VỀ TRIỀU ĐƯỜNG HÀNH NGHỀ Y

Dịch Khuyết nửa ngày không nói, xem như là ngầm thừa nhận lời này của Lý Cảnh.

Hắn xưa nay mắt cao hơn đầu, chưa từng để một bệnh truyền thi nho nhỏ vào trong mắt, không ngờ vừa áp được bệnh tình của một người, bệnh nhân mới lại bắt đầu phát tác, đợi đến khi bệnh này bạo phát trong quân, hắn mới biết tình thế quỷ quyệt, vội vàng báo lại cho Lý Cẩn Hành.

Chỉ tiếc chính là sơ hở nho nhỏ này đã tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.

Vẻ mặt kiêu căng của Dịch Khuyết dần tiêu tan, ngọn lửa nhảy nhót trong đôi con ngươi cũng đột nhiên lụi tàn.

Lý Cẩn Hành ho nhẹ một tiếng, xem như vì thuộc hạ trẻ tuổi mà giải vây: "Việc này có điểm kỳ quái, không phải sơ suất của một mình Dịch Khuyết, lão phu cũng có phần đáng trách.

Ngô Nghị cũng lặng lẽ nhìn về sau, ra hiệu cho Lý Cảnh có điểm dừng.

Dịch Khuyết đặt câu hỏi như gió to mưa lớn một phen, cũng không có ý gây khó dễ, cùng lắm cũng chỉ muốn tạo cái uy nho nhỏ đối với các vị đại phu Trường An lặn lội đường xá xa xôi đến đây mà thôi. Thái y tiến sĩ thì không nói, nhưng hắn ngày ấy dầu gì cũng là sư huynh trường công Trường An, há có thể để cho những tiểu sinh đồ mới ra đời này coi thường?

Cũng không có gì lạ khi một người tài năng như hắn lại bị lưu vong đến địa phương này, trong thái y thự quy củ rõ ràng, một cành lá cũng không thể mọc lệch, như vậy sao có thể chứa được một con người kiêu căng tự mãn nhường này.

Lý Cảnh khẽ mỉm cười, còn nhỏ tuổi đã có khí chất quý tộc thiên hoàng: "Đây là điều đương nhiên, học sinh cũng chỉ là có điều muốn thỉnh giáo, sao dám có ý trách cứ."

Ánh mắt dần bị gió đêm làm nguội lạnh của Dịch Khuyết lướt đến bên cạnh Ngô Nghị, rơi vào gương mặt trẻ tuổi ngây ngô của Lý Cảnh.

Vừa định mở miệng, trên cánh tay đã có một bàn tay ngăn lại, Lý Cẩn Hành nhẹ vỗ lên cánh tay hắn: "Nếu mấy vị đều là cố nhân, lão phu cũng không ngại để mọi người ôn chuyện. Quân vụ bận rộn, lão phu về đại trướng trước, bất luận có phát hiện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho lão phu."

Lời vừa nói ra, không khí ngột ngạt phân tranh nhất thời bị xé rách, đồng thời cũng khiến những người trẻ tuổi đang miệng lưỡi tranh đấu tỉnh táo lại, việc quan trọng trước mắt không phải tranh cao thấp, mà là giải quyết kẻ định đang lặng lẽ lan tràn trong quân doanh.

___

Sau khi thị sát một hồi, đã qua canh hai từ lâu.

Sắc trời tựa đại dương mênh mông, tinh tú điểm xuyết như bầy cá nhỏ.

Bóng đêm nơi biên cương rộng vô biên, trái lại, quân trướng ngoài Mãi Tiếu thành đèn đuốc rạng rỡ, tựa thuyền nhỏ lênh đênh trên biển đêm, dường như chỉ chút sơ ý là có thể lạc mất phương hướng.

Trong tầng tầng quân trướng, chúng thái y chen chúc với nhau ở khu an toàn nhất phía nam đã coi như được Lý Cẩn Hành đặc biệt săn sóc rồi.

Theo quân mà đi, không thể không có chút cực khổ, chúng thái y tiến sĩ thì ở trong một quân trướng lớn, chúng sinh đồ lại chen chúc trong một quân trướng nhỏ hơn một chút.

Lý Cẩn Hành vốn định chuẩn bị cho tiểu Quận Vương Lý Cảnh một quân trướng riêng lại bị hắn dùng bốn chữ "Không cần phiền quân" từ chối.

Hắn thầm nghĩ, quả là tiểu quỷ xảo quyệt, trên mặt vẫn là nụ cười chân thành, cũng không cưỡng cầu, chỉ lặng lẽ sai người cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Lý Cảnh.

Tiểu chó săn này vừa đến đã lên giọng khiến hắn không thể không lòng sinh đề phòng, nếu người nọ còn dám duỗi móng về phía quân đội, vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục kiêng kỵ mặt mũi của chúng thái y tiến sĩ.(*)

Mà suy nghĩ trong lòng Lý Cẩn Hành cũng là khó nói trong lòng Ngô Nghị.

"Hôm nay ngươi làm việc quá xúc động, như vậy sẽ thua thiệt."

Lý Cảnh cùng trướng với y mà ngủ, chen nhau trên một cái giường, thầy trò hai người nhỏ giọng thầm thì nói chuyện.

"Ai bảo cái tên Dịch Khuyết kia bắt nạt ngươi trước?"(**)

Lý Cảnh rốt cuộc cũng đang ở độ tuổi không biết sợ, đôi mắt chứa ánh sao, bóng đêm cũng không che giấu được một thân khí phách thiếu niên.

Ngô Nghị hơi ngẩn ra, biết đứa nhỏ này vì mình mà ra mặt, trong lòng không khỏi ấm áp như gió hạ thổi qua.

Nhưng giáo huấn vẫn là chuyện phải làm: "Cứng thì dễ bẻ, đối nhân xử thế quá mức cương trực cứng rắn sẽ rất dễ vấp phải trắc trở, Dịch Khuyết chính là một ví dụ."

Lý Cảnh gật đầu, không chú ý va phải góc vai y, nhỏ giọng kêu đau.

Ngô Nghị từ khi còn trẻ đã chịu qua một hồi bệnh nặng, làm thế nào cũng không nuôi béo lên được, bây giờ vóc dáng đã cao lên không ít nhưng thịt trên người vẫn chỉ có mấy lạng đắp lên xương, đôi vai lúc này như cọc gỗ, Lý Cảnh vô tình đập nhẹ cũng thấy đau.

"Có đau không?"

Ngô Nghị dựa vào ánh sao nhàn nhạt ngoài cửa sổ thay hắn xoa trán, cẩn thận quan sát như vậy mới phát giác đứa nhỏ này cao lớn thêm không ít, không chỉ mặt mày rút đi vẻ mềm mại, đường nét thêm rõ  ràng, mà ánh mắt nhìn người cũng thay đổi, không hề đơn thuần phân rõ yêu ghét như khi còn bé, cũng nhiều hơn mấy phần kiên quyết.

Y không kịp trông nom hai năm, đứa nhỏ này đã lén lút ở một nơi khác mà trưởng thành rồi. Như một hạt giống vô ý gieo xuống, khi y không để ý đã trở thành một cây nhỏ có thể thay y che phong chắn vũ.

Mấy năm này, tâm huyết của y đều dùng trên người Hiếu Kính Hoàng Đế, đối với Lý Cảnh thực sự không thể nói là có dạy dỗ chỉ bảo, trái lại còn để người ta đứng ra bảo vệ y, như vậy khiến y có chút hổ thẹn.

Lý Cảnh tựa hồ nhìn ra hổ thẹn trong mắt y, nhỏ giọng đáp: "Không đau."

Như muốn chứng minh cái gì, kề sát cả người bên người Ngô Nghị, cũng không chê y một thân gầy trơ xương cộm tay.

Hắn lặng lẽ cảm nhận từng khối xương, từng tấc da thịt trên người su phụ, chúng tựa như y kinh nhưng cảm giác lại tinh tế hơn nhiều lắm, giấy viết mềm mại không cách nào khắc họa ra một thân cứng rắn như vậy, chữ viết tinh tế lại không tài nào vẽ được da thịt đầy sức sống chừng này.

"Không đau là tốt rồi." Ngô Nghị cũng không biết đồ đệ đã nghĩ đến tận đâu, đưa tay dịch góc chăn cho hắn.

Một đường lang bạc kỳ hồ, mệt mỏi như tấm lưới giăng xuống, nhanh chóng kéo hai người vào mộng đẹp.

___

Ngày hôm sau, trời sớm quang đãng, sương mù lúc rạng đông đã bị gió hạ ôn hòa xua tan phần nào, tầm nhìn một vùng thanh minh.

Sau một đêm nghỉ ngơi, các lão thái y cũng rũ hết vẻ mỏi mệt đau tay nhức eo ngày hôm qua, sắn tay áo chuẩn bị cho một trận đấu vất vả.

"Ngô Nghị, ngươi trước tiên chép lại phương thuốc nguyệt hoa hoàn giao cho Dịch Khuyết, Từ Dung, ngươi phụ trách theo dõi chúng sinh đồ sắc bách hợp cố kim thang cùng thanh hao miết giáp thang, sau đó phân phát cho những tướng sĩ sinh bệnh, Hồ lão Tần lão, hai người đi theo ta cẩn thận hỏi lại tình hình của các bệnh nhân."(***)

Thẩm Hàn Sơn phân phó từng việc, mỗi khi nhắc đến tên ai lại nhìn về phía người đó, dường như từ ánh mắt bắn ra một mũi tên nhỏ, ghim lấy lòng của đối phương, tuyệt không cho phép có tâm tư khác.

"Vậy tiến sĩ phân cho chúng ta việc gì đây?" Một vị lão quân y rất có tư lịch vuốt râu mép, tuy rằng không muốn tranh cao thấp nhưng ông cũng không muốn trở thành loại người ăn quân lương lại chỉ biết nhàn hạ.

"Chư vị quân y vất vả đã lâu, về lý nên nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt." Thẩm Hàn Sơn nhìn qua quầng mắt thâm đen của vị lão quân y này, ánh mắt lạnh lùng lập tức rơi lên người Dịch Khuyết, "Dịch tiên sinh là người dẫn đầu những người tài ba nơi đây, liền vất vả ngươi đi theo làm bạn cùng chúng ta rồi."

Lời nói ra tựa một viên đá rơi xuống mặt nước, gây ra muôn vàn sóng lớn.

Không ngờ Thẩm Hàn Sơn này dáng vẻ nhàn rỗi, phóng khoáng bất kham, vừa mở miệng đã muốn dỡ xuống chức trách trong tay bọn họ, toàn quyền đều giao cho chúng thái y cao cao tại thượng kia.

Tuy trong lòng biết rằng bản thân không cách nào sánh vai cùng những vị danh lưu thánh thủ này, nhưng cũng không thể đến nỗi một chân chạy việc cũng không thể làm, lời ấy của Thẩm Hàn Sơn không phải là đang nhìn người qua khe cửa, xem thường người khác sao?!

Dịch Khuyết phất tay áo, ngăn cản lão quân y oán trách, hướng Thẩm Hàn Sơn khẽ gật đầu: "Bàn giao công việc trước đây cho các ngươi là chức trách của Dịch mỗ, cũng không nhắc đến chuyện vất vả, mà trị bệnh cứu người trong quân đội vốn là bổn phận của quân y chúng ta, nào có đạo lý tướng sĩ vất vả chuẩn bị chiến sự còn quân y lại lười biếng nghỉ ngơi?"

Thẩm Hàn Sơn lãnh đạm nhìn hắn một chút: "Vậy trước tiên ngươi trả lời ta một vấn đề, bệnh truyền thi này, thuốc cần dùng trong bao lâu?"

Dịch Khuyết không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Ngắn thì ba, bốn tháng, lâu thì mấy năm, cũng giống như Hiếu Kính Hoàng Đế bệnh không thể trị mà bỏ mình."

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền minh bạch khổ tâm và dụng ý của Thẩm Hàn Sơn.

Vì dịch truyền thi, chúng quân y không có cách phân thân bọn họ đã bận sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể cắn răng kiên trì, giữ cho mình không ngã xuống trước các tướng sĩ mà thôi.

Mà những người kia là "tinh binh" từ Trường An cử đến, trải qua một đêm nghỉ ngơi đã chuẩn bị xong ý chí chiến đấu, muốn nhất cổ tác khí để chống lại loại bệnh tật đã cướp đi mạng sống của cơ số người này.(****)

Cho đến khi mọi việc có thể nằm trong tầm kiểm soát, những vị thái y tiến sĩ đường xa mà đến này cũng sẽ không ở lại đây lâu dài, lúc này lại đến phiên chúng quân y bọn họ tiếp nhận trọng trách rồi.

Giờ khắc này, dựa vào cách phân phó công việc cũng đủ để thấy tầm nhìn của Thẩm Hàn Sơn.

Lòng chợt sinh kính phục, hắn nghiêm mặt nói với chúng quân y đang ồn ào oán trách phía sau: "Mọi người lập tức nghe theo an bài của Thẩm tiến sĩ."

Còn một, hai người không phục thì đều bị vẻ mặt nghiêm khắc của hắn đè xuống.

Chờ thanh âm của chúng quân y dần nhỏ xuống, bọn họ mới tựa như ngọc rơi mà chạy về vị trí công tác của mình.

Dịch Khuyết hướng Ngô Nghị ra hiệu: "Ngô sư đệ, mời ngươi chỉ dạy phương thuốc nguyệt hoa hoàn."

Hắn dường như đổi giọng trong vô thức, đã thừa nhận tư chất của Ngô Nghị, phải biết lúc trước có rất nhiều sinh đồ ngoại khoa tới nịnh bợ hắn cũng một mực đóng cửa không gặp.

Ngô Nghị lấy phương thuốc đã chép xong từ trong tay áo, hào phóng đưa cho Dịch Khuyết nhưng vẻ mặt vẫn không buông lỏng.

"Nguyệt hoa hoàn cũng khó trị tận gốc, nếu muốn trị triệt để bệnh truyền thi của các tướng sĩ, còn cần Dịch tiên sinh nói cho ta biết một chút chuyện."

- --

Hal: (*) Chú cứ nghĩ quá =)))) Cho dù có thực sự là tai mắt Võ hậu thì có khi cũng chỉ là hai phần, tám phần còn lại em bé là chó săn nhỏ của Nghị ca ca nhà nó nha =))))) Ơ hay lâu rồi mới có dịp ngủ chung với Nghị ca ca cái bắt nó ra ở trướng riêng nó lại chẳng từ chối =))))

(**) Biết mà dm =)))) Ôi em bé dễ thương quá ;;v;; Chiếc niên hạ này quá đỉnh huhu, em nó mới 13 đi bảo vệ Nghị ca ca lên đầu hai nha các má uwu 

(***) Bách hợp cố kim thang và thanh hao miết giáp thang đều có tác dụng thanh nhiệt, dưỡng âm. Cái đầu còn là để giảm ho tan đờm.

(****) Nhất cổ tác khí: nhân lúc còn hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.

Cuối cùng cũng có chút phấn hường mờ ám OTL ít nhất 16, 17 tuổi tỏ tình có khi mới thành công, chứ bảo thanh niên ba tốt tư tưởng hiện đại như Ngô Nghị nhận lời một bạn nhỏ thì hơi sai sai =)))) Thôi lại chờ vậy lol *chờ em bé lớn lên mỗi ngày*

Bình luận

Truyện đang đọc