VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Thật ra không phải là nhận thức của Vương Cánh Hàng thấy sợ hãi, mà là xương cụt nó thấy Địch Thần nên tự mình đau.

Tên côn đồ cứng mềm không ăn lại thành thật hơn, cho nên công việc hỏi chuyện của hai vị đồng chí cảnh sát lập tức thuận lợi không ít. Không nói đến chuyện "gian phu" nữa, nhưng Vương Cánh Hàng vẫn khăng khăng không thừa nhận việc mình liên quan đến chuyện của cha mẹ Lý Đình, động một chút là lấy chứng cứ vắng mặt ở bệnh viện của mình ra nói. Mà trong điện thoại của hắn cũng thật sự là không có gì.

"Tại sao anh vẫn còn giữ số điện của thoại của cha mẹ Lý Đình?"

"À, cha mẹ cô ta xem tôi là con rể rùa vàng mà, ba ngày hai bữa lại muốn hỏi han ân cần. Tôi sắp trở thành con rể, không lẽ không được lưu số của trưởng bối?" Vương Cánh Hàng cầm điện thoại lại, ngón tay đè xuống nút khoá hiện lên màn hình nền. Hình nền của hắn là mấy tấm hình sao băng được cài chế độ tự động đổi hình, còn có đặc hiệu huyễn quang, nhìn khá là thú vị.

"Tôi còn tưởng hình nền điện thoại của anh sẽ là hình của Lý Đình chứ." Địch Thần liếc thấy màn hình điện thoại của hắn, phát biểu ý kiến, "Không phải anh không có cô ấy thì không được à, yêu đến muốn chết muốn sống ấy?"

"Mắc mới gì đến anh!" Vương Cánh Hàng khóa điện thoại, quay đầu lườm anh.

Không hỏi được cái gì, hai đồng chí cảnh sát chuẩn bị rời khỏi, ra ngoài giao kết quả điều tra cho cảnh sát Tiểu Mã đang đứng canh ở hành lang.

"Hai người rời khỏi mà không mang anh ta đi theo sao?" Vương Cánh Hàng ngóc cổ gọi hai cảnh sát.

"Tôi là đến thăm anh mà, cảnh sát không quan tâm chuyện này." Địch Thần cầm cái nút gọi ở đầu giường xoay xoay chơi trong tay, cười nhạo đạp giường bệnh một cái, "Có khiến anh sợ đến độ tè ra quần không, có cần giúp gọi y tá không hử?"

Vương Cánh Hàng tức giận đến mặt tái xanh.

"Thật ra tôi cực kỳ hiểu anh, thật đó." Một tay Địch Thần khoác lên cái chân đang kê trên giường, xích lại gần, bày ra bộ dáng anh em tốt, "Một tên con đồ chẳng có văn hoá gì sống ở thôn, đột nhiên được chính sách di dời biến mình thành một kẻ có tiền, còn có tiền hơn những người đi làm công có một bụng chữ đại học, cũng chỉ có thành phần tri thức bằng cấp cao lại đẹp mắt làm trong công ty lớn mới xứng đôi. Đáng tiếc, cô gái này không thích, lại chê anh không học thức nên phải cho cô ấy biết chút lợi hại... Lại vừa vặn cô ấy có một đôi cha mẹ ham tiền lại vô cùng tin tưởng anh con rể có nhiều tiền này. Nói cho bọn họ biết là người chết rồi, quan trọng là tuổi bọn họ đã lớn, chỉ cần tin là Lý Đình tự sát và chụp cái mũ "đầu sỏ gây tội" cho công ty lớn cô làm thì chắc chắn sẽ có được đủ số tiền lớn để dưỡng già."

"Cậu cũng chẳng phải cảnh sát, quản nhiều thế làm gì?" Vương Cánh Hàng rũ mắt, dùng cặp mắt âm u kia nhìn anh, "Thằng kia, tôi khuyên anh bớt lo chuyện bao đồng đi. Cô gái kia chẳng có nửa cọng lông quan hệ gì với tôi cả, cô ta là bị trời bắt đi."

Con ngươi của Địch Thần chợt co rút: "Anh có ý gì?"

"Ông trời nhìn không nổi muốn lấy mạng cô ta, nói rõ chính là cô ta có tội, chết cũng đáng đời!" Vương Cánh Hàng nhìn có chút hả hê cười rộ lên, "Cô ta chính là một con đ* ham hư vinh..."

Một tiếng "rầm" vang thật lớn, khiến cho ba người cảnh sát đang trao đổi công tác sợ đến run một cái. Cao tổng ngồi ngoài phòng bệnh chờ vệ sĩ của mình lập tức đi đến, liền thấy Địch Thần đang vác ghế đánh lên người Vương Cánh Hàng.

Cái ghế gỗ vẫn còn nguyên vẹn hồi nãy giờ đã tan tành, Vương Cánh Hàng đang nằm trên mặt đất ngọ ngoạy trốn sang một bên. Hai cảnh sát còn chưa đi, mỗi người kéo một bên của Địch Thần, cảnh cáo anh không được cử động nữa.

"Báo cảnh sát, nhanh báo cảnh sát." Vương Cánh Hàng bị doạ cho ngu mò sát vào vách giường hô to.

Cảnh sát đang ở trước mặt, nếu người bị hại báo cảnh sát thì bọn họ chỉ có thể đưa người đánh đi.

"Đồng chí cảnh sát, tôi đây đang là giúp phá án mà. Cái loại khốn nạn thế này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đánh trước hỏi sau thì mới có thể thành thật." Địch Thần để cho cảnh sát còng tay anh, nghĩa chánh ngôn từ giải thích với Tiểu Mã.

"Anh của em ơi, sau thời bình rồi thì không còn việc tra tấn bức cung nữa đâu." Tiểu Mã sầu mi khổ kiểm nói, nhìn người ta cả ngày mà cũng chẳng nhìn được ra đầu mối gì, ngược lại dưới mí mắt của hắn mà lại bị đánh, lúc trở về chắc bị đội phó đè xuống đất ma sát nhiều lần quá.

"Tôi biết mà, cảnh sát không thể đánh người, các người không thể nào lo ổn hết được đúng không? Vậy thì giao cho tôi đi, xem mặt mũi của Phương Sơ Dương nên sẽ cho mọi người chút tiện nghi." Tiểu Mã người đúng như tên, có cái mặt ngựa dài, lúc phiền muộn lại càng buồn cười, Địch Thần nhịn không được trêu hắn.

"Anh Thần, xem như em cầu xin anh, bớt cãi lại đi được không. Lát nữa nếu về cục gặp phải đội phó thì anh nhớ là phải nói với anh ấy là em đã liều mạng ngăn cản anh đó." Tiểu Mã cầu xin anh.

"Lời này tôi có thể nói sao, người khác sẽ tin à?" Vóc người Tiểu Mã cao lớn, nhìn còn cường tráng hơn Địch Thần.

"..."

Cao tổng mở to hai mắt nhìn vệ sĩ nhà mình bị cảnh sát mang đi, chỉ có thể nhận mệnh lái xe, không nhanh không chậm đi theo sau xe cảnh sát: "Siri, tôi thấy mướn vệ sĩ này có chút không đáng giá lắm."

"Không đáng ở giá trị, đáng là ở trong lòng anh." Máy móc nói giọng lạnh như băng, nghe không hiểu sao còn có chút cao thâm.

"Còn rất triết lý cơ đấy." Cao Vũ Sanh nhìn xuyên qua cửa sổ xe cảnh sát, bỗng nhiên nhìn thấy mặt Địch Thần đang dán lên đó, chớp chớp mắt với hắn.

Chẳng lẽ là người này muốn hít ô-xy nhảy ra khỏi xe? Cao Vũ Sanh hoảng sợ, nơm nớp lo sợ theo sát một đường, kết quả là không có chuyện gì xảy ra cả. Địch tiên sinh tuân thủ luật pháp thành thành thật thật bị mang về cảnh cục.

Hai người cảnh sát là người của cục công an thành phố, trong cục công an thành phố không có đủ trang bị như trong đồn công an nên đưa người cho đội hình cảnh mang đi. Lúc bước vào bỗng bị Phương Sơ Dương nhìn thấy: "Ném đến phòng tra hỏi đi, không đủ 24 tiếng thì không được thả."

"Ác như thế hả?" Địch Thần vô cùng đau đớn khiển trách anh em vô tình nhà mình, "Vậy chú đừng quên đi đón Mông Mông đấy."

Người trong đội hình cảnh ai cũng biết Địch Thần, nghe nói như thế thì đều cúi đầu nín cười, chỉ có Trần Chiếu Huy thành thật nghe lời, nhét Địch Thần vào phòng tra hỏi.

Phòng tra hỏi thực chất chính là chỗ tạm giam phần tử phạm tội, không thể giam quá 24 tiếng đồng hồ. Trong đây thường có mấy tên trộm vặt, quấy rối, say rượu lái xe mới vừa bị bắt, do đội hình cảnh phụ trách thì thường khá nghiêm trọng, nhìn sơ trông rất hung thần ác sát.

Địch Thần nhìn thoáng qua mấy người ở bên trong, quay đầu nói với Tiểu Trần: "Đồng chí à, cơ thể của tôi không tốt phải cần hít ô-xy, nếu không mang sát theo người thì chắc ngỏm mất. Cậu đi nói với lãnh đạo của cậu đưa bình ô-xy cho tôi đi."

"À." Trần Chiếu Huy lên tiếng, khoá cửa sắt rồi quay đầu đi ra ngoài báo lại với đội phó.

Nghe thấy bên kia có tiếng nổi trận lôi đình truyền từ xa xa đến của Phương Sơ Dương: "Hít cái gì mà hít, cho anh ta nín chết đáng đời!"

Địch Thần chuyển động cổ tay vừa tháo còng, quay đầu nhìn về phía mấy người trong phòng mang vẻ mặt không hề có ý tốt: "Uây, sao mấy người vào được đây thế?"

"Con gà bệnh, im lặng chút đi." Trong căn phòng nho nhỏ chỉ có một băng ghế dài bằng xi măng chân tường ở phía Bắc, có mấy người ngồi chung một chỗ, ngay cả một chỗ chút xíu cũng không cho Địch Thần.

"Đến đây, ngồi chỗ này." Một tên to con phun miếng đờm từ trong miệng ra, ý bảo Địch Thần ngồi.

"Tôi khuyên mấy người nên khách khí chút, đội trưởng đội hình cảnh chính là em trai tôi." Địch Thần khoanh tay dựa vào cửa sắt, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Mẹ nó! Ít lắm lời đi, em mày là đội trưởng mà mày vào đây ngồi à?" Mấy vị đại ca đứng lên từ từ lại gần Địch Thần.

"Vậy thì sao? Trước mặt pháp luật thì ai ai cũng bình đẳng." Đang nói thì Tiểu Trần đưa bình ô-xy đến cho anh.

Phương Sơ Dương lửa giận đầy đầu đi ra khỏi cảnh cục, mặt đối mặt với Cao Vũ Sanh đang lững thững đi đến, nhớ đến đây chính là khách hàng mới của tên khốn Địch Thần thì liền chú ý hơn chút. Không đợi hai người bắt chuyện thì điện thoại của Phương Sơ Dương vang lên, người gọi chính là Tiểu Mã đang phụ trách trông coi Vương Cánh Hàng.

"Đội phó, Vương Cánh Hàng còn giấu một cái điện thoại Iphone kiểu cũ, bên trong có tin nhắn giữa hắn ta và cha mẹ Lý Đình." Tiểu Mã hơi có chút kích động nói.

"Sao cậu lại tìm được?" Phương Sơ Dương không để ý tới Cao tổng nữa, vừa gọi vừa đi đến nhà trẻ.

"Anh Thần bỏ vào cho em." Tiểu Mã nhớ lại tình hình lúc nãy, chắc là lúc Địch Thần trêu hắn thì tiện tay nhét luôn vào túi, trước lúc đi vỗ hắn một cái, lúc đó hắn mới cảm giác được trong túi có cái gì đó.

"..."

Cao Vũ Sanh nộp tiền phạt xong, lúc hoàn thành hết thủ tục để đến rước Địch Thần, thì thấy trong phòng tra hỏi khá là tốt lành hài hoà. Mấy vị đại ca ngay ngắn chỉnh tề ngồi xổm hai bên chân tường, một mình Địch Thần độc bá băng ghế dài duy nhất, nâng chân đá cái chai qua qua lại lại chơi.

"Bọn họ làm sao thế?" Trần Chiếu Huy đến mở cửa tò mò hỏi.

"Bọn họ biết cơ thể anh không tốt nên nhường ghế cho anh ngồi." Địch Thần đứng lên duỗi người một cái, víu vai Cao tổng đi ra ngoài.

Cao Vũ Sanh nhìn mấy người đàn ông to cao, lại nhìn cái tay đang khoác lên vai mình, vô cùng cho anh mặt mũi mà không hề hất xuống, tuỳ ý để anh èo oặt dặt dẹo đu trên người mình: "Bây giờ những người trong phòng tra hỏi cũng có tố chất cao thế này à?"

"Đúng thế, ngũ giảng tứ mỹ (1) kính già yêu trẻ."

(1) Châm ngôn của Đoàn Thanh niên Cộng sản Trung Quốc. Ngũ giảng: "Giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức"; Tứ mỹ: "Tâm linh mỹ, ngôn ngữ mỹ, hành vi mỹ, hoàn cảnh mỹ".

/Hết chương 9/

Bình luận

Truyện đang đọc