VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC

Trong nhà của ngư dân địa phương, tất cả đều bài trí mộc mạc, Lâm Phi nhìn lướt qua một lượt, liền phát hiện phòng khách bên cạnh có người.

Tiến vào phòng khách, quả nhiên thấy một nam, một nữ.

Người đàn ông đúng là Tào Thần, tóc bạc trắng, thân hình hơi mập, râu ria xồm xàm, đang chúi đầu ghi ghi vẽ vẽ cái gì đó trên bàn, căn bản không chú ý tới Lâm Phi đang bước vào.

-Cậu…cậu là ai?

Hất bộ áo dài màu trắng lên, Cố Thanh - nữ giáo sư đeo gọng kính tròn, ý thức vẫn tỉnh táo, kinh ngạc nhìn Lâm Phi.

-Tới cứu các người.

Lâm Phi nhàn nhạt nói một câu, liền bước tới bên cạnh Tào Thần, nhưng giữ khoảng cách hơn một mét, xem y đang viết cái gì.

Sau khi ngắm một hồi, Lâm Phi không khỏi kinh ngạc, một loạt suy tính của lão Tào Thần này, quả nhiên là một loại phương thức nâng cao hiệu quả tinh luyện vật chất S. Mặc dù chỉ là phương hướng và khái niệm giả thiết nhưng Lâm Phi – với tư cách là nhà phát minh, vẫn thật không nghĩ tới những chi tiết này.

Khó trách lão già này dù đã mắc chứng động kinh, vẫn được chính phủ Hạ quốc coi trọng như vậy.

-Cậu là người của quân đội sao? Làm sao để bọn tôi tin tưởng cậu đây?

Cố Thanh vẻ mặt nghi ngờ, liên tục nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi cũng lười giải thích:

-Chỉ còn thời gian một phút nữa, bên ngoài sẽ vây đầy Ngân Nguyệt kỵ sĩ cùng với người của bang phái địa phương. Nếu như các người muốn sống mà rời khỏi đây, thì mau thu dọn đồ đạc, rồi đi theo tôi. Nếu như muốn chết, vậy thì hiện tại tôi cũng có thể giết các người.

Cố Thanh vẻ mặt sốt ruột:

-Tôi tin tưởng cậu, nhưng chồng tôi đã bị bọn chúng đánh trật khớp một bên chân rồi, căn bản không thể đi lại, cậu có thể đỡ chồng tôi hoặc cõng chồng tôi đi ra ngoài không? Hoặc là cậu biết nắn không?

Lâm Phi liếc nhìn chân phải Tào Thần, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, trật khớp? Thật đúng là một lí do tốt.

Nếu như hắn không biết trước chuyện có gien virus, hắn thật sự sẽ lập tức đi giải quyết cái vấn đề nhỏ nhặt này, phục hồi các đốt đối với Lâm Phi mà nói là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa cho dù có giết bọn họ, e rằng cũng vẫn giữ thói quen dùng tay, bẻ gãy cổ bọn họ, tỷ lệ trúng độc vẫn rất lớn.

-Bà dìu lão đi, hoặc bà cõng lão.

Lâm Phi mặt không biểu cảm nói.

Gien virus chỉ nhằm đối phó với Lâm Phi mới hữu hiệu, những người khác đụng chạm vào Tào Thần, đều không thành vấn đề.

Cố Thanh thất vọng một hồi, nhưng tình trạng khẩn cấp, bà không có lựa chọn nào khác, đành phải mặc kệ Tào Thần đang nghĩ gì, nhét những bản thảo mà ông ta đang viết kia vào túi công văn.

-Chúng ta không cần vội, nhưng những văn kiện cơ mật nghiên cứu rất lâu này, đều ở trong cái túi, cậu đem về đưa cho chính phủ, bọn họ sẽ có cách phá giải mật mã chuyên nghiệp thu hoạch tin tức ở bên trong.

-Nếu như đợi chút nữa cậu không cứu được bọn tôi, thì cần phải bảo đảm cái túi này an toàn, bọn chúng vẫn chưa biết trong cái túi này có chứa tin tức quan trọng, chúng ta vẫn luôn giữ bí mật.

Cố Thanh vội vã đem cái túi giao cho Lâm Phi.

Lâm Phi híp híp mắt, cầm lấy cái túi, đoán chừng là tài liệu liên quan đến việc tinh luyện vật chất S, tự mình cầm là được, sau này không đưa cho chính phủ cũng không sao.

Hắn có chút hứng thú muốn xem, lão Tào Thần này rốt cuộc thiết kế thứ gì.

Bên ngoài lúc này truyền đến những tiếng bước chân rầm rập, hỗn tạp, hiển nhiên là người của Ngân Nguyệt kỵ sĩ đang chạy đến, đã phát hiện những thi thể chết ở bên ngoài.

-Ông xã, mau đứng lên, tôi đỡ ông, đi mau!

Cố Thanh dùng sức kéo Tào Thần dạy, nhưng Tào Thần vẻ mặt hoang mang, đôi mắt mờ mịt.

-Cái gì cơ, tôi còn phải làm việc! Bà…bà là ai hả? Sao bà kéo tôi? Bản thảo của tôi đâu?

Tào Thần miệng nói hàm hồ không rõ, giống như là một tên ngốc tinh thần thất thường, đến vợ của mình cũng không nhận ra.

Cố Thanh cuống đến độ nước mắt đều muốn rơi ra:

-Ông xã! Ông tỉnh táo chút đi! Tôi là tiểu Thanh mà! Chúng ta bị bắt rồi! Giờ phải chạy thôi.

-Bị bắt? Ồ…là bị bắt…Ồ, đi đi thôi…

Tào Thần dường như giờ mới nhớ tới chuyện này, chân cà nhắc vịn vào Cố Thanh thoát ra ngoài.

Lâm Phi không khỏi có chút đọng lòng, chứng động kinh của lão già này có lúc tốt lúc xấu, chẳng trách lão vẫn có thể làm nghiên cứu.

Hắn rất cẩn trọng giữ khoảng cách với Tào Thần, khi đầu tiến về phía trước, hai vợ chồng theo đằng sau họ sống hay chết, hắn cũng không quá quan tâm, chỉ là đang quan sát, Victor cùng Hoa Vô Lệ đang ẩn nấp ở đâu.

Đi ra bên ngoài căn phòng, Lâm Phi đã nhìn thấy, mười mấy tên lính trên tay áo có gắn huy chương Ngân Nguyệt, cùng với mười mấy tên quần áo khác nhau, dồn sức dùng tay đánh, đang cầm thương, nét mặt đề phòng nhìn hắn.

-Nổ súng!!

Cũng không biết ai nói câu đó, trong lúc ấy đạn bay chằng chịt, phóng tới chỗ Lâm Phi đang đứng.

Lâm Phi đứng chắn trước hai vợ chồng họ, hai đồng tử thiêu đốt như lửa, viên đạn trước mắt giống như hạt đậu lơ lửng không trung, hắn nhẹ nhàng linh hoạt hái toàn bộ xuống, ném sang một bên.

Một đám người đánh tới, hộp đạn đều trống không, mới giật mình phát hiện, những viên đạn kia đều bị Lâm Phi đạp xuống dưới chân xếp thành núi nhỏ, nhưng lại không có nửa điểm hiệu quả.

Trong nhất thời, bọn chúng cũng không biết nên tiếp tục bắn, hay là nhanh chóng chạy thoát thân. Nhưng chạy trốn, cũng không có nơi nào để đi.

Lâm Phi không có thì giờ nói lý với đám lâu la này, đưa mắt nhìn một lượt, vẫn không cảm thấy có tung tích cao thủ ở đây, không khỏi có chút nghi ngờ, lẽ nào mình để lộ phong thanh gì, bọn chúng tạm thời thay đổi kế hoạch, làm con rùa đen rút đầu rồi sao?

Hay là, bọn chúng không có cách nào phán đoán bản thân có bị trúng gien virus hay không, cho nên đang đợi thời cơ?

Đúng lúc này, từ mặt biển xa xa truyền đến vài tiếng pháo oanh tạc. Nhưng tiếng nổ hỗn loạn, dường như căn bản không tiến hành ngắm đích tử tế, mà là một trận đánh loạn.

Theo thật sát, một luồng từ trường cường đại, từ trên biển phá sóng mà đến, Lâm Phi từ xa đã cảm nhận được một cái gì đó tựa như sức mạnh tinh thần vô tận đầy xa lạ.

Thời gian nháy mắt, hơn mười mấy con ngựa thuần túy do ánh hào quang màu trắng tụ lại thành chiến mã, đạp trên sóng biển, từ trên biển phi lên, lên tới bãi cát.

Những con chiến mã kia trông rất sống động thậm chí nhìn thấy trên vai còn khoác áo giáp sắt thép, âm thanh xé gió vù vù rung động.

Ngay theo đó, là một nhóm đàn ông khôi ngô, thân mặc đồ trắng thiếp vàng, những kỵ sĩ này cầm trong tay trường thương, đằng đằng sát khí, ý chí chiến đấu nghiêm nghị.

Đây là…, đúng là những bộ đội nòng cốt chân chính của Ngân Nguyệt kỵ sĩ.

-Ngân Nguyệt ma kỵ!

Kỵ sĩ ma pháp luyện bạch ma pháp và kỹ thuật chiến đấu của kỵ sĩ phương Tây truyền thống, là bảo vật độc nhất vô nhị của lính đánh thuê Ngân Nguyệt kỵ sĩ.

Theo gió vượt sóng, ngày đi nghìn dặm, những đạn pháo bình thường của khoa học kỹ thuật hiện đại, căn bản là không có cách nào đánh trúng những kỵ sĩ đến và đi như gió này.

Nhưng cái mang đến từ trường cường đại thực sự, lại là đám chiến mã màu đen rực lửa, tên đàn ông trên chiến mã mặc áo giáp kỵ sĩ đen vàng, ở chính giữa mũ giáp của gã, có khắc hình vẽ mặt trăng màu bạch (Ngân Nguyệt).

Cái gã cầm trên tay không phải là trường thương, mà là một thanh kiếm kỵ sĩ thon dài màu vàng, trên thanh kiếm này, đồng thời thiêu đốt lên hai ánh sáng không giống nhau, màu trắng và màu đen.

Ngân Nguyệt thần tướng, Lancelot, cuối cùng cũng đến rồi.

Một đám Ngân Nguyệt kỵ sĩ nhìn thấy đoàn trưởng mang theo chủ lực tới cứu viện, vui mừng khôn xiết:

-Đó…đó là ai thế?

Vợ chồng Tào Thần, Cố Thanh ở phía sau đều đang vô cùng kinh hoảng, đối với ma pháp thần bí đều là lần đầu tiên trông thấy.

Lancelot dẫn đầu một đám kỵ sĩ ma pháp tiến đến trước mặt Lâm Phi, cách hắn mấy chục thước, những chiến mã ánh sáng chói lọi thiêu đốt đều tiêu tán không thấy nữa, như thể chưa từng xuất hiện vậy.

-Ngươi là người phương nào, vì sao ngăn cản nhiệm vụ của binh đoàn chúng ta.

Lancelot tóc màu nâu xoăn, gò má trái có một vết sẹo nhỏ, nhưng tăng thêm vài phần sức hút anh hùng của nam tử tục tằng.

Gã cũng không bay thẳng đến động thủ với Lâm Phi, bản năng chiến đấu của gã nói cho gã biết, Lâm Phi cũng không dễ đối phó.

Lâm Phi chưa từng gặp qua Lancelot, nhưng nghe giọng điệu của người này, có vẻ căn bản không ngờ rằng hắn sẽ xuất hiện. Đương nhiên, cũng có khả năng là cố ý làm vậy để hắn buông lỏng cảnh giác.

-Tao là ai? Chẳng phải tao chính là người mà mày phải chạy từ ngàn dặm xa xôi tới đây để giết sao?

Lâm Phi cười đáp.

Lancelot nhíu mày một hồi, tiếng như nói:

-Ta không rõ, lần này chúng ta nhận được nhiệm vụ, là đưa Tào Thần cùng Cố Thanh đi, cũng không nói là muốn giết bất cứ ai. Vẫn là câu hỏi đó, ngươi là người phương nào? Cho dù muốn động thủ, Thánh kiếm Aroundight, không chém hạng vô danh.

Aroundight, thì ra là tên của thanh kiếm hoàng kim trong tay gã, tục truyền tổ tiên Kỵ sĩ bàn tròn của Lancelot lưu truyền hậu thế một thanh kiếm ma pháp, trong mắt các kỵ sĩ cũng là một thanh “ Thánh kiếm”.

Nhưng theo hiểu biết của Lâm Phi, cái đó cũng không phải thánh kiếm gì, mà là một thanh kiếm cổ quái được dung hợp từ Hắc ma pháp và Bạch ma pháp do Đại ma đạo sư thời cổ đại cường hóa.

Đương nhiên, uy lực nhất định không phải một số binh khí thông thường có thể so sánh.

Lâm Phi không khỏi càng thêm kinh ngạc, hắn không nhìn ra được Lancelot đang nói dối, rốt cuộc có chuyện gì? Trong thông tin liên lạc của Vương Thiệu Hoa, rõ ràng có nhắc tới Ngân Nguyệt thần tướng muốn đối phó hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc