VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

"Vị đại phu này quả là thần thông quảng đại, Hoa Đà tái thế!" Một người trẻ tuổi đứng cạnh một ông lão râu tóc bạc trắng, trong lời nói không giấu được vẻ vui mừng, "Nếu y có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, vậy nhất định cũng có thể cứu được lão gia của chúng ta. Trương quản gia, bằng không..."

Hắn đưa tay, chỉ về phía bóng lưng Ngô Nghị ở đằng xa, thấp giọng xin chỉ thị từ vị lão quản gia đã từng va chạm xã hội này: "Bây giờ chúng ta mời vị tiên sinh ấy về quý phủ?"

Trương quản gia cũng không sốt ruột, vuốt vuốt râu: "Vị tiên sinh này có bản lĩnh phi phàm, có lẽ không phải người bình thường, ta thấy y bước đi vội vã, hẳn là có việc trong người, hiện giờ nếu chúng ta mạo muội đi mời sẽ bị coi là mạo phạm vô lễ. Vả lại, hôm nay Trần Kế Văn tiến sĩ cũng muốn đến phủ xem mạch, nếu như hai người gặp mặt thì lại như lão giao không tín nhiệm tiến sĩ."

Nghe vậy, vui sướng giữa mi tâm người trẻ tuổi cũng giảm đi, sau đó hằn lên một đường sâu: "Có một câu nói như vậy, qua thôn khác chưa chắc đã thấy tiệm, sau này nếu như chúng ta lại muốn tìm đến y, sợ rằng cũng không phải chuyện dễ dàng."

Trương quản gia không nhanh không chậm mà lắc đầu, trong lòng tự có tính toán: "Ban nãy y đã nói mình là thái y, là một trong một trăm người đứng ở hàng ngũ y công. Mà năm nay trong những y công đồng lứa thì có thể có được bao nhiêu cái tên nổi bật đây? Không bằng chờ Trần tiến sĩ chẩn mạch xong, lại xin lão nhân gia nói cho chúng ta hay, như vậy mới không thất lễ."

"Vẫn là Trương quản gia ngài chu đáo." Người trẻ tuổi thấy ông phân tích đến rõ ràng mạch lạch, trong lòng đương nhiên hoàn toàn bái phục.

Có thể trở thành đại quản gia của "vạn thạch Trương gia" cũng là nhờ vào tâm nhãn biết nhìn xa trông rộng lại tinh tế này, vì đó mà có khả năng xử lý từng chuyện lớn nhỏ.

Vị Trương quản gia này vốn là tể tướng đương triều, là tân khách của thái tử gửi đến quý phủ của Trương Văn Quán để quán lý sự vụ, ngày hôn nay tự mình dẫn người đến chợ Tây chọn mua đồ vật, không ngờ lại tình cờ gặp được cảnh tượng Ngô Nghị cứu người, lúc này mới có ý nghĩ muốn mời y về phủ chẩn mạch.

"Lão gia bây giờ bệnh tật triền miên, chúng ta cũng không thể làm giảm đi sự độ lượng khoan dung của Trương gia, càng là nơi có nhiều người lại càng phải thận trọng, tránh tạo đầu đề câu chuyện cho người ngoài, có hiểu chưa?" Trương quản gia cũng mượn cơ hội mà gõ tỉnh người trẻ tuổi tâm tư linh hoạt trước mắt, miễn cho bọn họ có ý ỷ lại vào thế lực Trương gia rồi ép bức người khác, gây ra sơ suất gì vào lúc mấu chốt này.

Người trẻ tuổi kia nghe hiểu được ám chỉ của Trương quản gia, tất nhiên gật đầu tán thành, không dám vọng thêm nhiều lời.

Điều một già một trẻ Trương gia nói với nhau, tự nhiên một chữ cũng không rơi vào tai Ngô Nghị.

Y lặng lẽ lui khỏi đám đông, đi tới trướng của ông chủ bán chó, lại thuê một chiếc xe ngựa, về tới Thái Bình Quán trước hoàng hôn.

Mới vừa ôm chó bước vào cửa đã thầy một đôi mắt u oán nhìn mình.

"Thái y ca ca, ngươi thế mà lại trốn ta và Cảnh nhi, tự mình ra ngoài chơi!"

Đứa nhỏ mới lớn hai tay chống hông, bày ra tư thái hưng binh vấn tội: "Ngươi không cho ta lén lút chạy ra ngoài, tự ngươi lại trốn ra ngoài chơi, đây gọi là gì?"

Một âm thanh nhàn nhã vang lên từ phía sau: "Cái này gọi là nghiêm với người, dễ dãi với mình."

Có thể tại lúc này mà đổ thêm dầu vào lửa, ngoài lão sư Thẩm Hàn Sơn của y ra thì còn có thể là ai?

Thẩm Hàn Sơn thong thả đi tới bên người Thái Bình, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn mây ráng chiều đầy trời, một bộ dáng rất thoải mái thong dong.

Ngô Nghị quả thực dở khóc dở cười: "Ta không có lén ra ngoài chơi, ta là đi làm chính sự."

"Ồ?" Ánh mắt hoài nghi quét lên quét xuống, cuối cùng mới rơi vào mấy con cún con đang quấn quýt bên chân y, không khỏi có ba phần kinh hỉ, "Tiểu cẩu!"

Bàn chân nhỏ từ góc váy xanh nhạt hơi đưa ra một chút, cẩn thận hướng về phía trước, cún con lập tức sẽ vây lên, ngước đầu đi vòng quanh chân Thái Bình.

Thái Bình bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, lại lui về sau mấy bước, dùng chân mình đùa với cún con.

Thấy nàng yêu thích bọn cún như vậy, tâm tư Ngô Nghị hơi động, mỉm cười nói: "Hôm nay thần ra ngoài chính là vì muốn mua những tiểu cẩu này, nếu công chúa yêu thích thì có thể chọn một con để cùng chơi đùa."

"Ta biết rồi!" Thái Bình bỗng ngẩng đầu nở nụ cười, trong con ngươi lóe lên một tia sáng rực, "Ngươi làm cái này gọi là... à, gọi là hối lộ. Ta nghe nói triều thần có quyền một chút đều là thu đồ hối lộ của người ta rồi mới cho người khác làm quan."

Người không cao bao nhiêu, vậy mà hiểu nhiều lắm.

Việc mua quan bán chức ở Đường triều từ thời Cao Tổ đã chẳng xa lạ gì, mà sau khi thiên hậu lên nắm giữ chính quyền lại càng hiên ngang diễn ra, thứ bất chính như vậy cứ đường hoàng mà trở thành quy tắc ngầm trong quan trường, giờ ngay cả một bé gái mười hai tuổi đầu cũng đã nhìn ra những chuyện xấu xa người không muốn nhận này rồi.

Ngô Nghị tiếc hận thở dài: "Nghĩ đến công chúa là người trong sạch chính trực, nhất định sẽ không nhận hối lộ của thần."

"Ta, ta cũng không có nói như vậy." Ánh mắt Thái Bình lưu luyến trên người đám cún nhỏ đáng yêu, "Tuy rằng ngươi đưa tiểu cẩu cho ta, ta cũng đâu có cho ngươi làm quan đâu, thế nên đây không coi là hối lộ được!"

"Vậy tiểu cẩu này..." Ngô Nghị cố ý đưa dây thừng đến trước mắt Thái Bình, một bộ dáng để quân lựa chọn.

"Đương nhiên là bổn công chúa sẽ giúp ngươi nuôi!" Thái Bình nhạy bén, vội vàng đoạt lấy dây thừng từ tay Ngô Nghị, nhẹ nhàng dắt tiểu cẩu đến bên chân mình, yêu thích không buông tay.

"Vậy thần cũng nên cảm tạ ân điển của công chúa?"

Hai người đang vừa đùa vừa cười, một nhũ mẫu đã vội vã tìm tới, thấy được Thái Bình mới nhẹ cả lòng, vội vàng ôm cả người lẫn cún lên, tựa như đang ôm trân bảo của đời mình.

"Công chúa để ta tìm lâu như vậy! Giờ này còn không ăn cơm, để thiên hậu biết, ma ma có mấy cái đầu cũng không đủ đâu!"

Thái Bình tinh nghịch le lưỡi cười, lúc này mới ôm theo tiểu cẩu lấy được của Ngô Nghị cùng nhũ mẫu đi dùng bữa tối.

Chờ thân ảnh của hai người biến mất sau cửa nhỏ hậu viện, Ngô Nghị mới bất đắc dĩ lắc đầu cười, chuyện gan to bằng trời như bào chế thuốc giả chết, y đương nhiên không dám tiết lộ chút nào cùng người ngoài, đừng nói là Thái Bình, ngay cả hai người Thẩm Hàn Sơn và Lý Cảnh y cũng không nhắc tới một lời.

Nghĩ đến Thẩm Hàn Sơn, ánh mắt y khẽ chuyển, không khỏi rơi vào bóng người đang nhìn về nơi xa kia.

Biết rằng lão sư của mình trước nay rõ ràng mọi việc nhưng giấu mà không nói, Ngô Nghị cũng không biết chuyện y làm Thẩm Hàn Sơn đến cùng biết được bao nhiêu, lại giấu đi bao nhiêu.

Thẩm Hàn Sơn chỉ lắc đầu nở nụ cười, chắp tay từ xa nhìn lại, trong mắt ngậm lấy tà dương bừng cháy, tựa một ngọn lửa sáng rực khẽ lay động khi gió lướt qua.

Thầy trò hai người trầm mặc đối diện nhưng tựa như đã nói hết thiên ngôn vạn ngữ.

Một đầu khác của bầu trời hào quang lóa mắt, trong phủ Trương Văn Quán lại tràn ngập loại mùi vị đắng chát và khí tức âm u.

Hơi đắng của thảo dược lẳng lặng xâm nhập nơi vạn thạch Trương gia to lớn mạnh mẽ này, mùi ngải thảo khô tàn lẫn vào khung cửa cũ kỹ theo năm tháng cùng với mùi mục nát của hoa xuân khô héo đều lắng đọng lại trong sương phòng lớn.

Trương Văn Quán rất rõ ràng, thứ mùi này không chỉ thể hiện bệnh trạng của lão nhân ông, ông như một rễ cây già đâm sâu vào tòa phủ đệ, là khởi nguồn của tất thảy quyền thế cùng của cải, vậy nhưng giờ đây đã mục nát đến tận cùng, bắt đầu từ ông, cành lá nơi này rồi cũng sẽ dần khô héo, không thể lặp lại những ngày tháng phồn thịnh năm đó nữa.

Bắt đầu từ khi nào mà ông bị bệnh đến bộ dáng này? Đã từng có thời ông chấp chưởng Đại Lý Tự, xét hỏi hết vụ án này đến vụ án khác, có suốt đêm cũng không cảm thấy uể oải. Mà già yếu cùng bệnh tình tựa như núi đổ hồng thủy kéo đến sau một đêm, khiến cho cột sống xưa nay luôn thẳng tắp rốt cục gãy xuống, ngã lên giường chiếu mềm mại, không bao giờ có thể tiếp tục đứng lên.

Trần Kế Văn hết sức chú ý đến vị lão thần ốm yếu này, nhìn thấy gương mặt tiều tụy cùng hốc mắt sâu kia, trong lòng đã có ba phần rõ ràng.

Lại cầm bàn tay trước mắt lên, nhưng chỉ cảm thấy dưới ngón tay như có viên bi lướt qua, lại như đột nhiên có tiếng vang của sóng to gió lớn va vào đá ngầm.

Thấy ông trầm mặc nửa ngày không nói, khóe miệng Trương Văn Quán hơi động, giọng như có như không tựa gió hạ nhẹ thổi bên ngoài, trong nháy mắt đã hòa vào không khí.

"Ta có bệnh gì, ngươi chỉ cần nói, không cần tiếp tục lừa gạt."

Trần Kế Văn lúc này mới thả tay ông, cúi đầu thật sâu đối với vị đại thần đắc lực này: "Xét theo mạch tượng, chỉ sợ ổ bệnh trong gan đã lở loét, vì thế dẫn đến khí huyết đều hư, thân thể hư nhiệt."

Trương Văn Quán dựa vào Trương Y đỡ mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy trên giường, đôi mắt bệnh tật như ngậm hàn hỏa, lẳng lặng nhìn vị tiến sĩ xưa nay không hề thiên vị bên nào trước mắt: "Liệu còn thuốc có thể cứu?"

Trần Kế Văn cúi đầu càng thấp: "Hạ quan vô năng."

"Không phải ngươi vô năng, mà là ta cũng đã có tuổi, coi như không bệnh thì cũng nên chết già." Trương Văn Quán ho khẽ hai tiếng mới nói tiếp, "Kỳ thực, từ lúc Hiếu Kính Hoàng Đế đi, ta cũng nên theo y mà đi, chỉ có điều thái tử mới lập, mọi việc bất ổn, Lưu Nhân Quỹ Lưu công dùng mọi cách khuyên bảo mới có thể cho ta lưu lại cái mạng già này đến ngày hôm nay."

Trần Kế Văn không khỏi lên tiếng trấn an: "Ngoài thái tử, cả thánh thượng đối với ngài cũng không nỡ, thánh thượng còn từng nói, chỉ cần là chuyện đã cùng ngài thương lượng qua, hắn liền yên tâm."

"Ngươi nhìn bộ dạng ta thế này, còn có thể thương lượng cái gì, chỉ là thánh thượng nhân từ, trấn an bộ xương già ta đây vài câu mà thôi, để Trần công cười chê rồi." Trương Văn Quán chỉ nói mấy câu đã mệt mỏi không xong, cả người lảo đảo như lá thu, dường như ngay khắc sau cũng có thể rơi xuống.

Trương Y thấy vậy, vội vàng liếc mắt ra hiệu với Trần Kế Văn, Trần Kế Văn tâm lĩnh thần hội, nhẹ giọng nói: "Trương công thực sự không cần tiếp tục ưu tư, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, ngài khác ta lại tới thăm ngài."

Trương Văn Quán suy nhược gật gù: "Chăm sóc thái tử cho tốt, chớ có giống như Hiếu Kính Hoàng Đế, để sơ hở từ chỗ thái y thự."

Trần Kế Văn vuốt cằm nói: "Trương công yên tâm."

Chờ Trương Văn Quán ngủ say, Trương Y mới lùi khỏi cửa, nói với Trần Kế Văn: "Trần tiến sĩ xin dừng bước, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo tiến sĩ."

Trần Kế Văn đáp: "Có chuyện gì, mời nói thẳng."

"Kỳ thực cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn phiền bác sĩ một chút." Trương Y lúc này mới kể lại chuyện mình cùng Trương quản gia gặp được ở chợ tây, sau đó miêu tả lại ngoại hình của vị thần y này.

Cuối cùng mới hỏi: "Không biết vị thần y biết cải tử hoàn sinh kia đến cùng là vị thánh thủ nào trong thái y thự?"

Bình luận

Truyện đang đọc