VÌ EM MÀ SỐNG

Một lần nữa mở ra quyển 《 Kinh thánh 》của mẹ, nhìn văn tự đề trên trang sách: "Hi, bất luận sau này đường đời có gian khó bao nhiêu, xin đừng buông bỏ nó. Bởi vì chúng ta phải tin tưởng rằng luôn luôn có một người thật sự yêu con. Con có một người như vậy. Hi, mẹ yêu con. Hãy nhớ ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ lúc nào, thần linh luôn tồn tại cùng con."
Trước đây đọc lời nhắn đó, tầm mắt luôn ở câu "Hi, mẹ yêu con" dần dần trở nên mơ hồ, nhưng lúc này tôi lại bị những câu "Bởi vì chúng ta phải tin tưởng rằng luôn luôn có một người thật sự yêu con. Con có một người như vậy." làm xúc động. Không biết lúc ấy mẹ xuất phát từ tâm trạng gì rồi viết xuống đoạn văn này?
Vũ cuối cùng đã ly hôn với Hàn Thiếu Hoa. Nghe nàng nói chỉ là đến cục dân chính đem tờ giấy hôn thú màu đỏ đổi thành tờ chứng nhận ly hôn màu xanh, đơn giản vậy thôi. Vũ càng miêu tả hời hợt, tôi lại càng đau xót cho nàng. Tôi biết, tôi cũng có thể cảm nhận được lòng nàng đang đau.
"Hi, đang nghĩ gì thế?" Vũ bưng hai tách cà phê, đưa cho tôi một cái, cười hỏi. Phát hiện Vũ và tôi rất hợp ý, chúng tôi có nhiều sở thích tương tự như nhau. Ví dụ như, chúng tôi đều thích uống cà phê, đều thích hệ màu nhạt, đều thích nghe đàn dương cầm, đều thích ngồi ôm gối trên sofa, đều thích xem lá vàng khô xoay tròn rơi xuống, đều thích ngầng đầu ngắm trời xanh mây bay......
Đương nhiên chi tiết thì vẫn bất đồng. Lấy chuyện uống cà phê mà nói, tôi uống cà phê hòa tan đã thấy thỏa mãn, mà Vũ thì sống tinh tế hơn tôi, cũng cẩn thận tỉ mỉ hơn tôi, nàng luôn mua hạt cà phê về nhà nấu uống. Lại nói tới ví dụ đồng dạng thích hệ màu nhạt, tôi thích màu xanh da trời bao nhiêu, Vũ lại yêu tha thiết màu tử đinh hương bấy nhiêu......
Định thần nhìn Vũ, cười bảo nàng:
"Chị à, sắp nghỉ lễ rồi, chị có dự tính gì không?"
"Nhóc con, đó là em sắp nghỉ, đúng không? Giáo viên và học sinh đãi ngộ không giống nhau, em có một tháng nghỉ đông, chị chỉ có hai tuần." Vũ uống một ngụm cà phê, cười đáp.
"Vậy sao? Chị chỉ có hai tuần?" Tôi dừng một chút, tiếp tục nói: "Chị có định về nhà không? Về nhà thăm một lần?"
"Không về đâu. Ba mẹ còn chưa biết chuyện chị đã ly hôn. Mang thai trước khi cưới, họ đã rất giận, nếu để họ biết chị mới hơn một năm thì ly hôn, họ nhất định sẽ trách chị lấy hôn nhân làm trò đùa." Vũ thở dài, cay đắng nói. Tôi không có nhà, cho nên cảm thấy buồn khổ, còn Vũ, có nhà lại không thể về, chắc là sẽ buồn hơn cả tôi?
"Không về nhà sao? Vậy cùng đi du lịch đi? Đi Lệ Giang, được không? Em thấy nơi đó đẹp lắm, vừa huyền bí vừa yên tĩnh." Tôi từ tốn hỏi, thật ra tôi muốn nói, Lệ Giang là một vùng đất lãng mạn, tôi muốn đi cùng em.
"......"
"Chị ~ chị theo em đi......" Tôi buông cái tách xuống, chuyển mình ôm eo Vũ làm nũng. Tôi cố tình dùng câu này với ý nghĩa khác, theo tôi, là chỉ cái gì? Cùng đi Lệ Giang? Đem lòng nàng giao phó cho tôi? Hay là cả hai đều có?
"Trời ơi, đứa nhóc này, thật hết cách với em." Vũ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, lại cười xấu xa: "Hi, chị phát hiện gần đây em không chăm chỉ ôn bài. Thi cuối kỳ mà rớt hạng là em tiêu tùng đó nha!"
"Oan uổng! Em làm sao không chăm chỉ ôn bài?" Hô to oan uổng, diễn vở kịch "nỗi oan của nàng Đậu Nga".
"Em còn muốn ngụy biện? Mỗi ngày về nhà chỉ ôm máy tính lên mạng." Vũ kéo tai tôi, đột nhiên vừa cười, vừa nói: "Thật không hiểu vì cái gì em lại thích cái hộp cắm điện lạnh ngắt đó nữa?"
"Ha ha, đó là vì chị mù vi tính, đương nhiên không hiểu ưu điểm của nó. Hơn nữa, không phải em đã nói, ước mơ của em là làm lập trình viên sao? Đó là cách tốt nhất để nâng cao trình độ tương lai trở thành lập trình viên phát triển trò chơi." Tôi nhe răng cười, trong đầu tưởng tượng viễn cảnh có một ngày giúp được bạn bè thiết kế trình cắm.
"Hừ." Vũ khẽ hừ một tiếng, không nói thêm, chỉ chìa tay hung hăng nhéo tay tôi một cái.
"Úi......" Tôi làm bộ ăn đau, xít xoa, la lớn, lập tức xắn tay áo lên, tố Vũ: "Chị, chị xem, chị xem, đỏ hết rồi nè. Nếu dùng lực mạnh hơn chút nữa, cánh tay em sẽ bị chị nhéo đứt luôn." Tôi phóng đại, mặt mày nhăn nhúm.
"Thật không hiểu, người ta thường mơ làm nhà khoa học, làm giáo viên hay gì gì đó. Chị nghĩ không ít bạn nhỏ ngay cả lập trình viên là gì cũng chưa biết. Sao em có thể......" Vũ nói đến đây, bất chợt dừng lại.
Dĩ nhiên tôi hiểu Vũ muốn hỏi cái gì, cười cười trả lời:
"Hồi trước thích máy tính là vì giao tiếp với nó em không phải tính kế mỉa mai như khi tiếp xúc với người khác. Còn bây giờ, chắc là da mặt dày lên, hình như có kháng thể với châm chọc khiêu khích nên chỉ thích là thích mà thôi."
"Vậy khi viết phiếu nguyện vọng thi vào đại học cũng dễ dàng hơn. Chuyên ngành đã vạch sẵn, chỉ cần điền nơi muốn học là được rồi."
"Không, em không chọn chuyên ngành vi tính, em sẽ chọn chuyên ngành pháp luật." Nhìn Vũ một cái, đem quyết định trong lòng nói ra. Quyết định này tôi đã cân nhắc rất lâu. Từ lúc Hàn Thiếu Hoa lượn vòng giữa chị Nhã và Vũ tôi đã có ý định này, mà gần đây gặp lại, càng thúc đẩy quyết định của tôi.
"Vì sao?" Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Không vì sao gì hết, chỉ là muốn làm như vậy, không hơn." Tôi thản nhiên nói.
"Thật không?" Vũ nhìn sâu vào mắt tôi, khiến tôi có cảm giác nàng có thể xuyên qua chúng nhìn thấu ngọn nguồn lòng tôi.
"Không phải còn hơn một năm mới điền nguyện vọng sao, đến lúc đó rồi nói sau!" Cúi đầu, không nhìn nàng.
"......" Vũ không nói gì thêm, chỉ một lần nữa nâng tách cà phê lên, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ngắm lá vàng khô lượn theo gió bay......

Bình luận

Truyện đang đọc