VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

"Quận Vương gia lại lập một công đối với thiên hậu, tự nhiên từ đây có thể lên như diều gặp gió, tiền đồ vô hạn rồi." Ngô Nghị cười, trêu hắn, "Tương lai, đến thời điểm Quận Vương gia thành tiến sĩ, thê thiếp thành đàn, cũng đừng quên một người là sư phụ ta đây..."

Phần còn lại của chuyện cười này được một chiếc hôn nhẹ nhàng ngăn lại.

Trong bóng tối, chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp khi người nọ khẽ cạy mở môi mình, rót vào đó ngọt ngào mỹ hảo khiến người say mê.

Đôi môi giằng co, hơi thở triền miên.

Nhịp tim mỗi người gióng ở bên tai đối phương tựa một hồi mưa rào, khiến tâm tình vốn đang bình tĩnh lại dạt dào sóng gió.

Lần này, không phải hoang đường khi say rượu, cũng không phải dung túng ở bước ngoặt sinh tử, mà là sự thân mật tùy ý giữa tình nhân, bỏ qua thân phận địa vị mà không ngừng dây dưa. Tuy rằng chỉ lướt qua rồi thôi nhưng tư vị trong đó so với hai lần trước lại càng đẹp đẽ say lòng người.

"Sư phụ, ta không muốn thành tiến sĩ, lại càng không muốn thê thiếp thành đàn."

Vừa hôn xong, Lý Cảnh thu tay lại, dùng trán mình đặt lên trán đối phương, mềm giọng ôn tồn: "Trong đầu ta nghĩ tới, trong lòng ta luôn niệm, trước sau chỉ có một người."

Gương mặt Ngô Nghị không khỏi nóng lên, y xưa nay không phải người bộc lộ tâm sự cho người ngoài, đối với y mà nói, ngầm đồng ý đã là đáp án tốt nhất rồi.

Hơi giương mắt liền va phải ánh mắt nóng rực của đối phương, Lý Cảnh rũ mắt nhìn y, ánh mắt sáng trong hiếm có khi mà lộ ra vẻ cố chấp sâu xa.

"Còn ngươi, sư phụ?"

Hắn quá rõ tính tình của người trước mắt này, quá hiểu giới hạn của người nọ, sư phụ trong những chuyện khác đều có chủ kiến, chỉ có ái tình là không, xưa nay đều là hắn ép một bước, y mới thoái nhượng một điểm, nếu ngày hôm nay không ép y nói ra, lần sau lại không biết phải chờ tới lúc nào.

Ngô Nghị bị hắn ép cho không còn đường lui, không thể làm gì khác ngoài ghé đến bên tai đối phương, thấp giọng nói: "Nguyện làm đôi chim hồng."

Nguyện làm đôi chim hồng, sải cánh đến trời cao.(*)

Trên mặt Lý Cảnh nhất thời tràn ra nụ cười vui mừng, thực không ngờ tới có thể ép y tự mình nói được lời như vậy.

Mặt Ngô Nghị đỏ như say rượu, lúc này mới kéo đề tài về chính sự: "Tương lai ngươi có tính toán gì?"

Lý Cảnh đương nhiên biết đạo lý thấy đủ thì thôi, nhanh chóng thu lại ý cười, nói tới việc chính: "Sư phụ, ta đã xin chỉ của thiên hậu, bốn năm còn lại trong chương trình học sẽ không tiếp tục ở lại thái y thự mà noi theo Hoa Đà Thần Nông, đi khắp Đại Giang Nam Bắc, đi qua nhiều nơi để học về các loại bệnh tật và phương pháp chữa trị ở địa phương."

Ngô Nghị không khỏi hơi kinh ngạc: "Ngươi muốn rời khỏi Trường An?"

Lý Cảnh gật đầu: "Trường An phồn hoa che mắt, cũng không thể sánh bằng núi cao sông rộng nơi thiên hạ, ta muốn trở thành đại phu cho bách tính bình dân, vì người thiên hạ này mà chẩn mạch."

Ý nghĩ này, hồi chưa tới mười tuổi hắn đã từng nói qua với Ngô Nghị một lần, trải qua mấy năm tiếp xúc cùng đao quang kiếm ảnh trong cung đình lại càng khiến hắn thêm kiên định.

"Thiên hậu đã đáp ứng cho ta ly khai Trường An, sư phụ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trước đây Lý Cảnh vì giả mắc đậu mùa, né tránh hòa thân mà chọc giận thiên hậu, thậm chí làm liên lụy tới cả phụ thân Lý Tố Tiết, chính hắn cũng không tránh khỏi mất đi tín nhiệm của bà. Nếu có thể cách xa Trường An, rút chân ra khỏi vòng xoáy chính trị, đối với Lý Cảnh thân là người thuộc dòng họ Lý thị mà nói, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Ngô Nghị khẽ xoa cằm, tuy rằng khởi điểm không giống nhưng cũng rất đồng tình với ý này: "Vậy ngươi trước tiên muốn đi nơi nào?"

Lý Cảnh nhìn phong cảnh một đường lộn xộn ngoài cửa sổ, cười nói: "Ta muốn về Viên Châu xem trước."

Hắn thưở nhỏ đã theo phụ thân phiêu bạt lưu lạc, chỉ có ở Viên Châu là đặt được gót chân của chính mình, bây giờ có cơ hội rời khỏi Trường An, đương nhiên trước tiên phải về "cố hương" ngắm nhìn một chút.

Xe ngựa một đường đi nhanh, không tới mấy tháng cũng đã đến thành Viên Châu.

Nhìn tường thành cổ bám rêu xanh, Ngô Nghị không khỏi thầm than trong lòng một câu, năm ấy khi y rời khỏi thành Viên Châu cũng chỉ là một tiểu thiếu niên cô độc, thân không vật dư thừa, nay gần mười năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, đi qua nhiều nơi, cuối cùng lại trở về nơi bắt đầu này.

Hai người xuống xe ngựa kinh thành, lại thuê một chiếc xe ngựa khác từ thành Viên Châu, Lý Cảnh tự mình điều khiển ngựa, chậm rãi đi trên đường cái.

Âm thanh móng ngựa từng bước đạp lên đá lót đường bám rêu vang đến bên tai, rẽ một lần, liền tới trước cửa Quận Vương phủ xưa kia.

Sau khi một nhà Lý Tố Tiết hướng về Nhạc Châu, nơi này như trở thành cấm địa ở thành Viên Châu, giờ đây giấy niêm phong phủ một lớp bụi dày, chỉ có một con nhện nhàn nhã bò trên cửa, ra chiều ta đây một mình một thế giới.

Hai người ở cửa đứng lặng chốc lát mới nghe được một giọng nói già nua mang theo kinh ngạc truyền đến.

"Đây hẳn là tiểu công tử Lý phủ?"

Hai người theo giọng nói mà nhìn sang, hóa ra là Vương lão thái ở sát vách Quận Vương phủ ngày xưa, làm khó bà tuổi đã cao mà còn nhớ được mặt mũi Lý Cảnh.

"Cụ bà, chắc ngài nhớ lộn rồi, ta không phải Lý gia công tử gì." Lý Cảnh khá thân thiết với hàng xóm chăm sóc mình khi còn nhỏ, nhưng lại không muốn bại lộ thân phận của mình và Ngô Nghị mà đưa tới tai họa, liền bịa chuyện nói, "Ta họ Ngô, gọi là Ngô Cảnh."

Lão thái híp mắt nhìn nửa ngày mới gật gù: "Đúng rồi, là ta nhớ lầm, Lý công tử đã sớm được đón tới Trường An gặp thân thích, đến giờ chắc cũng gần mười năm rồi, cả phụ thân của hắn cũng đã đi, hắn sao còn có thể trở về đây? Vậy vị này là..."

Ngô Nghị cũng bịa theo Lý Cảnh: "Cụ bà, ta họ Lý, gọi là Lý Nghị, họ hàng xa của Lý công tử, giờ đến thăm người thân, lại chẳng ngờ cả nhà họ đều đã chuyển đi, không gặp được."

Vương lão thái cũng cảm thấy người thanh niên thân trường ngọc lập trước mặt nhìn khá quen mắt, nhưng thực sự không nhớ ra được là đã gặp nhau ở nơi nào, cũng tin y, lôi kéo Ngô Nghị bàn chuyện nhà chuyện cửa.

"Không chỉ Lý gia, ngay cả thứ sử Ngô gia lúc trước phú quý hiển hách bây giờ cũng mất hình mất dạng, đây thật sự là thế sự khó liệu mà."

Nhắc tới Ngô gia, Ngô Nghị không khỏi hơi động tâm tư, dìu tay Vương lão thái, cùng bà trò chuyện: "Ngô gia cũng chuyển đi sao ạ?"

Vương lão thái quanh quẩn trong nhà nhiều năm, hiếm có người đáp lại bà hai câu, lại còn là hai thanh niên phong lưu tuấn tú nhường này nữa chứ, sớm đã cười không ngậm được mồm: "Ngô gia ấy à, năm Hàm Hanh là chuyển đi, nghe nói là vì công tử nhà bọn họ liên lụy đến một vụ án lớn, gây họa đến toàn gia, Ngô thứ sử cũng bị giáng chức, đi tới Ba Thục, không bao giờ được phép trở về."

"Vậy giờ Ngô phủ đã thay tên đổi họ rồi ạ?"

Vương lão thái gật gù: "Bây giờ thứ sử mới đã chuyển vào ở rồi."

Vốn tưởng là trở về chốn xưa, không ngờ nơi đây cảnh còn người mất, một nhà Ngô Tích bị lưu đến Ba Thục vắng vẻ, đây là điều Ngô Nghị vạn vạn không ngờ tới.

Ngô Nghị và Lý Cảnh nhìn nhau, trong lòng đều rõ ràng.

Đối với gia đình kia, Ngô Nghị đương nhiên không có nửa điểm thương tiếc, chỉ thật không ngờ vật đổi sao dời, thế sự xoay vần, thành Viên Châu đã không còn hình dạng ngày xưa nữa.

Hai người cùng Vương lão thái nói chuyện phiếm vài câu, sắc trời cũng đã về chiều, ánh tà dương rủ xuống, Vương lão thái còn phải mau về để làm cơm cho tôn tử tôn nữ, cũng không tiếp tục nói nhiều, cười rồi cáo từ hai người Ngô Nghị, Lý Cảnh.

"Không ngờ toàn gia họ Ngô đều bị liên lụy đến vụ án năm đó." Ngô Nghị không khỏi cảm thán một câu.

Coi như gây họa liên lụy cửu tộc thì cũng không tính tới được trên đầu học sinh, thiên hậu giận chó đánh mèo đến đây, đủ để thấy trong lòng bà thấy hổ thẹn với Hiếu Kính Hoàng Đế.

Chỉ là, cho dù có trút giận lên bao nhiêu Ngô Hủ đi chăng nữa, người đã qua đời vẫn mãi không thể trở về.

Trong lòng đang cảm xúc ngổn ngang, tay đã được một bàn tay ấm áp nắm lấy.

"Sư phụ, chuyện trước kia đều đã qua."

Ngô Nghị hiểu lời hắn, cũng nắm chặt lại bàn tay kia, ra hiệu hắn không cần lo lắng.

Hai đại nam nhân tay trong tay đứng trên đường cái, không thể không có chút đáng chú ý, cũng may trước phủ vắng ngắt, cho dù có mấy người liếc nhìn, chỉ chỉ chỏ chỏ thì Ngô Nghị cũng chỉ làm như không thấy.

Từ Quận Vương phủ cũ rời đi, hai người trả lại xe ngựa, mang theo hành lý gửi trong khách điếm địa phương, nhưng không ở lại mà bước chầm chậm đến một nơi quen thuộc.

"Ta biết sư phụ ngươi còn muốn quay lại đây nhìn một chút mà." Lý Cảnh đoán trúng tâm tư Ngô Nghị, không khỏi có chút đắc ý, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngô Nghị chậm rãi đi theo sau lưng Lý Cảnh, khẽ mỉm cười: "Ta đã hỏi qua lão bản khách điếm, chủ trạch Ngô gia tuy đã đổi chủ nhân nhưng tòa biệt viện ma quái kia thì đã thành hoang viện."

Vừa nhớ tới khi còn bé mình bị Ngô Nghị khiến cho tin là thực sự có lão thần tiên, bên môi Lý Cảnh không khỏi hiện lên tiếu ý: "Đáng tiếc là chỉ có hoang viện, quỷ quái bên trong cũng không thấy nữa."

Hai người nói cười vui vẻ, bước đến cửa biệt viện.

Biệt viện vẫn là dáng vẻ ít người qua lại như trước, cỏ xanh trên đất cũng đã mọc cao ba tấc, không có chân người dẫm lên, tại nơi không ai hỏi thăm này mà tự tại sinh trưởng.

Đẩy cánh cửa gỗ mục nát, xông vào mũi là mùi tro bụi cũ kỹ, nắng chiều tà nhạt nhòa xuyên qua căn phòng trống, chiếu đến vết rêu bám xanh trên nền nhà.

Lý Cảnh vừa phủi đi tro bụi, vừa bước vào gian nhà này, chuyện xảy ra khi còn bé từng việc hiện lên trong đầu: "Thì ra ngươi từng sống ở một nơi như vậy, lúc ấy ta còn nghĩ đây là trốn thần tiên ở."

Ngô Nghị không nhịn được mà trêu ghẹo Lý Cảnh: "Khi đó người còn mang bánh hồ đến, trông mong cầu xin thần tiên là ta đấy."

Bị nhắc tới quái sự năm đó, Lý Cảnh không chỉ không có một chút ngượng ngùng nào, trái lại ý cười càng thêm sâu: "Nếu không phải lúc trước ta mỗi ngày đều mang bánh hồ đến, thần tiên không dính khó bụi trần gian ngươi có lẽ đã nhốt ta ngoài cửa rồi!"

Lời này cũng không sai, Ngô Nghị lúc trước chịu cứu Tiêu thị cũng chỉ là bắt người ngắn tay thôi.

"Sư phụ." Lý Cảnh như phát hiện ra vật gì kỳ lạ, kinh ngạc hỏi, "Đây là cái gì?"

- --

Hal: (*) Đây là câu cuối trong bài "Cao lầu phía Tây Bắc" (?) trong tuyển tập "Mười chín bài thơ cổ", được viết từ thời Hán. Bài thơ phản ánh sự thất vọng, chán chường đối với xã hội cũng như sự hỗn loạn cuối thời Đông Hán, đồng thời nói lên hy vọng tìm được lối thoát. Well, khá là hợp vì tình hình chính trị Đại Đường trong bối cảnh truyện này rất loạn, chim hồng ở đây là để chỉ người có chí hướng cao rộng, dùng để chỉ hai nam nhân đang độ thanh xuân lại càng hợp, còn cái trời cao kia trong bài gốc chắc kiểu "lối thoát thời đại", cơ mà ở đây có lẽ để chỉ lối thoát khỏi cục diện phân tranh ở kinh thành, hướng đến một nơi tự do hơn chăng? À, cơ mà thứ cần chú ý đương nhiên là chữ "đôi" rồi ahihi =))))))

Nói chứ, đoạn đổi họ dễ thương quá ;;v;; Anh mang họ em, còn em thì thực sự trở thành "trẻ con Ngô gia" rồi =))))

Còn một chương nữa thôi, sắp phải tạm biệt anh bác sĩ với em bé rồi đó ;;v;

Bình luận

Truyện đang đọc