VÌ EM MÀ SỐNG

Chưa bao giờ nghĩ tới ngày nào đó tôi thật sự có thể bảo vệ, ở bên mỹ nhân như thiên sứ trong lòng mình. Mỗi khi ngỡ ngàng từ giấc mơ tỉnh dậy, xoay mặt vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh của nàng, tôi sẽ lại cười rạng rỡ. Bởi vì nàng cho tôi biết, tất cả không phải là mộng, tôi biết nàng sẽ ở bên tôi, sẽ luôn luôn ở bên tôi. Năm đó Thẩm Hi nhỏ bé từng nắm tay Vũ, khẽ hứa: "Vũ, em sẽ ở đây, em sẽ luôn luôn ở tại đây." Có lẽ lời hứa ấy là một câu bùa chú thần kỳ buộc chặt chúng tôi nhất định mãi không chia lìa.
"Vũ, khoan ngủ đã, em còn chưa ăn sáng phải không? Ăn chút đồ đi, sau đó uống thuốc, bụng rỗng uống thuốc không tốt cho cơ thể." Giúp Vũ hâm đồ ăn, bê vào phòng, ngồi ở mép giường, gọi nàng.
Tiểu nha đầu nghe tôi gọi, ngồi dậy. Tôi nhanh chóng kê cái gối sau lưng cho nàng dựa thoải mái. Nhìn nàng bưng chén, cúi đầu ngoan ngoãn ăn, hệt như một đứa trẻ biết vâng lời khiến người ta yêu mến. Mỉm cười, vươn tay vén lọn tóc lòa xòa của nàng, sau đó tiếp tục ngồi một bên, yên lặng trông nàng ăn.
"Hi muốn ăn không? Hi cũng chưa ăn thì phải?" Vũ ăn được một nửa, đột nhiên đưa cái chén đến trước mặt tôi.
"Không cần đâu, em ăn đi, ăn không hết để lại cho Hi."
"Không ăn không đói bụng sao?"
"Nhìn em là Hi no rồi." Tôi húng hắng ho, tiếp tục: "Bởi vì tú sắc cũng là cơm......" Nói xong nghiêng người hôn xuống má nàng.
Nàng đỏ mặt. Thấy dễ thương quá, tôi phết mũi nàng, làm bộ răn đe:
"Đồ ngốc, ngây cái gì? Mau ăn đi."
Vũ nguýt tôi, rồi tủm tỉm cười, cúi đầu ăn tiếp. Ăn xong, đợi nửa tiếng sau, tôi đút Vũ uống thuốc, bấy giờ mới cho nàng đi ngủ. Thấy nàng nhắm mắt lại, tôi cười khúc khích, loạt xoạt cởi quần áo.
"Hi làm gì thế?" Vũ nghe tiếng tôi cởi quần áo, ngước đầu hỏi.
"Cả một buổi tối Hi chưa ngủ, mình ngủ chung đi." Tôi giở góc chăn chui vào cạnh Vũ.
Thân nhiệt của Vũ nóng hơn rất nhiều so với thường ngày. Nàng bệnh nặng rồi. Đồ ngốc, đúng là không biết chăm sóc bản thân. Gắt gao ôm lấy Vũ, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
"Vũ, ngoan, ngủ đi."
"Hi, cám ơn Hi đã về." Vũ bưng mặt tôi, nói nhỏ.
Tay nàng nóng quá. Tôi xót xa, đem nàng ôm chặt hơn:
"Đồ ngốc, giữa chúng ta không nên nói 'cám ơn' với 'xin lỗi', cũng đừng lo lắng cho Hi, Hi sẽ không bỏ dở việc học, bởi vì em chính là động lực cố gắng của Hi." Xoa lưng nàng, dỗ ngọt: "Được rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa, mau ngủ đi..."
Đang lúc tôi thiu thiu, Vũ "mi" một cái lên khóe miệng tôi, thỏ thẻ:
"Hi, cảm giác được Hi cưng thật thích." Tôi muốn nói với nàng cái gì đó, tiếc là mắt mở hết nổi, ngủ mất tiêu.
Khi tôi thức dậy, trời đã đổ chiều. Vũ vẫn còn đang ngủ. Tôi không muốn rời giường, chỉ nằm nghiêng ngắm cô nàng ngủ ngon lành bên cạnh. Miệng nàng cong cong, giống như đã chạm được hạnh phúc. Rờ rờ trán nàng, có vẻ hạ sốt rồi. Lòng tôi đau vì nàng, không biết chừng nào nàng mới biết thương tiếc bản thân đây. Tôi giận nàng, dỗi nàng không biết chăm sóc chính mình, không biết vì tôi mà chăm sóc bản thân.
Suốt một ngày, Vũ bị tôi cưỡng ép nằm trên giường dưỡng bệnh. Mặc dù nàng luôn càu nhàu thân thể đã khỏe, không cần thiết phải đối xử như người lâm trọng bệnh. Tôi không chiều ý nàng, khăng khăng chiến đấu đem một ngày ba bữa giao tận giường nàng.
"Ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi ăn. Hi coi em giống con gì chứ." Vũ ăn xong bữa tối, hướng tôi than thở.
"Vũ, em không phải giống con gì, mà em vốn là con đó đó." Dứt lời, chụp chén đũa bỏ chạy.
Đợi tôi rửa chén xong, vừa vặn thấy Vũ đang ở trong buồng tắm rửa mặt, tôi bước lại nói:
"Vũ à, em từ từ đánh răng, tụi mình cùng nhau đánh."
"Hừ...... Ai thèm đánh răng chung với Hi. Em xong rồi, một mình Hi thong thả đánh đi." Vũ hất mặt đắc ý, hứ một tiếng, xoay gót đi ra.
Nhìn tác phong linh hoạt của cô nàng, lòng không khỏi rung động. Hồi lâu, mới hồi thần, lắc mạnh đầu, cố gắng quăng ý nghĩ kia đi. Một mình trong nhà tắm lắc đầu lắc cổ hơn nửa ngày mới bình định bắt đầu đánh răng.
Lúc trở lại phòng ngủ, Vũ lại bĩu môi, thở phì phò. Tôi vội xáp tới hỏi nàng:
"Vũ, em sao vậy?"
"Hừ, tối nay Hi ngủ sofa. Ai kêu Hi nói em là heo?"
"......" Không đợi tôi phản ứng, Vũ liền ném gối vào người tôi. Lúng túng cầm cái gối trong tay, ngóc đầu lại thấy nàng đang lén cười.
"Được lắm. Dám gạt Hi?" Tôi nhảy lên giường, chui thẳng vào chăn. Sau đó không chút khách sáo chọt lét Vũ. Nàng sợ nhột cực kỳ, trái lẩn phải trốn không được, rối rít xin tha.
Cô nàng này không biết lăn lộn kiểu gì mém chút nữa rớt xuống giường, tôi hấp tấp ôm nàng lật mình, vật nhau tới giữa giường.
Hai đứa khựng lại xấu hổ, bởi vì tôi đang đè lên người nàng. Tư thế nọ không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến chút gì đó, ít nhất tôi đang liên tưởng đến chốn nào kia.
Lòng ngứa ngứa, cộng thêm cái rung động không tên ban nãy, tôi cúi đầu nhẹ nhàng chiếm hữu môi nàng. Nụ hôn ấy mang theo mùi kem đánh răng vị chanh, còn có hơi thở tản mát đặc hữu trên người nàng.
"Hi......" Vũ khẽ đẩy tôi ra một chút. Lướt nhìn mắt nàng, tôi cười ngô nghê:
"Được rồi, Hi không quậy nữa, ngủ thôi."
Tắt đèn, ôm nàng vào lòng, bảo:
"Vũ, chúc em ngủ ngon, Hi ngủ nha."
Không phải tôi không muốn tiến thêm một bước, mà là vừa rồi trong mắt Vũ có một tia bất an, không xác định. Cho nên, tôi không thể!

Bình luận

Truyện đang đọc