Từ sau khi Đại Lực và Nhã nhận Quân làm con gái nuôi, cứ cách đôi ba ngày là họ chạy tới nhà chúng tôi. Ăn chùa không tính, hôm nào cũng ẵm bồng con nhỏ, bảo là phải thực tập làm ba mẹ trước. Nghe bọn họ thuyết trình một hồi, tôi với Vũ toát mồ hôi hột.
Quân đã phát triển khả năng giao tiếp, con bé đang ở độ tuổi hoạt bát, làm cách nào cũng không chịu ngồi yên, càng không quen được người ta bế. Mới đầu Đại Lực và Nhã tới chơi, Quân còn hồ hởi lắm, nhưng về sau chỉ cần nghe tiếng gõ cửa, con bé liền mặt mày chù ụ hỏi tôi:
"Tiện Tiện, không phải lại là ba nuôi với má nuôi chứ?"
Nhìn điệu bộ bà cụ non của nó, tôi nhịn cười không được, bèn xoay sang nói với Vũ:
"Vũ, em còn nói Hi quá cưng nó. Em xem Đại Lực với Nhã mà tự trách mình đi, hơn nữa còn hoài nghi mình có phải là mẹ ghẻ hay không."
"Thẩm Hi! Hi nói cái gì!" Vũ bặm trợn quát, tuy là giả bộ nổi giận, nhưng vẫn khiến tôi hoảng hồn. Tôi luýnh quýnh giải thích:
"Hi nói, cưng con bé quá sẽ làm hại nó. Phải khớp khéo như em nè, không nhiều hơn một phần, không ít hơn một miếng."
Nghe xong lời của tôi, Vũ lập tức giở giọng con nít, sai tôi:
"Hừ! Còn không đi mở cửa!"
"Í. Xém nữa quên." Chạy vù ra ngó ngó, quả nhiên là vợ chồng Đại Lực.
Cửa vừa mở, Đại Lực liền chui tọt vào, vừa chui vừa mắng tôi:
"Mở cửa gì chậm dữ vậy? Mày bò à? Thật là, vợ anh mày đang có em bé. Mày không biết xấu hổ hay sao mà để phụ nữ bụng mang dạ chửa đứng chờ hả?"
"...... Dạ, dạ, dạ, hai vị dạy chí phải." Tôi chắp tay làm bộ mếu máo.
Đại Lực và Nhã đúng là một cặp dở hơi, tới vốn không phải ghé thăm tôi với Vũ, mới vào nhà đã ùa thẳng qua chỗ Quân.
"Hi nè, Hi phải nói rõ ràng cho gia đình Đại Lực hiểu, cứ tiếp tục như thế Quân sẽ bị chiều hư." Vũ theo tôi vào phòng khách, nói nhỏ bên tai tôi.
"Không sao đâu, Hi thấy bây giờ Quân không phải bị chiều hư, mà là bị chiều hãi. Em thấy không, nét mặt của nó kìa, y chang mấy bà vợ bé."
"Thiệt tình, Hi nói bậy cái gì vậy?"
"Đại nhân phê bình chí phải, là trình độ văn hóa của tiểu nhân có giới hạn."
"Biết thì tốt."
Nàng đắc ý lên mặt. Tôi nuốt không trôi, lại chêm thêm:
"Trình độ văn hóa có hạn, cho nên phải nhờ đại nhân ngày ngày sát cánh "ân cần dạy dỗ"."
"Thẩm Hi! Hi—" Vũ muốn phản bác nhưng trong phút chốc nghĩ không ra cách, chỉ có thể giậm chân, trừng mắt liếc tôi.
Hình như có gì đó không đúng. Tôi lao vút về phía Đại Lực và Nhã, thành công tránh thoát trận giông tố ngắt nhéo.
Bình thường đều là Vũ với Nhã nấu cơm, tôi và Đại Lực ngồi ở phòng khách vừa chờ vừa tám. Sau khi Nhã mang thai, cơ thể không tiện di chuyển, tôi liền đảm nhiệm vai trò phụ bếp lâm thời cho đầu bếp Vũ.
Liếc nhìn ra phòng khách, vợ chồng Đại Lực đang chơi đùa với Quân, ba người cười nói rôm rả. Tôi không khỏi khẽ cười, nói với Vũ:
"Vũ, em biết không? Ban đầu Hi còn rất lo Quân không có..." Thình lình im lặng. Tôi toan nói rằng tôi lo Quân không có tình thương của cha, nó sẽ cô đơn. Nhưng tôi chợt nghĩ đến cảm nhận của Vũ nên vội vàng ngậm miệng lại.
Vũ vừa nấu đồ ăn, vừa chờ câu tiếp theo của tôi, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy. Nàng dừng tay, ngẩng đầu hỏi tôi:
"Hm? Chuyện gì? Sao không nói tiếp?"
Đúng lúc tôi tính lái sang chuyện khác thì di động reo. Là đầu số "010" của Bắc Kinh.
Hóa ra là lớp trưởng gọi. Vừa nghe giọng tôi, lớp trưởng cũng không hàn huyên lâu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Thẩm Hi, đến hạn phải báo danh tham gia cuộc thi tư pháp rồi. Mình giúp bạn báo danh nhé?"
Tôi ngoảnh đầu thoáng nhìn Vũ, trả lời:
"... Không cần đâu, tôi bỏ thi."
"Cái gì? Bạn nói gì?" Đầu dây bên kia, lớp trưởng dùng giọng điệu khó tin hỏi lại lần nữa.
"Tôi nói, tôi bỏ cuộc thi tư pháp."
Lớp trưởng khuyên một hồi, thấy tôi vẫn không lung lay, cậu ta cũng không tiện nói thêm, buộc lòng phải cúp máy.
Chỉ lát sau, di động của tôi lại reo. Vẫn là đầu số của Bắc Kinh.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, tôi mới a lô một tiếng, chưa kịp ú ớ đã nghe giọng của phụ đạo viên:
"Thẩm Hi, nghe nói em muốn bỏ cuộc thi tư pháp?"
"Phải."
"Tại sao?"
"Không thi thì không thi, cô hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Phụ đạo viên lại bắt đầu bám lấy phương diện vinh dự của trường, khốn khổ khuyên tôi một bài, nhưng không thu được kết quả khả quan, cũng đành từ bỏ. Tôi thật muốn hỏi cổ: "Đem chuyện em không tham gia cuộc thi tư pháp quét sang chuyện danh tiếng nhà trường, không phải có hơi cường điệu hóa chăng?"
Vũ thấy tôi mặt nhăn mày nhó, nàng vuốt tóc tôi, hỏi:
"Hi, ai thế?"
"À, người thứ nhất gọi là lớp trưởng, người thứ hai là phụ đạo viên, cả hai đều khuyên Hi tham gia cuộc thi tư pháp. Haizzz, không biết có người thứ ba không nữa—"
Tôi chưa nói hết câu, di động lại reo. Lại là đầu số của khu vực Bắc Kinh. Cười khổ một cái, tôi nhận cuộc gọi.
Lần này là giáo sư Đổng. Tôi vô cùng kính trọng vị giáo sư ấy, trước đây tôi đã từng định theo ông ấy học hỏi về luận văn tốt nghiệp. Giáo sư Đổng có tài cán, có năng lực, chỉ tiếc ông là người ngay thẳng, không thích hợp xoay chuyển trong thế giới ngập tràn thủ đoạn của nghề luật sư. Ông đã không màng danh lợi, rời bỏ màn kịch thị phi, nâng sách dạy chúng tôi, lũ thiếu niên vắt mũi chưa sạch, chưa cảm nhận được mùi vị sầu tư của cuộc đời.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là giáo sư Đổng không hề lập tức mở miệng khuyên nhủ tôi. Mà ngược lại, ông chỉ điềm tĩnh hỏi tôi nguyên nhân. Càng làm tôi bất ngờ hơn đó là khi nghe xong lời giải thích của tôi, ông cư nhiên còn dặn tôi phải chăm chỉ học tin học, nhất định phải thi đậu chứng chỉ kỹ sư phần mềm.
Gác máy. Tôi thở dài, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Điều tôi không chịu nổi nhất là người khác quá tốt với tôi, bởi vì, tôi không nhận nổi ân tình đó.
Sự quan tâm của giáo sư Đổng dành cho tôi, cái cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, nó khiến tôi mơ hồ nhớ đến tình thương của cha.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Vũ đã đứng bên tôi, nắm chặt tay tôi...