua bé.

Chỗ này khác với nhà trẻ bình thường, là nơi mà người có tiền gửi con em mình, điều kiện vô cùng tốt, không học bài, chỉ chơi đùa. Biết cơ thể của Mông Mông không tốt nên cô giáo liền để cho bé yên tĩnh chơi trong đống đồ chơi, đúng giờ cho uống nước, ăn đồ lót dạ. Cậu nhóc chơi đến vui quên cả trời đất, thấy cậu mình đến thì ngẩng đầu chào một cái rồi lại đắm chìm trong thế giới xếp gỗ.

Có tiền thật tốt! Địch Thần nằm sấp trên tay vịn yên lặng cảm khái, xoay người theo người có tiền vạn ác đi ra ngoài.

Đến chỗ đó Địch Thần mới biết được, bộ dáng hôm nay của Cao Vũ Sanh không phải là mặc cho Viên Tiểu Ái nhìn mà là muốn đi quay một chương trình phỏng vấn. Dùng thân phận tổng tài không nhanh không chậm giới thiệu văn hóa công ty của hắn ở trước màn ảnh, hợp với một thân trang phục thanh xuân dào dạt thế này sẽ rất dễ khiến người khác tin tưởng được Tiêu Điểm là một công ty thoải mái nhẹ nhàng và tràn ngập sức sống.

/Hết chương 18/

Bình luận

Truyện đang đọc