VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC

Nhưng Lâm Phi lại trừng mắt với gã, ra vẻ chê bai:
- Ai có duyên với anh, tôi không có hứng thú với đàn ông.
- ...
Những lời châm chọc mà Mã Thanh Hoành định nói tiếp theo bị nghẹn ở cổ họng, trừng mắt với Lâm Phi, muốn nói nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Gã cảm thấy nếu chửi ầm lên, lại chấp nhặt với một tên vệ sĩ thì không phù hợp với thân phận của gã.
Gã chỉ đành hậm hực nói:
- Tổng giám đốc Tô, cô quản giáo vệ sĩ của mình thế này sao?
Tô Ánh Tuyết chau mày, cô không hiểu vì sao Mã Thanh Hoành lại biết Lâm Phi, hay là bọn họ có quan hệ gì?
- Lâm Phi và tôi chỉ là quan hệ chủ - tớ, anh ta không đại diện cho công ty.
Tô Ánh Tuyết lạnh lùng nói lại một câu, ý là dù Lâm Phi có mắng anh thì cũng không có liên quan gì đến công ty tôi, là việc riêng, các người tự giải quyết.
Mã Thanh Hoành hậm hực, vốn muốn chế nhạo Lâm Phi nhưng ngược lại gậy ông lại đập lưng ông.
Trương Tĩnh bên cạnh không nhịn được cười. Cô và cô chủ Tô Ánh Tuyết có chung kẻ thù, cho nên Lâm Phi làm Mã Thanh Hoành khó chịu khiến cô rất hài lòng về biểu hiện của hắn.
Đợi khi vào trong văn phòng làm việc của Tô Ánh Tuyết, Mã Thanh Hoành thản nhiên ngồi trên ghế, quét mắt với Lâm Phi:
- Tổng giám đốc Tô, chúng ta bàn chuyện làm ăn, vệ sĩ không cần ở đây đâu.
Tô Ánh Tuyết do dự một hồi, đang định nói thì bị Lâm Phi cướp lời:
- Sao bọn họ không ra ngoài.
Lâm Phi chỉ bốn tên vệ sĩ cao to kia.
Mã Thanh Hoành chau mày, vung tay lên, bốn tên vệ sĩ nghe lệnh ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng sau khi bốn tên này đi, Lâm Phi vẫn không có ý định đi ra mà đi đến cửa phòng, khóa trái cửa lại.
- Anh có ý gì!
Mã Thanh Hoành sắc mặt giận dữ:
- Vệ sĩ của tôi ra ngoài rồi, sao anh vẫn còn ở đây?
Gã thấy Lâm Phi trong lòng liền không được thoải mái, ước gì hắn có thể lăn ra xa.
Tô Ánh Tuyết và Trương Tĩnh cũng có chút sững sờ, Lâm Phi định làm gì.
Lâm Phi vẻ vô tội nói:
- Vừa rồi tôi nói “Sao bọn họ chưa ra” chứ không nói “Bọn họ ra tôi cũng theo ra”... Về việc khóa trái cửa, là lo có người xông vào quấy rầy các anh bàn chuyện làm ăn, đừng phụ dụng tâm của tôi, cứ bình tĩnh bàn bạc.
- Anh...
Mã Thanh Hoành chỉ tay vào Lâm Phi, nói không nên lời. Coi như hôm nay, gã đã được tận mắt chứng kiến cái gì được gọi là vô địch bỉ ổi.
Lần này đến Tô Ánh Tuyết cũng buồn cười không nhịn được, vốn là lần đàm phán vừa nghiêm túc vừa áp lực, bị Lâm Phi làm thành ra thế này, chẳng khác gì trò trẻ con.
Nhìn vẻ mặt tái mét của Mã Thanh Hoành, trong lòng cô cũng rất thoải mái.
Đây được gọi là “ưu thế sân nhà”.
Phát hiện thấy trong văn phòng “ba chọi một”, Tô Ánh Tuyết càng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đặc biệt có khí thế.
Cô ngồi đối diện với Mã Thanh Hoành, bảo Trương Tĩnh ở bên cạnh rót hai tách trà, bắt đầu đàm phán một cách thoải mái.
Lâm Phi rất “không biết xấu hổ” ngồi trên ghế làm việc của Tô Ánh Tuyết. Hắn sớm đã muốn ngồi trên chiếc ghế da thật này, thật là thoải mái vô cùng, trên ghế còn tỏa ra hương thơm từ cơ thể Tô Ánh Tuyết.
Trương Tĩnh đứng sau Tô Ánh Tuyết, thấy người đàn ông trên ghế Tổng giám đốc, còn bộ dạng đắc ý, không khỏi chau mày, nhưng Tô Ánh Tuyết không nói gì mà chỉ im lặng.
Lần đàm phán này của Mã Thanh Hoành, chủ yếu là vì mảnh đất công nghiệp tại công xưởng mới xây dựng ở thôn Thủy Khẩu của Khuynh Thành Quốc Tế.
Tập đoàn Mã Thanh Hoành hy vọng mua được mảnh đất này từ tay Khuynh Thành để xây dựng tòa nhà ngoại ô. Nói trắng ra là không cho Khuynh Thành cơ hội xây dựng thêm nhà xưởng.
Tô Ánh Tuyết hiển nhiên không đồng ý. Bất kể Mã Thanh Hoành nói gì cô cũng không đồng ý.
- Haiz....
Mã Thanh Hoành biết không thể lay chuyển được Tô Ánh Tuyết, uống ngụm trà, chuyển chủ đề, mỉm cười nói:
- Tiểu Tuyết....tôi cứ gọi cô như vậy nhé...kỳ thực cô không cần chấp nhất như vậy.
- Cô cũng rõ, đợi đến sau buổi tiệc thương hiệp, cô sẽ bị cách chức. Đến lúc đó, không ai có thể giúp được cô, cô chỉ còn là đại tiểu thư của Tô gia mà thôi.
- Em trai cô, Tô Tuấn Hào cũng sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó chắc chắn cha cô sẽ trao quyền điều hành công ty cho em trai cô, mà không phải là cho cô, cô sẽ hai bàn tay trắng, có thể đến cổ phần trong tay cô cũng bị cha cô lấy đi.
- Mà tôi, lại là người thừa kế duy nhất của Mã gia, tương lai Tập đoàn Thanh Mã sẽ là của tôi, nếu cô là vợ của tôi, vậy cũng đồng nghĩa những thứ đó sẽ là của cô.
- Phó tổng giám đốc Mã.
Tô Ánh Tuyết ngắt lời gã, nói lãnh đạm:
- Tôi đã nói rõ ràng với anh rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không lấy anh. Nếu anh muốn tiếp tục chủ đề này, xin cứ tự nhiên, không tiễn.
Mã Thanh Hoành thở dài, bỗng xích lại gần Tô Ánh Tuyết, thấp giọng nói:
- Nếu không như này đi, Tiểu Tuyết, quả thực anh quá yêu em...giờ anh đồng ý với em, nếu em để mảnh đất cho cho bọn anh, anh sẽ lập tức tặng em ba phần trăm cổ phần của Tập đoàn Thanh Mã làm lễ vật. Tuy chưa vào cửa nhà anh, nhưng em có thể trở thành thành viên Hội đồng quản trị Tập đoàn Thanh Mã, em thấy thế nào?
Trương Tĩnh ở phía sau nghe những lời này sắc mặt trắng bệch, ba phần trăm cổ phần của Tập đoàn Thanh Mã, chí ít cũng hơn tỷ, xem ra để đạt được người và đất, Mã Thanh Hoành đã dốc hết vốn liếng.
Nếu là người con gái bình thường, chỉ e là một phần nghìn cũng động lòng, còn Mã Thanh Hoành lại đưa ra hơn một tỷ.
Sau khi Tô Ánh Tuyết yên lặng một hồi, ánh mắt lạnh lùng, cất tiếng:
- Anh cho rằng, chút tiền này có thể mua được tôi? Coi Tô Ánh Tuyết tôi là gì? Là gái đứng đường? Phó tổng giám đốc Mã, tôi cho anh biết, những thứ anh cần, còn cao hơn giá anh đưa ra nhiều.
Văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Nghe những lời này của Tô Ánh Tuyết, hai tay Trương Tĩnh siết chặt thành nắm đấm, kích động đến chảy nước mắt.
Là trợ lý của Tô Ánh Tuyết, cô hiểu rõ những áp lực mà Tô Ánh Tuyết phải chịu đựng những ngày này, đối với một cô gái trẻ mà nói, là áp lực lớn cỡ nào?
Các tiểu thư của các gia tộc khác, loạn trong giặc ngoài, e là đã sớm sụp đổ rồi, hoặc là dưới sự thúc giục, gây áp lực từ phía trưởng bối, họ sẽ lựa chọn gả cho đối phương, dù sao người nhà cũng không giúp, thôi đành làm một phu nhân, không chỉ bớt lo, còn tha hồ tiêu tiền.
Nhưng cho đến ngày hôm nay, Tô Ánh Tuyết gần như một mình cố gắng, từng bước đưa Khuynh Thành Quốc Tế đi lên.
Ý chí cứng cỏi này hoàn toàn không giống vẻ dịu dàng xinh đẹp bề ngoài của cô, mà là sự bất khuất rắn rỏi.
Đúng vậy, muốn Tô Ánh Tuyết khuất phục, cái giá phải trả, còn cao hơn rất nhiều.
Lâm Phi đang ngồi trên ghế, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, như lần đầu tiên trông thấy Tô Ánh Tuyết gắng gượng giằng co với mấy vệ sĩ để bảo vệ sự thuần khiết của mình vậy. Tính cách bất khuất là một trong những nét đẹp nhất trong con người cô.
Sắc mặt Mã Thanh Hoành đen kịt, gã đã quyết tâm đưa ra mức giá ba phần trăm cổ phần, đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Có thể nói, mẫu con gái có đầu óc buôn bán như Tô Ánh Tuyết này, mới đáng giá này.
Nhưng Tô Ánh Tuyết thẳng thắn cự tuyệt.
- Ha ha...ha ha.
Mã Thanh Hoành cười gằn:
- Tô Ánh Tuyết, cô cũng thật không thức thời... cô có vẻ rất xem thường tôi, rất khinh bỉ tôi, cảm thấy tôi rất ngu khi đưa ra điều kiện này cho cô?
Tô Ánh Tuyết lắc đầu, mỉm cười:
- Tôi không khinh bỉ anh, cũng không cảm thấy anh ngu xuẩn, chỉ là tôi không sợ anh như những người con gái khác. Tôi không sợ anh, anh chỉ là không quen điểm này mà thôi.
- Phó tổng giám đốc Mã, mặc dù bộ đồ anh mặc là bộ thủ công Armani, nước hoa anh sịt là nước hoa cao cấp, nhưng vẻ mặt của anh bây giờ, chỉ có thể chứng minh, về bản chất, anh chỉ là một nhân vật không tự tin mà thôi.
- Chỉ là từ khi sinh ra anh đã được ngậm chìa khóa vàng, đứng ở vị trí cao lâu rồi, tự cho mình rằng, ai cũng phải nghe mệnh lệnh của anh, cho rằng lúc này có thể chất vấn tại sao tôi lại từ chối anh.
- Điều này cũng nói rõ rằng, anh cơ bản không đáng để tôi để tâm, từ khi anh đưa ra cái giá ba phần trăm cổ phần, đã chứng minh sự tự ti trong con người anh. Anh không xứng với tôi, anh....đã thua rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc