VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

Điều Lộ năm thứ hai, từ một án phong hóa nho nhỏ, dưới tam ti hợp nghị, trong nháy mắt đã như lửa mạnh cháy lan, phát triển thành án xúi giục giết người, rồi từ đó còn tra ra án thái tử mưu nghịch. Mọi người tuyệt không ngờ rằng một vụ tai tiếng nho nhỏ vốn nên được nuốt xuống cùng màn thầu dưa muối lại trở thành mồi lửa khiến thái tử Lý Hiền bị phế.

Tin Lý Hiền mưu nghịch như một ám tiễn vô hình, không tiếng động bắn xuyên qua tầng tầng sương mù trong cung Đại Minh, đâm sâu lên đầu óc vốn đã mơ hồ của thiên hoàng Lý Trị. Ông cúi đầu nhìn đôi tay da bọc xương của mình, chúng nó đã không còn lực để bế Thái Bình, càng không có cách nào để ngăn cản thê tử của mình cướp đoạt quyền hành.

Ông dùng đôi bàn tay đã gần đất xa trời ấy, ký xuống tấu chương phế truất Lý Hiền, lại nỗ lực mở to hai mắt, nhất bút nhất họa viết xuống chiếu thư lập Lý Triết làm thái tử.

Trong những ngày hỗn loạn ấy, Vi Hương rốt cục được toại nguyện, tiến vào Đông cung nơi mình đã luôn ao ước, hào quang nơi Đông cung tường đỏ ngói xanh khiến người lóa mắt, dưới ánh nắng sáng rực rỡ là một nhóm chim nhạn xếp thành đội hình, ngược lại với ánh tà dương mà bay theo mây, mãi đến tận khi thu lại thành một điểm đen nhìn không rõ.

Hồng nhạn bay cao, dấu hiệu tốt như vậy, nàng không thể không có chút ao ước được như những con chim nhạn đang bay kia, có thể tiếp cận vòm trời cao vời vợi, quan sát vạn dặm núi sông tráng lệ nơi nhân gian.

Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến tiếng chim yến du dương, Lý Triết mang đến một lồng sắt vàng, mỉm cười đứng bên cạnh nàng: "Nhìn xem, ta mang đến gì cho ngươi này?"

Vi Hương nhìn sang, hóa ra là một đôi chim yến đang quấn quýt mổ lông cho nhau, không khỏi cười nói: "Chưa từng thấy chim yến được nuôi trong lồng, bọn chúng vốn chỉ xây tổ trong nhà, hành động này của điện hạ, thực sự có chút vẽ chân cho rắn rồi."

"Đây cũng không phải chim yến ở Đông cung." Trong mắt Lý Triết là một vệt nhu tình khó thấy, "Đây là chim yến từ Anh Vương quý phủ chúng ta, ta cố ý sai người bắt mang đến, chúng nó chính là vật làm chứng cho đôi ta một đời một kiếp một đôi người."

Vi Hương không ngờ hắn lại có tâm tình lãng mạn như vậy, không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng đùa chơi với chim yến trong lồng. Chim yến vốn đã quen thuộc, cũng không sợ, dùng mỏ mổ mổ đầu ngón tay Vi Hương.

Lý Triết thấy nàng cũng không kinh hỉ, trái lại còn có chút nhàm chán, vui sướng trong lòng liền tản đi mấy phần: "Sao vậy, ngươi lại không thích yến nữa rồi?"

Bên môi Vi Hương hiện lên ý cười dịu dàng nhàn nhạt, nói với Lý Triết: "Nô tì hẵng còn yêu thích yến, thế nhưng giờ đây cảm thấy, chim yến nào biết chí lớn, nếu đã làm chủ Đông cung, chí hướng cùng hoài bão nên càng lớn mới phải, không thể câu nệ tư tình nhi nữ."

Lời này bên ngoài là nói ra tâm tư bản thân, ẩn ý lại muốn khuyên nhủ Lý Triết nên có chí lớn, không nên mỗi ngày hao tốn sức lực lên những việc này. Lý Triết sao có thể không hiểu, hứng thú cũng mất hết, dứt khoát mở lồng chim, khiến hai con chim yến bay đi.

"Ngươi vì sao lại phải nóng nảy như vậy đây." Vi Hương khẽ gõ móng tay lên lồng chim, âm thanh vang lên tựa như lay động đến dây đàn nào đó nơi đáy lòng.

Lý Triết có chút giận hờn: "Nếu như ngươi đã không thích mấy thứ nhỏ nhặt như chim yến này, vậy thì ta có giữ chúng cũng vô vị, không bằng cho chúng tự do, cùng tản đi hết!"

"Cái gì mà tản hay không tản, nhắc đến việc xúi quẩy như vậy." Vi Hương sẵng giọng, "Điện hạ ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, là ai chọc cho điện hạ mất hứng?"

Lý Triết chắp tay áo nhìn ánh tà dương, ánh chiều tà phác họa lên vẻ mặt tức giận vẫn còn nét trẻ con của hắn: "Còn có thể là ai, chính là Tiết Nguyên Siêu, Tiết công! Hắn lúc trước hãm hại thái... Hiền còn chưa đủ, hiện giờ còn muốn đối nghịch với ta, trước mặt phụ thân nói ta mê muội mất ý chí, ham mê thanh sắc, không hiểu đạo giám quốc, không gánh nổi chức trách lớn của một thái tử!"

Tâm trạng Vi Hương như có đá sỏi ném lên mặt nước, nổi lên từng gợn sóng bất an.

Vị Tiết công này là thủ hạ đắc lực của thiên hậu, lời ấy rốt cục là ý tứ của ai còn chưa biết được.

Một người mạnh mẽ khí thế, thông minh tháo vát như Lý Hiền còn bị thiên hậu dễ dàng đẩy xuống ngựa, huống gì là một người hấp tấp lại không khôn ngoan như trượng phu mình.

"Điện hạ lẽ nào đã quên lời của Thái Tông rồi sao, lấy người làm gương, tự thấy tốt xấu." Nàng không khỏi mềm giọng nhỏ nhẹ, "Lúc trước Hiền là vì sao phải chịu tam ti hội đồng, phế trừ khỏi vị trí thái tử? Còn không phải bởi hắn không nghe Vi công khuyên nhủ mới rước đến họa hay sao. Bây giờ nếu như ngài đã ở trên vị trí này thì nên thời thời khắc khắc thêm cảnh giác để không giẫm lên vết xe đổ, đi theo tử lộ của Hiền."

Lý Triết hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Cho dù ta có nói gì, làm thế nào, bọn họ đều có thể moi móc ra điều xấu. Ngươi phóng tầm mắt nhìn cả triều trên dưới xem, đến cùng còn lại mấy ai là Lý gia thần? Bây giờ mỗi người bọn họ đều hận không thể đổi họ thành Võ, trong mắt còn chứa được thái tử ta đây sao?"

Vi Hương chậm rãi xoa lên móng tay dài của mình, từ tốn nói: "Chính vì bọn họ không coi ai ra gì, điện hạ mới càng phải làm thật tốt bổn phận của mình, cho bọn họ nhìn thấy bản lĩnh của tử tôn Lý thị. Ngài bây giờ là thái tử nhưng cũng không phải một đời đều là thái tử, chờ đến ngày ngài leo lên ngôi báu, lẽ nào bọn họ còn dám khinh thường điện hạ sao? Ngài phải học cách nhẫn nại, nhẫn nại đối với mọi ánh mắt soi mói cùng ác ý của bọn họ, ngài phải tin tưởng, rằng đến một ngày, chính bọn họ sẽ phải trả một cái giá lớn cho thói ngạo mạn thành kiến ngày hôm nay."

Trong mắt Lý Triết như có một tầng sương lạnh: "Đến ngày ta đăng cơ, nhất định phải gạt bỏ vây cánh của mẫu thân, ta muốn thế nhân đều phải hiểu, rốt cuộc thiên hạ này mang họ gì!"

"Phải." Vi Hương nắm tay hắn, tựa như cầm bánh lái của một chiếc thuyền, "Trước đó, chúng ta chỉ có thể nhẫn nại."

Thời gian nhẫn nại so với tưởng tượng còn ngắn ngủi hơn rất nhiều.

Tháng tám Vĩnh Thuần năm thứ hai, thiên hoàng đang tu dưỡng ở Đông Đô đột nhiên hạ lệnh để Lý Triết chạy tới Lạc Dương, chỉ lưu lại hoàng thái tôn mới có hai tuổi Lý Trọng Chiếu cùng đại thần đắc lực Lưu Nhân Quỹ ở lại giám quốc.

Lưu Nhân Quỹ đã qua tuổi tám mươi, mà Lý Trọng Chiếu mới có hai tuổi, tổ hợp hoang đường một già một trẻ này làm người không khỏi buồn cười sau khi ngửi thấy mùi vị âm mưu.

"Lưu Nhân Quỹ xưa nay đối nghịch cùng thiên hậu, đã như vậy, liền đóng đinh ông ta ở Trường An, cho dù Đông Đô có xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không thể đuổi kịp đến để chủ trì đại cục." Mũ kim phượng trên đầu Vi Hương theo xe ngựa xóc nảy mà lay động, lộ ra đuôi mắt có tính toán của nàng, càng làm nổi bật đôi mắt sáng suốt sâu không lường được kia, "Có thể làm ra chuyện như vậy, sợ rằng cũng chỉ có thiên hậu mà thôi."

"Phụ thân sao có thể mặc cho mẫu thân ban bố một ý chỉ hoang đường như thế?" Lý Triết không rõ, mà như vậy, nếu như Trường An xảy ra nhiễu loạn gì thì phải ứng đối ra sao, nên dựa vào một tiểu nhi đang bi bô tập nói hay một lão nhân gần đất xa trời đây?

"Vậy thì càng chỉ rõ, Đông Đô có chuyện tình khẩn thiết hơn, thậm chí so với Trường An còn quan trọng hơn nhiều lắm." Ánh mắt Vi Hương lắng đọng, trong đó tràn ngập tính toán sâu xa, "Thiên hoàng gấp gáp đưa chiếu chỉ, có lẽ cũng vì vậy___ Ông cần ngài, so với Trường An thì càng phải cần ngài."

Lý Triết vẫn cứ không rõ: "Đến cùng là chuyện gì, nhất định phải gấp rút như thế?"

Môi Vi Hương hé mở, nói ra hai chữ: "Truyền ngôi."

"Truyền ngôi?" Lý Triết bị hai chữ nặng trịch này đập đến choáng váng, nhất thời không nói nên lời, "Lẽ nào bệnh tình của phụ thân đã đến mức không thể vãn hồi?"

"Chỉ cần đến Lạc Dương sẽ rõ thôi." Vi Hương lúc này mới nở một nụ cười nhạt, tua vàng đung đưa trước mặt dường như đã trở thành mành che cạnh ngô báu, vén lên tấm rèm hư huyễn mông lung này, nàng đã mơ hồ nhìn thấy vạn dân rầm rộ quỳ bái.

Nàng tin tưởng, ngày đó không còn xa nữa.

Xe ngựa một đường đi nhanh đến hành cung Lạc Dương, hai vợ chồng Lý Triết không kịp nghỉ một hơi đã vội vã chạy đến trước mặt thiên hoàng, chuẩn bị lắng nghe ông chỉ bảo. Lại không ngờ rằng chỉ có thể gặp được vẻ mặt giận dữ của thiên hậu cùng một đám thái y quỳ gối ngoài điện.

"Các ngươi tới thật đúng lúc." Thiên hậu cũng đã gần sáu mươi tuổi nhưng tóc vẫn còn đen, chỉ điểm chút hoa râm, hốc mắt sâu tuy có hơi uể oải nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, mười phần có tinh thần, dường như không phải một lão phụ đã đến tuổi làm bà vui vầy bên con cháu mà là một chính khách bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho chiến trận.

Lý Triết nhìn chúng thái y quỳ xung quanh, không khỏi nghi hoặc nói: "Chư vị tiến sĩ đây là..."

Dẫn đầu là người đứng đầu ngoại khoa Hồ Chí Lâm, ông dập đầu hành lễ với Lý Triết, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ có bệnh ở não, không mổ não không thể trị, nhưng thiên hậu lại khăng khăng ngăn cản chúng thần mổ não phẫu thuật, chúng thần thực sự không có biện pháp khác."

Nghe vậy, thiên hậu không khỏi nổi giận: "Hoang đường, mổ não phá cốt, đây là mưu hại thánh thượng!"

Hồ Chí Lâm không nhanh không chậm mà hỏi lại một câu: "Lúc trước Tào Tháo từ chối thần y Hoa Đà cũng dùng lý do như vậy."

Ông sắc bén phản bác lại khiến thiên hậu nhất thời không nói lại được, chỉ có thể thán một câu: "Nếu thái tử đã tới, việc này liền để thái tử quyết định đi."

Lý Triết không ngờ củ khoai nóng bỏng tay này lại lập tức được ném về phía mình, nếu gật đầu, khả năng liền gánh trên lưng tội hành thích giết vua giết cha, mà lắc đầu thì có thể phải mang danh nhát gan bất hiếu, cho dù có đáp ứng hay không thì cũng chưa chắc có trái ngon để ăn.

Hắn có chút do dự nhìn sang mẫu thân, mà thiên hậu lại chỉ nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt không chút sơ hở, không thể làm gì khác hơn ngoài cầu viện thê tử của mình là Vi Hương, hi vọng đầu óc thông minh sáng suốt của nàng có thể giúp hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Vi Hương đương nhiên nhìn rõ điểm mấu chốt, phân tích một phen trong lòng mới nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Nô tì cho rằng việc này tuyệt đối không thể."

Hố Chí Lâm khó tránh khỏi không phục, cơ hồ tức đến thổi bay cả râu mép: "Vậy thái tử phi có thể đưa ra kiến giải gì?"

"Nếu ở trước mặt các tiến sĩ mà đưa ra kiến giải thì thật sự là múa rìu qua mắt thợ, làm trò hề cho thiên hạ." Vi Hương không nóng nảy, âm thanh chậm rãi trong trẻo như suối chảy qua, "Ta chỉ nghĩ, thế nhân đều tin tưởng Hoa Đà là bởi biết ông ta là thần y, vì vậy cũng cảm thấy Tào công làm thế là sợ chết. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là giả thiết, nếu Hoa Đà thực sự mổ não người phẫu thuật, kết quả thế nào còn chưa biết được, đã là chuyện không biết thì càng không thể bàn tới."

Dứt lời, quay về phía Hồ Chí Lâm nở một nụ cười: "Hồ tiến sĩ nếu như có tự tin chữa khỏi bệnh cho bệ hạ, vậy coi như bổn cung xưa nay chưa từng nói những câu này."

Đây là đá lại quả bóng da về phía mấy lão thái y các ông___ có trị hay không vẫn xin mời chư vị tiến sĩ tự xem tình huống, sống chết có số, tính mạng bệ hạ cùng tính mạng các tiến sĩ đây vui buồn có nhau, mọi thứ đều nằm trong tay chính chư vị.

Mắt thấy thiên hậu cùng thái tử phi cùng không muốn gánh trách nhiệm này, còn ai dám tùy tiện ra tay? Ngay cả mộ người tính tình có chút bộp chộp như Hồ Chí Lâm cũng biết lúc này không phải thời điểm để làm liều, không thể làm gì hơn ngoài nói: "Thần không thể so với Hoa Đà, thực sự không nắm chắc toàn phần, chỉ là nghĩ, mạo hiểm thử một lần có khi còn có đường cứu vãn, nếu như bỏ mặc, e rằng sẽ không còn cách nữa."

Thiên hậu lúc này mới mở mắt, ánh mắt sáng như đuốc: "Nếu Hồ tiến sĩ tự mình cũng không chắc, sao có thể lấy bệ hạ làm đối tượng thí nghiệm đây? Bệnh tình của bệ hạ, kính xin chư vị cùng thảo luận để đưa ra biện pháp an toàn hơn."

Lời vừa nói ra, chúng thái y tiến sĩ đều thoáng lộ vẻ sợ hãi, nếu có biện pháp an toàn thì còn phải đợi đến ngày hôm nay sao? Xem ra thiên hậu là thực sự quyết tâm, không muốn bọn họ mạo hiểm để cứu trị cho thánh thượng.

Thần tiên phía trên đánh nhau, phàm nhân dưới trần lại gặp xui xẻo, đều là người đã lăn lộn mấy thập niên trong Thái Thường tự, không thể không biết đạo lý này, chỉ có thể cùng đồng thanh: "Thần vô năng."

"Tư mệnh trẫm đã vậy, phàm nhân sao có thể cứu lại." Một lúc lâu sau, trong điện mới truyền ra một giọng nói như có như không trầm thấp, "Không cần làm khó bọn họ, vẫn cho trẫm ăn đan dược bổ dưỡng như trước đi."

Thiên hậu lúc này mới mỉm cười: "Vâng, nô tì tuân chỉ."

Bình luận

Truyện đang đọc