VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC

Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân ở trong nhà nhìn thấy Lâm Phi đưa người ra ra vào vào, dáng vẻ hung hăng thì có chút khó hiểu. Đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt người nào cũng nghiêm túc như vậy.

Lâm Phi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói phải đi nước ngoài một chuyến, nhanh thì một hai ngày, lâu thì cũng không biết là bao.

Màn đêm buông xuống, mọi người đi tới sân bay. Khi mọi người ngồi trên chiếc máy bay tư nhân EVA chuẩn bị thì EVA đã ngồi chờ trên đó.

Trên máy bay, Lâm phi thuật lại đơn giản chuyện đã trải qua, EVA cũng có chút bối rối và lo lắng.

- Sao lại xảy ra chuyện này được…Lẽ nào, trước kia chúng ta dùng LOOK, nó cũng đang bày bố đồng thời, chuẩn bị tới lúc nguy cấp liền đối phó với chủ nhân sao?

EVA vẻ mặt thất sắc.

Lâm Phi lắc đầu nói:

- Không rõ là lúc nào nó bắt đầu làm phản nhưng bất kể là khi nào, lần này phải nhanh chóng đuổi kịp, báo cho cơ trưởng dùng tốc độ nhanh nhất. Nếu gã không dám lái, tôi sẽ tự lái.

- Chủ nhân yên tâm, đây là máy bay tư nhân của tôi, cơ trưởng từng là vương bài trong không quân hoàng gia Anh, gã tuyệt đối không để xảy ra bất kì lỗi kĩ thuật nào đâu.

EVA không dám chậm trễ lập tức đi giao phó.

Máy bay bay thẳng vào mây, theo hướng Thái Bình với tốc độ nhanh nhất.

Trái đất thật nhỏ, trong sự phát triển tốc độ cao của khoa học kĩ thuật, được hòa làm một thể.

Song trái đất cũng thật lớn, lớn đến nỗi có nhiều nơi huyền bí mà người thường cả đời không thể đặt chân đến.

Biển chiếm gần bảy mươi phần trăm diện tích trái đất, Thái Bình Dương là biển lớn nhất, đây cũng chính là vùng biển mang nhiều bí ẩn nhất.

Trên thực tế, ở đây có rất nhiều điểm mù địa đồ vệ tinh mà chính phủ các nước đều tận lực tránh, trong một số khu vực nhỏ này có rất nhiều nền văn minh khác thường.

Là Đại Sảnh của tổ chức thần bí nhất thế giới ngầm, chuyên môn của nó là sát hạch sức chiến đấu của nhân viên thế giới ngầm, những đảo thí nghiệm được xây dựng cũng gần một đảo nhỏ Thái Bình Dương, gần xích đạo.

Phòng nắm quyền và một số tổng bộ khác của Đại Sảnh cũng được xây dựng ở một vài nơi thưa thớt.

Nơi đây từng là nơi quen thuộc mà Lâm Phi đã dẫn theo một nhóm người ở mấy năm, nhưng sau đó người được giao cho Victor. Giờ Victor đã chết nên đoàn đội của gã cũng bị loại bỏ, vì vậy trước khi hội nghị sự Đại Sảnh xác nhận người kế nhiệm tiếp theo, thì ở đây chỉ có vài người canh gác.

Những người nàykhông phải ai khác, chính là giám khảo của đảo thí luyện Đại Sảnh.

Giám khảo là một nhóm người đặc biệt. Trên lý thuyết, họ không chịu sự cai quản của cục trưởng, chỉ nghe theo Tổng giám khảo, bởi Cục trưởng và chấp chính quan không yêu cầu thực lực tuyệt đối, nhưng tổng giám khảo và giám khảo lại yêu cầu lực lượng trấn áp quần hùng mới có tư cách thực hiện khảo sát lực chiến đấu.

Tổng giám khảo đương nhiệm vẫn là Lâm Phi, về cơ bản Lâm Phi không cần đích thân tới đảo sát hạch cao thủ các cấp, cho nên thường thì Lâm Phi không quay lại.

Người ở đảo này phần lớn là nhóm người trước kia của Lâm Phi, có thành viên Truyền Kỳ Thế Đại, cũng có lão nhân của Đại Sảnh.

Khi máy bay bayra khỏi bóng tối liền tiến vào ánh sáng, có nghĩa là sắp đến nơi rồi.

Máy bay vững vàng tiếp đất, mọi người đi tới một phi trường loại nhỏ- bốn mùa đều như mùa xuân, đường bay của phi trường lót bằng đá san hô.

Vừa xuống máy bay, người tới tiếp đón là một người đàn ông đầu húi cua, cường tráng, nước da ngăm, mặc áo may-ô trắng xám cùng chiếc quần nam rộng. Người đàn ông này có khuôn mặt lớn, chiều cao hai mét.

Sau lưng gã còn có nam nữ già trẻ, tràn đầy khí thế, vừa nhìn đã biết đều là những cao thủ các nơi.

- Scarpe, sao đột nhiên lại đến đây vậy, bọn tôi không kịp chuẩn bị bữa thịnh soạn để đón tiếp.

Người đàn ông cường tráng vẻ mặt tươi cười đi lên, vỗ vai Lâm Phi.

Mặc dù Lâm Phi trong lòng nặng trĩu song cũng mỉm cười:

- Chiến Cửu, những ngày tôi không ở đây phải nhờ cậu trông nom nhiều rồi, không xảy ra vấn đề gì chứ.

- Không có việc gì, ngoại trừ giết chết đám súc sinh Victor nuôi ra thì còn sát hạch mấy người mới trong thế giới ngầm. Ở đây rất yên tĩnh, tôi có thể ở đây chuyên tâm luyện võ.

Người đàn ông này tên là Chiến Cửu, nhìn chất phác nhưng được xếp vào mười lăm cao thủ trong bảng Chiến Thần Thế giới ngầm. Mặc dù không phải người của Truyền Kỳ Thế Đại nhưng là bạn tốt Lâm Phi quen sau khi gia nhập Đại Sảnh.

Năm đó, Chiến Cửu vì một số nguyên nhân đặc biệt, vi phạm lệnh cấm sư môn nên bị trục xuất khỏi phái Thiên Sơn của Hạ Quốc, cả đời không được trở lại cố hương nên mới phiêu bạt nước ngoài.

Nhưng gã một thân Thiên Sơn Lục Dương công, chỉ xếp sau mười hai cao thủ thần tướng bậc nhất. Sau khi được Ám Ảnh Chi Vương chiêu nhận vào Đại Sảnh, phụ trách công tác sát hạch Bạch Ngân thất đoạn trở nên và Hoàng Kim nhị đoạn trở xuống, là một trong những quan chủ khảo quan trọng trên đảo.

Mấy giám khảo sau lưng Chiến Cửu cũng chào hỏi Lâm Phi, hoan nghênh Lâm Phi trở lại đảo thí luyện.

Sau khi Lâm Phi chào hỏi họ xong thì để họ trở về vị trí của mình,hắn chỉ giữ lại Chiến Cửu, cùng đến căn cứ thí nghiệm.

Trên đường đi, Lâm Phi nói qua mọi chuyện cho Chiến Cửu, Chiến Cửu không ngờ xảy ra vấn đề lớn như vậy, không khỏi bước nhanh theo hắn.

Hễ là người của Đại Sảnh sẽ hiểu rõ, uy lực của LOOK mạnh thế nào, thứ này mà mất đi khống chế có lẽ cả nhân loại sẽ gặp tai vạ.

Xuyên qua hàng cây nhiệt đới um tùm trên đảo, mọi người đi trên một con đường nhỏ xinh đẹp được lót san hô tiến vào khu vực trung tâm.

Trung tâm được xây dựng bởi một thể đá màu xám, đây là chủ thể căn cứ thí nghiệm, nhưng không phải phòng thí nghiệm bí mật của vườn địa đàng.

Sau khi tiến vào kiến trúc thạch xám, một đoàn người đi qua thang đá đi xuống phía dưới dần tiến vào sâu dưới mặt biển Thái Bình Dương.

Khi đi đến tầng thấp nhất, khu vực liền xuất hiện một hồ nước nhỏ trong veo. Đây là kì quan thiên nhiên tinh xảo, vì vậy trên lý luận mà nói, hồ nước này nằm ở vị trí dưới ba trăm mét so với mặt biển.

Bên cạnh hồ nước, có mấy chiếc tàu ngầm vận chuyển đặc biệt màu đen.

Sau khi mấy người Lâm Phi tiến vào tàu ngầm, đi xuống, xuyên qua đường hành lang dưới hồ nước biển sâu, đi về phía trước bảy tám phút mới bắt đầu nổi lên.

Khi tàu ngầm nổi lên mặt nước, đã đi tới một không gian nội bộ khác trên hải đảo. Đây là phương thức duy nhất đến miền đất ánh sáng của hải đảo. Nếu người từ ngoài đảo tiến vào không gian này với ý đồ phá hoại thì sẽ bị nổ tung, toàn bộ sẽ chìm xuống đáy biển.

Lúc trước, lần đầu thấy phòng thí nghiệm thế này, Lâm Phi cũng vừa sợ hãi vừa thán phục,.Các tiền bối của Đại Sảnh quả thực đã phát huy trí tuệ vô hạn của nhân loại.

Sau khi tàu ngầm lên bờ, phía trước xuất hiện một cánh cửa thép cực lớn, rộng sáu mét, cao hơn tám mét bao trọn không gian bên trong.

Cánh cửa này không có nắm tay, chỉ có một ổ khóa lớn bằng tay người tại chính giữa cửa. Bất luận là thông qua cách mở cửa không bình thường nào sẽ khiến cả phòng thí nghiệm bị hủy diệt

Sau khi đến trước cửa, Chiến Cửu và nhóm người Natasha giữ một khoảng cách ở phía sau, chỉ có Lâm Phi và EVA đi thẳng về cửa chính.

Vườn địa đàng ở bên trong, theo quy củ trước đó chỉ có thành viên phòng thí nghiệm mới có tư cách tiến vào, bọn họ cho dù đã đến cửa, nhưng nếu Lâm Phi không cho phép cũng không thể đi vào.

- Scarpe, khi anh đến có mang theo chìa khóa không? Ổ khóa to như vậy, chìa khóa có thể cất trong người sao? Hay là quá lâu không tới nên quên rồi.

Enzo hiếu kì nhắc nhở.

Lâm Phi và EVA cùng quay đầu lại cười, cho dù có là người một nhà, cũng không biết “chìa khóa” là cái gì?

Nhớ lại lúc trước Victor còn có ý đồ để Thiên Diện cải trang thành Liễu Cảnh Lam đến phòng mình thuê trọ để tìm chìa khóa. Nhưng tới tận khi chết, e rằng Victor cũng không rõ tại sao gã lại không tìm thấy bóng dáng “chìa khóa”.

EvA, lấy ra đi.

Vâng.

Lâm Phi duỗi tay ra, EVA từ túi của mình rút ra một cây phong cầm màu bạc tinh xảo.

Trong lúc mọi người đều kinh ngạc, Lâm Phi cân nhắc nói:

- Trước kia là để đề phòng LOOK bị người khác lợi dụng và một số thứ quan trọng khác bị người ta đánh cắp, nhưng bây giờ, tôi phải hủy diệt LOOK, phòng thí nghiệm cũng không còn là nơi bí mật gì nữa.

- Tôi để các người nhìn rõ, chìa khóa vườn địa đàng rốt cuộc là gì.

Lâm Phi nói xong, bắt đầu tự thổi cây phong cầm giai điệu của đàn không phải bản nhạc nào khác chính là bản Shadow của Ảnh Tử. Lâm Phi đã từng tấu bản nhạc này trước mặt nhiều người tại nhà hàng Tây.

Chỉ có điều trong khúc nhạc có âm phù phải thổi cao hơn âm bình thường hoặc trầm hơn một nốt.

Lúc thổi được khoảng ba phút, cánh cửa thép lớn đó bắt đầu chầm chậm mở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc