VÌ EM MÀ SỐNG

Năm cuối ê hề trong nhịp điệu khẩn trương. Tưởng rằng thời gian vui vẻ sẽ mãi mãi không chấm dứt, đảo mắt một cái lại sắp đến kỳ thi đại học. Trong khoảng thời gian này, hình như Vũ muốn nói gì đó với tôi, nhưng lúc nào cũng ngập ngừng do dự.
Đến thời điểm điền vào phiếu nguyện vọng, tôi chỉ điền mỗi tên đại học luật Phục Đán mà không điền thêm cái nào khác. Đại học Phục Đán cũng tạm ổn, hơn nữa lại tọa trong thành phố, có thể học ngoại trú, có thể mỗi ngày được nhìn thấy Vũ. Đương nhiên tôi cũng biết ngành luật của trường này không tiếng tăm lắm, tuy rằng trường có nền văn hóa khá tốt, nhưng ngành luật thì không mấy nổi danh.
Vũ cuối cùng đã mở miệng, cầm phiếu nguyện vọng của tôi, hỏi:
"Hi, không định thay đổi chuyên ngành sao? Không phải em rất thích máy tính à?"
"Đã cân nhắc. Sẽ không sửa. Em nhất định phải học ngành pháp luật." Tôi cương quyết trả lời, tôi muốn Vũ nghe ra sự kiên định trong lời nói của tôi.
"Vậy đổi trường đi, đại học Phục Đán tuy không tệ, nhưng ngành luật không nổi lắm, sau này đi xin việc sẽ gặp trục trặc." Vũ lại nói tiếp.
"Thế đổi thành trường nào?" Tôi hỏi.
"Học viện pháp luật Bắc Kinh." Vũ ôn tồn đáp.
"Không cần, cứ để đại học Phục Đán đi." Tôi khăng khăng nhấn mạnh.
"Thành tích của em rất tốt, có thể thi đậu trường này, tại sao không thi? Học viện pháp luật tốt hơn ngành luật của đại học Phục Đán rất nhiều, tại sao không muốn?" Nàng khẽ cắn môi, mặt buồn buồn.
"Không cần chính là không cần. Nguyện vọng em đã điền xong, cứ như vậy đi." Không ngờ tôi có thể ngang bướng đến thế. Ngay giờ khắc đó, tôi đã lạnh lùng cự tuyệt. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với Vũ.
"......" Vũ không nói gì thêm, có lẽ nàng nghe ra sự quyết tâm không thể thay đổi trong giọng nói của tôi.
Tôi luôn có cảm giác âm ỷ dường như Vũ có tâm sự, chúng đang bám riết lấy nàng. Tôi muốn hỏi lại không tiện mở miệng, bởi vì chúng tôi đã thành thói quen ở một bên yên lặng chờ đối phương lên tiếng. Khi nàng sẵn sàng, tự nhiên sẽ đem tâm sự kể rõ với tôi. Nhưng mà mãi đến khi kỳ thi đại học chấm dứt, Vũ vẫn không nói ra nỗi băn khoăn khiến nàng tranh đấu.
Sau ngày thứ ba thi đại học, tôi liền cùng Vũ chuẩn bị hành lý. Nhà trường tổ chức cho tất cả học sinh năm cuối đi Tam Á. Bởi vì lũ chúng tôi đã trải qua kỳ thi đại học, đủ mười tám tuổi, cái tuổi căng tràn nhựa sống, đầy bỡ ngỡ, khát vọng.
Tam Á là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Hải Nam, biển nơi đó lớn hơn, xanh hơn và sâu hơn so với của nông trại DH. Các bạn học đều bị phong cảnh tự nhiên của Tam Á mê hoặc, còn tôi lại đắm chìm trong sự im lặng của Vũ, không sao cười nổi.
"Chị à, sinh nhật của chị sắp tới rồi. Buổi lễ tối nay nhớ nghe kỹ nhạc khúc em đàn đấy, chỉ hát vì mình chị thôi." Chạy đến bên Vũ, tươi cười báo với nàng. Từ lúc hát 《 Khi tỉnh cơn mơ 》ở năm nhất, chỉ cần mỗi khi nhà trường tổ chức văn nghệ, tôi lại bị kéo lên sân khấu đàn một bài, lần này cũng không ngoại lệ.
Quân "đại tỷ" chưa gì đã hối tôi mau mau báo tên bài hát, tôi lại luôn kiếm đường thoái thác. Bởi vì tôi muốn cho Vũ một sự bất ngờ, tất nhiên không thể đem tên bài hát nói ra.
Tôi vẫn nín thinh không hé răng cho bất kỳ ai về tiết mục buổi biểu diễn, thẳng đến khi MC lúng túng, lấp lửng giới thiệu:
"Sau đây mời bạn Thẩm Hi lớp III [3] mang đến cho chúng ta một khúc dương cầm, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
"Bài hát này dành tặng cho một người thường gọi tôi là đồ ngốc của đồ ngốc. Vẫn là câu nói kia, Thẩm Hi tôi hi vọng người ấy mãi mãi hạnh phúc, không có ưu sầu." Nhìn Vũ dưới đài, nhớ đến lần đầu tiên đứng trên sân khấu bất lực không tìm được hình bóng của nàng, nhớ đến nỗi đau khi nói ra lời nhắn đó. Lúc này đã không còn tâm tình như vậy, bởi vì Vũ an vị cách tôi không xa, nghe tôi chậm rãi vừa đàn vừa hát, một ca khúc chân thành dành tặng riêng nàng:
"Đầy một trời hỗn loạn lời nói rơi xuống bên tai
Tôi và em lặng lẽ không trả lời
Nắm đôi tay em, em lại khóc đỏ mắt
Chặng đường dài dằng dặc không có điểm dừng
Chỉ muốn nâng can đảm, che chở vững chắc cho em
Không để em phải chịu oan ức, dù khổ đau cũng bằng lòng
Những ký ức đau khổ rơi xuống ngập trong bùn đất mùa xuân
Bồi dưỡng cho đất đai, nở ra mùa hoa kế tiếp
Trong gió, những giọt nước mắt của em tí tách rơi xuống ký ức đó
Để chúng ta đặt tên nó là "sự nuối tiếc"
Sương mù tan hết, tất cả cuối cùng đã rõ ràng
Tình yêu và đau khổ đều đã thành hồi ức
Quên đi quá khứ, ngàn hoa rực rỡ phía chân trời
Sự chờ đợi đã có điểm kết thúc
......"
Trở lại chỗ ngồi, yên vị xong, nhìn người bên cạnh, khẽ hỏi:
"Nghe hiểu không?"
"......"
Toàn trường, mỗi học sinh cầm trong tay một cây nến trắng, cả tập thể đứng dậy. Tại thời khắc lễ trưởng thành bắt đầu, tôi nhìn Vũ thâm tình, lặng lẽ ước: Cùng Vũ, kiếp này bầu bạn, tay trong tay đến già.
Ban đầu không thể lý giải tại sao nhà trường phải đến một địa phương xa như vậy để tổ chức dạ hội hai ngày một đêm, nhưng khi cầm cây nến trong tay, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật thiêng liêng, dùng hết sự thành tâm cầu nguyện, một tâm nguyện có Vũ có tôi.
Lễ lạc xong, nằm vặt vẹo trong phòng trọ, lười nhúc nhích. Vũ đi tới bên cạnh, vén tóc tôi, cưng chiều hỏi: "Hi, em trưởng thành rồi, chị cho em một ân điển. Muốn gì nào?"
Tôi nửa đùa nửa thật: "Chị."
"......" Nàng đột nhiên im lặng, loại im lặng này làm tôi bối rối, vội vàng sửa lời: "Đùa đấy, ôm một cái, được không?"
"......"
"Ai nha, là chị hỏi em muốn cái gì mà. Nói rồi chị lại không cho. Ôm một cái cũng không được sao?" Thở dài, đổi chủ đề: "Ngày mai được về nhà rồi, nhớ nhà quá. Chị à, chị thì sao? Có nhớ cái ổ kia không?"
"Hi......" Vũ chặn lời, nhẹ nhàng gọi tên tôi, hồi lâu, nàng lên tiếng: "Hi à, chị đã sửa lại phiếu nguyện vọng của em, điền học viện pháp luật Bắc Kinh. Chị biết em nhất định có thể thi đỗ......"
"Tại sao? Tại sao chứ?" Tôi nóng nảy, hoang man, lảo đảo đứng lên, kéo tay Vũ: "Đừng nói giỡn!"
"Không nói giỡn, học viện pháp luật Bắc Kinh tốt hơn so với đại học Phục Đán. Đối với em, cũng là lựa chọn tốt......" Vũ nhẹ nhàng giải thích.
Nàng định nói tiếp, lại bị tiếng khóc của tôi cắt đứt:
"Tại sao chị lại làm vậy? Tại sao lại làm như vậy?"
"Hi......" Giọng nàng cũng khàn khàn theo.
Vũ muốn giúp tôi lau nước mắt, lại bị tôi hất tay ra. Tôi đau đớn, ngã lòng nói:
"Tại sao nhất định phải đẩy em đi? Nhất định phải đẩy em đến Học viện pháp luật Bắc Kinh? Nếu em biến thành kẻ giống Hàn Thiếu Hoa, không lẽ chị cũng gọi em như thế?" Không hiểu tại sao bản thân muốn nói câu đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận, vì nước mắt Vũ từ hai má chảy xuống.
Đối diện nhau chưa tới một giây, nàng cúi đầu chạy ra cửa. Tôi hoảng hốt, lao nhanh tới trước cản đường nàng, kích động ôm đôi má đầy nước mắt của nàng, hôn lên môi. Trong giây phút ấy, đầu tôi trống rỗng, ngoài hơi thở của nàng, không còn gì khác.
Tất cả suy nghĩ bị đầu lưỡi đau rát kéo về. Vũ cắn nát lưỡi tôi, giãy dụa đẩy tôi ra. Nàng bụm môi, nhìn tôi thảng thốt, nước mắt lại từ hai má chảy xuống.
Trong ánh mắt của nàng, tôi nhìn thấy chính mình, một kẻ điên cuồng tuyệt vọng. Tôi nghĩ lúc này đây, tôi thật sự đã hoàn toàn mất nàng......

Bình luận

Truyện đang đọc