VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC

Cuối cùng Lâm Phi đã biết Vassago tại sao lại tự tin như vậy, bởi hắn quả thật là không thể tránh được quả pháo này!

Rơi vào đường cùng, hắn rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nhưng chỉ có thể đưa hai tay về phía trước, quả pháo nhanh chóng bốc cháy trên người hắn.

Có thể nói ở vào tình thế không phòng bị, Lâm Phi cảm thấy cơ thể mình bị một luồng sức mạnh trước nay chưa từng thấy đánh bay khỏi mặt đất.

Một luồng nhiệt độ mảnh liệt, tỏa ra từ trường mạnh mẽ dòng điện như vô số con rắn màu xanh đỏ đang điên cuồng quấn quanh người hắn.

Mà quả pháo nặng như một ngôi sao băng điên cuồng lao xuống, khiến cho mỗi một khối cơ bắp trên hai cánh tay của hắn có cảm giác như đồ nướng bị xé rách, bong ra.

Lâm Phi cảm thấy mình như bị một quả cầu lửa nhiệt độ, điện năng vô cùng cao đè lấy, hai tay không ngừng bị thiêu đốt, hơn nữa sức hấp thụ từ trường cùng với dòng điện quanh người hắn khiến hắn tê liệt ở một mức độ nhất định, hắn có muốn chạy cũng không được.

Thật ra thì hắn cũng đang đau đến tê liệt thần kinh, căn bản không biết hai tay mình đã bỏng tới mức nào!

Từ xa nhìn lại, thân thể Lâm Phi đang bị một dải lụa đỏ rực lửa cuốn đi, dải lụa lửa đỏ rực kia cứ thế lao thẳng đi không giải thích được, nó xuyên qua rừng rậm nguyên thủy, tất cả những chướng ngại vật trên đường nó đi từ nham thạch, công trình kiến trúc, càng không nói đến những cây cổ thụ chọc trời, đều bị nó thiêu rụi!!

Vô số hòn đá, bùn đất không ngừng bay tứ tung trong không trung, mọi thứ đều bị thiêu rụi, giông như là một ngọn lửa hủy diệt, những nơi nói quét qua đều cháy thành than, không một ngọn cỏ nào còn sống.

Lâm Phi phải chống đỡ với quả đạn pháo này, phía sau lưng hắn có liền mấy cái chướng ngại vật đập vào đầu, thân thể không ngừng bị va chạm, bị thương, nếu không phải thân thể hắn có độ kiên cường dẻo dai khác thường, thì những va chạm nhỏ này chỉ là có thể biến một chiếc xe bọc thép thành một khối sắt vụn.

Lâm Phi cảm thấy nội tạng mình bị đè ép, đường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát. Bản năng cơ thể mới bắt đầu phản ứng, dùng sức mạnh thôn phệ của cơ thể điên cuồng hấp thu năng lượng từ quả đạn pháo này.

Tuy nhiên có lẽ năng lượng của quả pháo vô cùng lớn nên trong thời gian ngắn, khả năng hấp thụ của Lâm Phi cũng chỉ có hạn.

-Ầm ầm!!!! Trong nháy mắt, Lâm Phi đã bị đạn pháo đánh bay vào chân một ngọn núi nham thạch.

Trong một cái hố sâu hơn mười mét, một qиả cầu màu xám bạc đường kính hơn 2m bị vỡ tan tành, những mảnh kim loại của nó vẫn còn phát ra điện và tỏa nhiệt bùng bừng.

Quần áo trên người Lâm Phi đã rách nát hết rồi, ngã chỏng vó trong đống nham thạch, đằng trước, đằng sau, tất cả đều bị cháy đen.

Hắn mở lớn miệng thở hổn hển, hai con mắt đảo qua đảo lại vài cái, cố gắng rút hai tay của mình ra khỏi khe nham thạch.

Khi thấy bộ dạng hai bàn tay của mình, Lâm Phi không khỏi nuốt nước bọt, hai bàn tay hắn đã lộ cả xương trắng hếu, phân lớn thịt trong lòng hai bàn tay đều đã bị cháy, hầu như không còn gì!

Tuy thân thể của hắn đang tự hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Lâm Phi không dám tưởng tượng nếu đạn pháo này trúng những người khác thì không phải họ sẽ đều biến thành tro vụn hết hay sao.

Quả thật tình huống này, trong thế giới các võ giả cũng chưa từng nghĩ đến, nếu không phải Lâm Phi, những người khác nếu không đoán trước được thì khả năng chống lại được quả đạn pháo này là cực kỳ thấp.

Lúc này Vassago đã dần theo người bay đến phía trên ngọn núi, nhìn thấy Lâm Phi đang từ bên trong hổ đá đứng lên, bọn chúng đều vô cùng kinh ngạc.

Theo bọn chúng thấy thì không ai ở vào tình thể không phòng bị mà lại chống đỡ được công cụ giết người siêu cập này.

-Gặp ma rồi ... Vẫn chưa chết sao! Tiếng chửi rủa của Vassaga lộ ra sự sợ hãi, mặc dù hiện giờ Lâm Phi đang vô cùng yêu ớt, chịu không nổi đòn nhưng gã cũng không dám tùy tiện xuống dưới tấn công.

Lâm Phi hít thở sâu bằng miệng, cũng may có sức mạnh thôn phệ, tự hắn đã giảm bớt không ít uy lực của quả pháo bằng không đã bị thương nặng rồi.

Các bộ phận trên cơ thể sẽ được khôi phục rất nhanh, Lâm Phi ngẩng đầu, nhìn mọi người trên không trung:

-Thật đáng tiếc! Cơ hội duy nhất một lần vậy mà không thể giết nổi ta, lần sau ta sẽ không bị qủa pháo này đánh trúng nữa!

Lâm Phi vừa mới trúng chiêu, cũng không ngờ vũ khí của đối phương lại nhanh như vậy, nếu một lần nữa, hắn hoàn toàn có thể đoán trước được, nhanh chóng di chuyển khiến cho chúng không có cách nào nhắm trúng.

Cho nên mới nói, tuy thứ này lợi hại nhưng không thể lấy mạng của hắn được. Vassago hừ lạnh:

-Scarpe! Tao thừa nhận, đến cả bom từ tốc độ siêu âm cũng không giết được mày, tao rất kinh ngạc, nhưng mày cho là bọn tao chỉ mang thứ đó đến để giết ngươi thôi sao!

“Cái gì? Dùng boom từ tốc độ siêu âm sao?” Lâm Phi tự nói với mình, thảo nào tốc độ của thứ này lại khác thường đến vậy.

Cái gọi là “tốc độ siêu âm”, là so với tốc độ của âm thanh còn nhanh gấp 5 lần, loại, kỹ thuật này, ở mấy quốc gia lớn trên thế giới mới đang gần ở giai đoạn thử nghiệm chứ chưa nói đến chuyện đưa vào làm vũ khí thực chiến.

Mà vũ khí bão từ trên thế giới trước mắt thành công về mặt lý luận. Thông qua cao năng của điện tử và chùm hạt nhân nguyên tử, tạo ra tác dụng phá hỏng tế bào cơ năng của con người, sức mạnh sát thương không kém gì vũ khí hạt nhân.

Không ngờ là vũ khí mưu đồ bí mật trong tương lai của các nước lớn đã bị quân đoàn địa ngục sử dụng trước rồi.

-Ha ha, rất kinh ngạc? hiện giờ mày nên biết là mày đang đối đầu với quân đoàn địa ngục của bọn tao, mày căn bản không có chút phần thắng nào.

Vassago trỏ ngón tay về phía ngọn núi lửa sau lưng Lâm Phi: -Mày hãy nhìn cho kỹ, sau lưng mày là ngọn núi lửa vần đang hoạt động, chỉ cần một chấn động nhỏ thôi cũng khiến nó bộc phát tức thì. Mày có thể tránh được một trận bão từ tốc độ siêu âm nữa nhưng cái ngọn núi này thì không đâu! Mày thử nghĩ xem, một ngọn núi lửa nằm trong phạm vi của một trận bão từ thì sẽ có chuyện gì xảy ra...

Lâm Phi kinh hoàng, đám người kia lại muốn lợi dụng sự bộc phát của núi lửa để áp chế hắn?

Trước mắt xem ra phá hủy pháo hạm kia thì nhất định là không kịp, mà cho dù Thổ Cáp Nỗ Khố gọi lũ cá nhà táng đến thì bọn chúng cũng sẽ bị binh sĩ của quân đoàn địa ngục giết hét.

Như vậy cách duy nhất để ngăn cản núi lửa phun trào là hắn phải hấp thụ hết phần còn sót lại của cơn bão bắn ra, nhưng như vậy thì không khác nào tự sát!

-Nghĩ cho kỹ đi, mày đã không có cơ hội thắng bọn tao nữa, mau giao thanh kiếm Hughes ra, bọ tao sẽ đi khỏi, người trên đảo này cũng sẽ không bị chết trong dung nham núi lửa.

Jassago cười lạn,

-Đương nhiên, nếu bây giờ mày vẫn chưa tỉnh ra thì cùng lắm là đợi sau khi núi lửa phun trào, bọn tao bới thanh Hughes từ dưới lớp tro bụi núi lửa cũng không sao cả...

Lâm Phi nghiến răng, nơi đây là do tổ tiên người Melanesia của Thổ Cáp Nỗ Khố bọn họ mất cả một đời để chiến đấu, chống lại kẻ xâm lược, bảo vệ sự tự do cho quê hương củа тình.

Một khi núi lửa phun trào, thì đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ thành người tứ cό νô thân.

Trong tình hình trước mắt, hắn thật sự không thể nghỉ ra cách nào để ngăn cản bọn lính diên rồ сủa qиâп doàn địа пgụс này.

Muốn trách thì trách thanh Hughes đã xuất hiện ở nơi này, nếu không cũng sẽ không gây ra tai nạn như vậy.

-Scarpe, anh làm sao vậy?

Lúc này Thổ Cáp Nỗ Khố từ trong lùm cỏ nhảy ra, đi tới cạnh Lâm Phi, nhìn thấy những vết thương trên người Lâm Phi vẫn chưa khép miệng, gã nhíu mày.

Gã cố ý dùng thổ ngữ, sợ bị người khác nghe hiểu được cuộc nói chuyện của hai người, mà chi Lâm Phi mới hiểu được ngôn ngữ của họ.

-Sao cậu lại đến đây?- Lâm Phi hỏi - Nhã Nhu và mấy đứa trẻ đâu rồi?

-Đã đến nơi an toàn rồi, không sao cả! - Thổ Cáp Nỗ Khố nói

-Vừa rồi tôi nghe bọn người kia nói, dù có giao thanh Hughes cho bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không đi khỏi hòn đảo này đâu, chúng ta hãy đi khỏi đây, cá nhà táng có thể mang chúng ta trốn vào biển sâu, bọn chúng sẽ không tìm được đâu!

Lâm Phi ngây người: -Vậy ... hòn đảo này ... các anh từ bỏ nó sao? Đây là nhà của các anh mà!

Thổ Cáp Nồ Khố vui vẻ nói: -Anh quả thật là bạn tốt của chúng em, coi trọng quê hương của bọn em. Nhưng chỉ cần bọn trẻ còn sống thì huyết mạch của bộ lạc Melanesia có thể tiếp tục.

Nghe Thổ Cáp Nỗ Khố nói vậy Lâm Phi cũng không nói gì thêm. Đúng là đi khỏi đây là cách tốt nhất.

Vassago trên trời không nghe hiểu hai người đang nói cái gì, vừa định chất vấn Lâm Phi xem hắn định làm thế nào, thì thấy hai người không nói gì, chạу như điên rời khỏi.

-Khốn kiếp! Bọn chúng muốn chạy trốn Vassago không ngờ là đường đường là Scarpe mà lại đi chạy trốn, nhưng y cũng không хuống dưới truy đuổi, chỉ ra lệnh: -Bão từ siêu âm, chuẩn bị bắn quả thứ hai, mục tiêu trung tâm núi lửa!!!

Bình luận

Truyện đang đọc