VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC


- Anh là đồ biến thái.
Bạch Hân Nghiên nhịn một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Lâm Phi không quan tâm:
- Từ trước tới giờ tôi không nói là tôi không phải.
Hai người quay về nghỉ, phòng do lão Bao chuẩn bị cho Lâm Phi. Vì không phải là mùa du lịch nên các nhà nghỉ trong trấn không có mấy người, có thể chuẩn bị một phòng riêng cho Bạch Hân Nghiên, nhưng lão Bao “rất hiểu chuyện”, có vẻ như đã quên mất chuyện này, để Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên ở cùng một phòng.
Bạch Hân Nghiên đứng ở cửa phòng một lát, do dự rồi mới tiến vào, cố gắng để mình trông được tự nhiên.
Mặc dù hai người đã từng ở chung phòng, nhưng Bạch Hân Nghiên vẫn không quen sự chuyển đổi đột ngột này cho lắm.
Mới vào phòng, cô đã thấy Lâm Phi cởi quần áo rồi đi về phòng tắm.
Bạch Hân Nghiên đỏ mặt, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác.
- Ngại ngùng cái gì, tôi tắm xong thì cô tắm, nếu cô thích, có thể tắm cùng tôi.
- Tôi…..tôi không…anh tắm trước đi.
Lâm Phi cảm thấy bộ dạng e lệ của cô nàng hoa khôi Cục cảnh sát này rất thú vị, hắn cũng không trêu chọc cô nhiều, toàn thân hắn đều là mùi máu tanh, đã không thoải mái từ lâu rồi.
Sau mười phút, Lâm Phi từ phòng tắm bước ra, bên hông có quấn một miếng khăn tắm, thấy Bạch Hân Nghiên đang trên ngồi trên giường xem tin tức phát lại, bảo cô có thể vào tắm.
Nhưng lúc này lại có người gõ cửa.
Lâm Phi sững sờ, đêm hôm khuya khoắt thế này là ai đến.
Đi đến cửa ra vào, hắn mở cửa ra thì nhìn thấy một bóng hình nhỏ đang đứng đó, khuôn mặt nhìn về phía mình cười.
- Tiểu Môi Cầu?
Lâm Phi có chút kinh ngạc, Bạch Hân Nghiên phía sau cũng theo ra.
- Chú Lâm, chú Bao mua cho cháu một trái dưa hấu, cháu ăn không hết nên muốn mang đến cho chú và chị Bạch.
Hai tay của Tiểu Môi Cầu cầm nửa quả dưa to hơn cả đầu cô bé, quả dưa đã được cắt bổ, chỉ cần dùng tăm là có thể ăn.
Lâm Phi nhìn động tác cô bé bưng quả dưa đến trước mặt mình, hai đồng tử rụt lại một hồi, đầu bỗng đau nhức, hô to một tiếng:
- Đừng tới đây!
Tiếng hét của hắn đã khiến Tiểu Môi Cầu hoảng sợ, cô bé sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tủi thân nhìn Lâm Phi.
- Anh làm gì vậy? Hù dọa trẻ con à?
Bạch Hân Nghiên có chút tức giận, cảm thấy Lâm Phi rất lạ lùng, cô tiến lên ngồi xổm xuống, nhận lấy dưa hấu, rồi một tay vuốt tóc của Tiểu Môi Cầu:
- Đừng sợ.
Lâm Phi lắc đầu, phát giác được sự thất thố của mình, cố nặn ra một nụ cười, khom lưng nói:
- Cầu Cầu, thật xin lỗi, vừa rồi chú không được thoải mái trong người, cảm ơn dưa hấu của cháu.
Tiểu Môi Cầu định thần lại, cười hì hì:
- Chú Lâm, chú thật lợi hại! Sau này chú cũng dạy anh cháu lợi hại thế sao ạ?
Lâm Phi hơi ngạc nhiên, không ngờ cô bé này lại không sợ cảnh hắn giết người, nhưng có lẽ là do điều này có liên quan đến cuộc sống của cô. Tuổi nhỏ đã phải sống một mình trong tầng chót xã hội, không cha không mẹ, e là đã trưởng thành hơn rất nhiều bạn bè trang lứa.
- Vậy phải xem anh trai cháu có chịu luyện tập nghiêm túc không, có đủ thông minh hay không.
Lâm Phi nói.
- Ô….
Tiểu Môi Cầu nghĩ một hồi nói:
- Anh trai cháu không thông minh lắm, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng luyện tập, nếu anh ấy lười biếng, Cầu Cầu sẽ đánh đít anh ấy!
Cô bé đều chọc cho Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên cười, sau khi đùa với cô bé một lát, Lâm Phi bảo cô sớm về nhà ngủ.
Bởi phòng trọ đi thuê là một đám đàn ông to cao, thô lỗ, nên lão Bao đặc biệt chuẩn bị một gian phòng đơn cho Tiểu Môi Cầu, dù gì ở cạnh những tên đại hán kia, không được thích hợp cho lắm, cũng không tiện chăm sóc.
Sau khi đóng cửa, Bạch Hân Nghiên kỳ quái hỏi:
- Vừa rồi anh sao vậy? Sao đột nhiên lại dữ vậy?
Lâm Phi cũng không trả lời, chỉ nói:
- Không việc gì.
Hắn nhận lấy dưa hấu.
Bạch Hân Nghiên có biết có hỏi nhiều cũng vô dụng, người đàn ông này không muốn nói chuyện của mình, có hỏi nhiều cũng chỉ khiến hắn bất mãn.
Cô theo lời Lâm Phi nói, tắm xong, mặc áo ngủ của nhà nghỉ chuẩn bị rồi từ phòng tắm đi ra.
Tóc đã được máy sấy sấy khô, khuôn mặt có chút ửng đỏ vì căng thẳng, chiếc áo ngủ rộng thùng thình không thể che đi đồi núi cao ngất của cô, khiến người ta hận không thể trực tiếp giật cáo áo đó ra.
Bản thân Bạch Hân Nghiên cũng không rõ tại sao mình lại có chút chờ mong, rõ ràng là hắn đối với cô thô bạo, vô tình như vậy, nhưng bản thân cô lại không có cách nào ghét hắn, ngược lại còn rất phối hợp, đến quần áo nhỏ cũng không mặc.
Nhưng người đàn ông không đợi cô trên giường, mà cầm một cái ghế ra, ngồi ở cửa sổ, một mình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, bầu trời đêm trong thị trấn, mênh mông vô tận.
Bạch Hân Nghiên ngồi bên mép giường, thấy Lâm Phi không ngoảnh đầu lại, chỉ ho nhẹ một tiếng:
- Tôi ngủ đây.
Lâm Phi chậm rãi quay đầu lại nói:
- Cô ngủ đi, có thể tắt đèn.
Bạch Hân Nghiên ngạc nhiên, hắn có ý gì….Tối nay không phải làm nữa?
Nhưng cô không có mặt mũi để hỏi hắn mấy thứ này, giả bộ như không sao cả, tắt điện rồi nằm trên giường, đưa lưng về phía Lâm Phi.
Trong lòng cô có chút u oán, không biết rốt cuộc Lâm Phi đang nghĩ gì, buổi chiều bản thân cô còn không muốn, lại bắt cô đi ra bên ngoài vùng hoang vu hẻo lánh làm, buổi tối yên tĩnh, trong lòng có chút chờ mong, thì hắn lại ngồi một mình ngẩn người nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ cái gì.
Cô không thể chìm vào giấc ngủ, nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, cô lật người xem Lâm Phi đang làm gì.
Nhưng cảnh cô nhìn thấy khiến cả người cô đều nín thở…
Không ngờ hắn…đang khóc!
Hốc mắt hắn phiếm hồng, cổ họng nghẹn ngào, chốc chốc lại dùng tay gạt nước mắt, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, một mình lau nước mắt…
Bạch Hân Nghiên không ngờ rằng, người đàn ông này lại có mặt yếu ớt đến vậy, rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì? Hắn đang nhớ lại điều gì?
Cô không khỏi cảm thấy nỗi xót xa đang dâng lên trong lòng mình, cô siết chặt tấm chăn, nhìn Lâm Phi si ngốc…
Cô không biết tối đó mình đã ngủ thế nào, chỉ là sau tối đó, cô không cảm thấy Lâm Phi đáng sợ nữa, cũng không có cách nào hận người đàn ông này…

Tổng bộ Hắc Long hội, trong hoa viên Hạ gia, một thành đài cao dựng bằng đá xanh, bốn phương tám hướng treo cờ hiệu Hắc Long hội.
Ở tám phương vị trên thành đài, mỗi nơi bày một bình gốm màu đen, như một vò rượu xinh xắn.
Gió đêm thổi khiến những lá cờ Hắc Long hội bay phất phới, cỏ cây xung quanh cũng lên tiếng, tựa như có sự vật gì nguy hiểm đang đến gần.
Lúc này, Hạ Chấn Đình chỉ mặc chiếc quần dài màu đen, cởi trần, ngồi xếp bằng, hai tay đặt ở đầu gối, lỗ chân lông trên toàn thân không ngừng tán phát ra sát khí màu đen.
Nhìn từ xa giống như toàn thân được bao phủ một mảng hỏa diễm màu đen.
Đột nhiên, hai mắt y trợn trừng, hai tay giương cao, nắm thành nắm đấm!
Trong lúc đó, từ tám cái bình gốm màu đen đổ ra máu đỏ tươi, nhìn kĩ thì lúc này vẫn còn lượng lớn các loại kịch độc nhện độc, rết, rắn độc,… màu sắc sặc sỡ.
Những loại độc vật này được ngâm trong máu, trong cơ thể đều rót đầy huyết dịch, không ít độc trùng còn toàn thân phiếm hồng.
Tất cả độc vật và huyết dịch được hội tụ trên đỉnh đầu Hạ Chấn Đình, vừa chạm vào chân khí màu đen, giống như bị ngọn lửa bốc hơi, toàn bị biến mất không dấu tích!
Nhưng, một cỗ chân khí sợi đen càng thêm nồng đậm, đen như sơn lại rót vào trong huyệt Bách Hội của Hạ Chấn Đình.
Hai đồng tử của Hạ Chấn đình dần biến thành màu đen đặc, cơ bắp toàn thân như vô số ánh sáng màu đen đang lưu động.
Đến khi hấp thu tất cả huyết dịch và độc vật, Hạ Chấn Đình ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thân thể rợn da gà, hai tay chấn động, chỉ thấy một cỗ chân khí màu đen theo thân thể của y khuyết tán về trung tâm.
Toàn bộ cột cờ của Hắc Long hội bị tan nát, tám cái bình cũng vỡ nát, hoa cỏ trong sân héo rũ.
Hạ Chấn Đình nhếch miệng nhe răng cười, nắm chặt nắm đấm, thấy chân khí màu đen đang được khống chế trong tay, có chút thỏa mãn.
Đến lúc này, quản gia Hạ Dương mặc bộ đồ Tây như u linh xuất hiện dưới đài cao, quỳ gối nói:
- Chúc mừng hội trưởng, Quỷ Sát Hắc Ma pháp đã luyện tiến vào nơi tuyệt hảo, từ nay về sau, e là Long Vương cũng không phải là đối thủ của ngài.
Hạ Chấn Đình cười thành tiếng, không khỏi đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn:
- Hạ Dương, cậu cũng quá coi thường Long Vương rồi, công phu mà gã tu luyện vốn là khắc tinh của Quỷ Sát Hắc Ma, sao ta có thể so sánh với gã, huống hồ…là thủ hạ, sao có thể phạm thượng?

Bình luận

Truyện đang đọc