VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

Vì sao?

Đây cũng là điều Ngô Nghị đăm chiêu trong lòng.

Vì sao y lại trở thành người thế mạng cho kẻ kia? Mà y rốt cuộc là thế mạng cho ai?

Chỉ cần tỉnh táo lại, phân tích thêm một chút là có thể nhìn ra là do Trương Khởi Nhân hướng dẫn từng bước___ tận tình chỉ dạy cho y về nguyệt hoa hoàn, từ đó dụ y phát hiện ra điều khác thường trong bã thuốc, cuối cùng để bị bắt bởi một đám người Đông cung mai phục đã lâu.

Mà khởi đầu của mọi việc cũng chỉ là một phương thuốc nguyệt hoa hoàn nho nhỏ.

Nguyệt hoa hoàn...

Ngô Nghị chăm chú suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nhớ tới biết được cái tên này từ đâu.

Chu Hưng thấy vẻ mặt y bỗng cứng ngắc, tựa hồ như nhớ ra điều gì liền không buông tha mà dụ dỗ từng bước: "Ngươi vừa nghĩ đến điều gì, có thể nói ra."

Ngô Nghị cũng không nói gì, chỉ lặng yên sửa sang lại dòng suy nghĩ của mình.

Thời điểm ở Mi châu, Trương Khởi Nhân từng xem bệnh cho bách tích nơi đó, khi ấy, y chỉ nghe được cái tên này nhưng cũng không để trong lòng.

Bệnh lao của thái tử nhất định phải có nguồn gốc, mà trước sự kiện chủng đậu ở Mi châu, Lý Hoằng chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào của bệnh lao phổi.

Nếu như nguồn gốc là từ trong bát dịch đậu kia... Y bị ý nghĩ này dọa sợ hết hồn, nhưng cứ men theo dòng suy nghĩ này thì lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Thuốc thái tử dùng chắc chắn có vấn đề, bằng không bệnh lao phổi cũng sẽ không đến như núi đổ như vậy, mà chuyện này sớm muộn gì cũng có người phát hiện, trở thành dây dẫn lửa cho một vụ thanh trừng khác.

Người như Trương Văn Quán lại che giấu việc này, giương cung mà không bắn, chính là vì muốn bắt được con cá nhỏ là y, từ đấy lần ra được xuất thân của con cá lớn kia.

Y là môn hạ của Thẩm Hàn Sơn, nhất định sẽ được liệt vào hàng ngũ của đảng Võ hậu, mà sự thực cũng chứng minh, đảng Đông cung đang muốn mượn cái cớ này để cá chết lưới rách với bên đối đầu, dùng việc này để làm lộ ra nhược điểm của Võ hậu.

Nhưng nếu kẻ phạm tội căn bản không phải y mà là Trương Khởi Nhân, một người không ai nghĩ rằng có thể thuộc đảng Võ hậu thì sao?

Nếu không phải bản thân còn bị hãm sâu trong lao ngục, Ngô Nghị nhất định sẽ vỗ tay tán dương cho chiêu thức này của Võ hậu.

Giả như sự tình thật sự như y suy đoán, lần phản kích này của Võ hậu có thể nói là một đòn trí mạng đối với Đông cung rồi.

Một mặt mượn tay Trương Khởi Nhân để trừ khử những người càng ngày càng không hợp chính kiến với nàng, còn nhận được sự tin tưởng của Lý Hoằng; mặt khác, nếu để đảng Đông cung lầm tưởng mình có thể loại trừ đối thủ thì lúc tra ra việc này sẽ như bị đánh một đòn mạnh, khiến nhuệ khí đều bị đè nén.

Mà quân cờ chôn sâu đã lâu trong Đông cung đảng này sẽ khiến đảng thái tử triệt để sụp đổ. Tâm phúc của Lý Hoằng đã ngã xuống, những thành viên quan trọng còn dư lại nhất định sẽ nghi kỵ lẫn nhau. Dù sao thì, đã có một Trương Khởi Nhân thì tất sẽ có người thứ hai, thứ ba. Cũng không biết người mình xưng huynh gọi đệ hai năm trước có phải một quân cờ khác của Võ hậu hay không.

Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Ngô Nghị mà thôi.

Cũng không phải sẽ không có khả năng khác, không phải Trương Khởi Nhân khiến Lý Hoằng nhiễm lao phổi, mà kẻ cho rượu vào thuốc cũng là một người khác, có điều đảng Đông cung nhất định phải gán cái tội danh này lên đầu Võ hậu, vậy nên Trương Khởi Nhân mới mượn cái "giao tình tri ngộ" giữa hai người mà vùi y và tội lớn này.

Nếu như là khả năng trước, sinh cơ của y còn rất lớn, nếu như là cái phía sau, vậy khả năng y phải nói lời tạm biệt đối với thời đại này rồi.

Bất kể là khả năng nào, chỉ có một việc duy nhất y có thể làm.

___ giữ im lặng.

___

Mà Chu Hưng cũng để ý, thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt hắn, ngoại trừ biểu hiện một chút địch ý mơ hồ đối với hắn thì trấn định bình tĩnh hơn người thường, một mực giữ im lặng.

Hắn nhậm chức không quá lâu nhưng những án kiện gặp tội nhân bị vu oan cũng không ít.

Người bị hại có thể là trung lương, cũng có thể là gian thần, nhưng cho dù bản tính của họ như thế nào, nếu như không thể làm sáng tỏ sẽ đều lớn tiếng la hét kêu oan.

Coi như là kiểu thi sĩ xưa nay yêu văn ghét võ thì cũng cố gắng viết lời oán trách, dùng cán bút kéo vớt mình khỏi vũng lầy nhân sinh.

Mà Ngô Nghị lại tựa như mặt nước phẳng lặng, cho dù ngươi có đưa y một viên đường hay đánh y một roi thì cũng không thể gây nổi một chút sóng gió nào.

Là ai đã cho y tự tin như vậy, khiến y nghĩ bản thân sẽ bình an không việc gì? Hay là có người cho y châu báu tiền tài để đổi lấy im lặng của y, khiến y trầm mặc đến cùng?

Trong lúc hắn ta đang bụng đầy nghi hoặc, một tên quản ngục vội vã chạy tới, thì thầm bên tai hắn, kể lại một lần chuyện xảy ra ở Trương phủ tối nay.

Vài ba câu như một trận hàn phong thổi bên tai lại khiến trán hắn đổ mồ hôi lạnh.

Võ hậu trực tiếp hạ lệnh khám xét Trương phủ, hiển nhiên là đã nắm rõ, mà thành viên xưa nay được liệt vào hàng quan trọng trong đảng Đông cung như Trương Khởi Nhân một khi bị định tội này, không chỉ khiến Võ hậu trở nên trong sạch mà còn khiến bên Đông cung sĩ khí đại suy.

Sinh đồ nho nhỏ trước mặt này, đương nhiên là mồi câu của bên kia.

Hắn ta còn định ăn miếng mồi này, thiếu chút nữa cắt rách cổ họng chính mình. Đáng mừng chính là, trong đêm nay hắn ta chọn dùng tiên lễ hậu binh trước tiên, còn chưa kịp sử dụng hình phạt hắn am hiểu nhất thì đã có người đến báo cáo.

Chu Hưng là người thông minh, nhất thời cũng hiểu được khởi nguồn cho sự tự tin của Ngô Nghị.

Vẻ mặt cứng ngắc của hắn chợt mềm xuống, nở một nụ cười nhã nhặn: "Kỳ thực ta cũng tin là ngươi chịu oan khuất."

Ngô Nghị hơi ngẩng đầu nhìn hắn, ý tứ của ánh mắt này chính là, ngươi nghĩ từ nãy đến giờ ta điếc sao?

Nhưng đối với Chu Hưng mà nói, mặt mũi còn lâu mới quan trọng bằng tính mạng và tiền đồ, mắt thấy Võ hậu trở mình, nếu còn tiếp tục ở trong Đông cung đảng thì hắn chính là kẻ ngu.

"Nhưng là, ngươi không nói lời nào, ta cũng thực sự không có cách giúp ngươi a." Chu Hưng bày ra vẻ mặt ta cũng không thể làm gì khác, sau đó ra hiệu cho quản ngục gỡ gông xiềng cho Ngô Nghị.

Vào trại giam không mang gông xiềng, đây là đãi ngộ mà chỉ quan thất phẩm trở lên mới có, y là một sinh đồ nho nhỏ, đương nhiên là không thể hưởng thụ loại ưu đãi này.

Thái độ của Chu Hưng xoay chuyển như vậy, lúc này Ngô Nghị đã hiểu, sự tình rất có khả năng giống với suy đoán của y, phát triển theo một hướng không biết là tốt hay xấu.

Nhưng mạng nhỏ của y cũng tính là được bảo vệ.

___

Đây nhất định là một đêm không ngủ, Thái Cực điện, Đại Lý Tự, Đông cung, đều có người trăn trở khó ngủ.

Đã là canh ba buổi sáng, trong Đông cung vẫn có người lặng lẽ tới thăm.

Lý Hoằng cũng không ngủ, y khoác áo rồi tiếp kiến người kia.

Lý Hiền vừa thấy huynh trưởng bị bệnh nặng không khỏi sợ hết hồn, thanh niên trước mắt này da dẻ xám trắng, tựa như không hề có huyết dịch, thân thể đơn bạc như tờ giấy, nếu như không có đôi mắt đen thẳm trầm tĩnh kia, hắn cũng muốn nghi đây chỉ là một bức chân dung dưới ngòi bút của danh gia mà thôi.

Huynh đệ hai người bọn họ chỉ mấy ngày không gặp mà bệnh của Lý Hoằng tựa như đã càng tiến gần đến giai đoạn cuối, gầy đến biến dạng.

Còn không chờ hắn mở miệng, Lý Hoằng đã bắt đầu ho khan, thân thể ốm yếu lại như đột nhiên có khí lực rất lớn, run rẩy đến không dừng được, như là có một bàn tay ở phổi và khí quản kéo toàn bộ những thứ này ra khỏi ngực y, kéo đến độ khiến y cong eo, ngoẹo cổ, như là nhất định phải kéo cái đầu cao quý này xuống mới có thể bỏ qua.

Lý Hiền vội vã đỡ lấy y, dùng tay áo của mình mà tiếp được đờm Lý Hoằng ho ra, đặt dưới ánh nến chói mắt mà nhìn, dĩ nhiên nhìn được vệt máu đỏ tươi trong đó.

Lý Hoằng khó khăn ho xong, khí lực ban nãy tựa như bị trận ho này rút sạch, chỉ còn dư lại một thân xác nhẹ bẫng nằm trên ghế.

Nửa ngày mới tựa như tỉnh lại, suy nhược mà nói ra một câu: "Ngươi nhanh đi kiếm xiêm y sạch mà thay, chớ để bị lây bệnh của ta."

Mắt Lý Hiền ướt át, lại không dám không tuân theo lệnh y, trước đi cùng nha hoàn đổi một bộ xiêm y sạch sẽ mới một lần nữa đi về phòng bệnh của Lý Hoằng.

Lý Hoằng như đã uống một loại thuốc nào đó, trên mặt rốt cục cũng nhìn được đôi chút hồng hào, người tựa vào lưng ghế, còn nhìn được chút bộ dáng năm xưa.

Lý Hiền không dám nói việc trong ngục Đại Lý Tự cùng sự tình phát sinh trong Trương phủ cho y, đã thấy khóe miệng nhợt nhạt của Lý Hoằng khẽ cong, giọng nói suy yếu lại không thiếu kiên định.

"Đêm nay, mẫu hậu khám xét Trương phủ, nguyên lai người hại ta sinh bệnh lại chính là Trương tiến sĩ."

Lý Hiền vốn là muốn tới động viên khuyên bảo y một phen, tiện thể ngăn cản tin tức của Trương phủ, tránh việc y chịu kích thích mà phát bệnh. Không ngờ Lý Hoằng đã biết việc này từ trước, ngược lại làm hắn có chút không biết phải tiếp lời thế nào.

Cũng may Lý Hoằng cho hắn đủ thời gian suy nghĩ, y nói một câu lại nghỉ một hơi, đứt quãng nói đến vang dội.

"Nghe Trương công nói, Trương tiến sĩ sở dĩ muốn hạ bệnh truyền thi vào dịch đậu hại ta... là bởi con cháu hắn đều vì quốc vong thân, hắn không có người nối nghiệp nên có lẽ trong lòng có oán... Hắn muốn dùng phương thức này để báo thù Lý Đường hoàng thất chúng ta..."

Lời này đúng là Lý Hiền chưa từng nghe, nghĩ lại, cũng hiểu cho dụng tâm lương khổ của Trương Văn Quán.

Quả nhiên, trong ánh mắt bi quan của Lý Hoằng lại hiện lên một tia vui mừng: "Cũng còn tốt... Vẫn may không phải mẫu thân, ta còn tưởng đây là chủ ý của thân sinh... Trương tiến sĩ dù có bội trung bội nghĩa, nhưng nghĩ đến hắn đã có tuổi mà nhi nữ đều không có, ta cũng thực sự không đành lòng trách tội hắn..."

Lý Hiền biết, câu "Cũng còn tốt" này của huynh trưởng là để khuyên bảo người đệ đệ này, vốn là hắn muốn đến để an ủi Lý Hoằng, giờ lại thành ra Lý Hoằng làm rõ ràng nỗi đau của hắn rồi.

Môi hở răng lạnh, Võ hậu có tâm bài trừ đối lập, ngay cả con ruột Lý Hoằng cũng không tha, vậy thì càng đừng nói đến hắn, một người có xuất thân không minh bạch.

Nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ung dung, phảng phất như những chuyện xảy ra đêm nay chỉ là trò cười.

"Đương nhiên, mẫu thân sao có thể làm chuyện như vậy, huynh trưởng chỉ cần an tâm điều dưỡng, không cần vất vả quá độ, như vậy tất có chuyển biến tốt."

Hắn nói điều này cũng chỉ là muốn khiến mình vui vẻ mà thôi, Lý Hiền rõ ràng, Lý Hoằng lại càng hiểu.

Y cảm nhận được ý tốt của đệ đệ, cũng đùa với hắn một câu: "Mùa thu săn bắn năm ngoái, ngươi trốn trên giường bệnh, mùa thu săn bắn năm nay, xem ra lại là ta vắng mặt, huynh đệ chúng ta muốn tỉ thí một lần... khụ... Ước chừng phải đợi tới sang năm rồi."

Hai người nói đùa với nhau vài câu, phảng phất như hôm nay bọn họ không phải là người trong cuộc, tất cả những sóng to gió lớn bên người cũng chẳng qua chỉ là việc của người khác.

- --

Hal:... Tôi muốn đem Ngô Nghị và cún Lý Cảnh đi đâu đấy, giấu đi... Dm đi đâu cũng được chứ ở chỗ này nguy hiểm quá huhu. Nay bị lợi dụng làm quân cờ còn có ân tình của công chúa giúp đỡ, mai tiếp tục dính lứu vào tranh chấp thì biết trông mong vào đâu nữa OTL ủa rồi tôi edit truyện tình trai hay truyện gì vậy các bạn hic

Mà thái tử của tôi huhuhu. Trời ơi, cái câu cuối cùng kia thì đùa cợt cái quần gì huhu, nghe vào càng đau ;;v;; Tôi buồn quá làm sao bây giờ, truyện có thể đột nhiên lái qua tu tiên để cho một vị ẩn sĩ A xuất hiện đưa cho thái tử viên đan nào đấy cho ảnh khỏi bệnh rồi thái tử giả chết đi lưu lạc thế gian sau đó gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình không chứ tôi không muốn ảnh chết huhuhu ;;v;;

Nhưng tôi vẫn không hiểu Trương Khởi Nhân... Không nhận Ngô Nghị là vì ông ấy thuộc đảng Võ hậu, hay là vì muốn lợi dụng y như lần này, hay là vì biết mình rồi cũng sẽ bị xem như quân hi sinh nên mới đẩy người đi để Ngô Nghị không liên lụy? Cảm thấy nếu như lão sư bị buộc tội mưu hại người trong hoàng thất thì môn hạ của người đấy ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc