Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Tối mai phải tăng ca, thế nên sẽ đăng chương muộn hơn.
Thật mong chờ ngày mốt đến, vì đó là sinh nhật của tôi.
Qua 12 giờ đêm mai là sinh nhật tới rồi.
Quà sinh nhật...
—
Khai giảng xong, thành tích của năm nhất đưa xuống. Điều khiến tôi ngoài dự liệu chính là, tôi cư nhiên không lấy được học bổng xuất sắc, không thể không cảm thán nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (*). Thú thật, bình thường trừ làm thêm, nhớ Vũ, thời gian còn lại tôi đều đặt trên việc học. Tinh thần hăng hái hơn hẳn hồi cấp ba. Vậy mà cố gắng đến thế cũng không lấy được học bổng xuất sắc sao?
Hôm sau, nghe nói học bổng xuất sắc kia bị con trai của quan lớn tha đi. Tin bay vào tai, tôi có bất ngờ, nhưng điều bất ngờ hơn là tôi có thể chẳng hề giận dữ, càng không hề xông tới trước mặt phụ đạo viên, đập bàn yêu cầu cổ giải thích.
Tôi chỉ gọi điện, nói với Vũ: "Vũ ơi, xin lỗi em. Hi chỉ lấy được học bổng hạng nhất, có lẽ phải nỗ lực hơn nữa."
"Vậy à? Học bổng hạng nhất cũng rất giỏi rồi. Hi, cố lên nha!" Lúc gọi điện cho nàng, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe nàng lên lớp. Nhưng mà nàng không làm như trù tính của tôi, chỉ ôn hòa an ủi tôi vài câu rồi đổi đề tài, bắt đầu không ngừng dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe.
Vốn tưởng rằng việc tranh chấp học bổng cứ thế ỉm xuồng. Nhưng một tuần sau, phụ đạo viên tìm tôi, nói rằng: Nhà trường có một công ty tài trợ học bổng, mỗi sinh viên được đề cử có thể lãnh đến hai ngàn đồng. Cổ đã ghi tên tôi, còn nói với tôi vài câu mịt mù nào đó.
Mặc dù tôi không thể hoàn toàn hiểu hết, nhưng đại khái hiểu là cổ làm phụ đạo viên cũng có chỗ kẹt, tôi lãnh học bổng hạng nhất và học bổng của công ty tài trợ, cộng lại vừa đúng năm ngàn như học bổng xuất sắc. Cổ nói cổ không hề bạc đãi tôi, cũng hi vọng tôi đừng quá so đo.
Tôi chỉ bình thản đáp câu: "Cám ơn." rồi chớp mắt quay gót bỏ đi. Tôi hẳn nên cảm tạ cổ, cảm tạ cổ cho tôi thấy xã hội này vẫn còn công minh, cảm tạ cổ trong lòng chí ít còn sót lại chút lương tri. Tôi nghĩ tôi nên cám ơn tất cả những người khinh thường tôi, cám ơn tất cả những người ỷ vào gia thế uy quyền đem người ta giẫm đạp dưới chân để tôi có được bài học thẳng lưng, lạnh lùng nhếch mép nói lời: cám ơn.
Xưa kia, Vũ từng bảo: "Thay đổi được, em có thể thay đổi. Tập chấp nhận những điều em thay đổi không được." Lúc ấy tôi cảm thấy quan niệm nhân sinh của Vũ quá tiêu cực, nhưng đến hôm nay cách nghĩ đó hoàn toàn thay đổi, hiện thực nó là như thế.
—
Tân sinh viên trình diện xong, giống như tôi của năm ngoái, ngoi ngóp dưới cái nắng gay gắt trên sân thể dục học quân sự. Không biết trong số họ có ai cũng nhớ nhung một người ở phương xa? Hay khi mở di động tìm xem ảnh chụp của người ấy sẽ khóc rấm rứt? Hoặc sẽ bất chấp tất cả lao tới nhà ga, một lần nữa xuất hiện trước mặt người trong lòng, thì thào câu: "Xin lỗi, tôi yêu em"?
Ngồi trong thư viện, mở sách vở gặm nhấm, chợt nhớ hôm qua chat QQ với Vũ, không nhịn được cười hinh hích cả ngày.
"Đại nhân, cơm ở trường khó nuốt quá à. Không bằng nửa góc của người nấu, bây giờ tiểu nhân chỉ cần nhớ tới cơm người nấu, nước miếng đã nhiễu ra."
"......" Vũ im lìm, chỉ cười ngọt lừ.
"Nhớ đại nhân."
"Xì, bớt xạo đi. Nhớ cơm em nấu thôi chứ gì?" Nghe tôi nói vậy, nàng chu miệng, tỏ vẻ không tin.
"Vũ, còn có hai tháng nữa là Hi 20 tuổi rồi, em tính tặng Hi gì thế?" Hồi cách sinh nhật khoảng nửa năm, tôi đã phấn khích, luôn nghĩ xem Vũ sẽ tặng tôi món quà như thế nào.
"Gấp cái gì? Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao." Lại là những lời này, mỗi lần tôi hỏi những vấn đề nàng không muốn trả lời, nàng hay dùng cái câu: "Gấp cái gì?" để chặn miệng tôi, thiệt tình.
"Vũ, em lại vậy nữa? Sao lần nào cũng lấy câu này bịt miệng Hi?"
"... Hừ, bịt miệng Hi thì đã làm sao? Hi, từ-từ-mong-chờ-sinh-nhật-đến-đi!" Bị nàng bảo thế, lòng tôi càng ngứa, sự tò mò như cỏ dại lan tràn.
—
Những ngày kế tiếp, ngoại trừ ôn bài ở thư viện, tôi chỉ ngồi tính ngày, hóng nhanh nhanh chạy về gặp Vũ. Hằng ngày đoán xiên đoán xẹo Vũ sẽ tặng tôi món quà gì? Nàng sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi ra sao?
Còn kém một tuần là có thể về nhà, tôi hưng phấn tới mất ngủ, vé xe cũng đã mua láng từ lâu. Ai dè mốc meo xúi quẩy ông thầy dạy Mao Đặng Tam (**) thình lình thông báo ngày đó kiểm tra.
Tôi điên máu, đập bàn cái rầm, liếc về phía bậc thang của giảng đường quát tháo:
"CÓ LỘN KHÔNG? HẾT CHUYỆN TỰ DƯNG KIỂM TRA VÔ NGÀY ĐÓ? VÉ XE ĐỀU ĐÃ MUA, TÔI CÒN PHẢI VỀ NHÀ!" Tiếng rống của tôi khiến phòng học nguyên bản nhốn nháo lập tức lặng ngắt.
"Thẩm Hi, tôi chỉ có thể thông báo cho mọi người trước một tuần. Vấn đề cá nhân của trò, chịu khó gác lại chút đi."
Cả lớp nhìn chòng chọc tôi với nét mặt khó hiểu. Trong cảm nhận của họ, ước chừng tôi là một dân thường ngoan ngoãn hiền lành, đâu ngờ tôi sẽ ở trước mặt đám đông bất bình bùng nổ!
"NHÌN CÁI GÌ?" Tôi hét vào mặt tụi nó, dẹp sách vở, bỏ ra cửa. Để lại vẻ mặt kinh ngạc, cùng trạng thái đình trệ của giảng viên và bạn đồng môn.
Dọc đường, sút sỏi, đạp lá, trút hết bất mãn trong lòng. Lúc này chắc là Vũ còn đang đứng lớp, đợi hồi lâu, đợi đến khi nàng tan giờ. Mở di động gọi cho Vũ.
"Vũ ơi, xin lỗi. Bữa sinh nhật phải kiểm tra Mao Đặng Tam. Cho nên..."
"..." Vũ sửng sốt một thoáng, tôi cũng có thể tưởng tượng khi nàng nghe câu ấy vẻ mặt mất mát cỡ nào, nhưng rất nhanh nàng lại cười lên, bảo: "Đồ ngốc, Hi vẫn là sinh viên mà! Đương nhiên phải lấy việc học làm trọng. Sinh nhật còn có thể đền bù, đúng không?"
"Hay hôm đó Hi bỏ thi nha? Dẫu sao cũng có thể kiểm tra lại mà." Tôi đột phát chủ ý, buột miệng nói.
"HI DÁM!!!" Vũ tức thì phát hỏa, ở đầu dây bên kia ùng oàng dội đại bác với tôi. Có thể nghe ra, nàng thật sự nổi giận chứ không phải giả bộ hù tôi sợ.
"Hi! Sao Hi có thể lấy tiền đồ làm chuyện giỡn chơi thế hả? Không có chuyện gì khác, em cúp máy đây!" Thấy tôi không nói lời nào, nàng cũng không nói nữa, trực tiếp dập máy. Tiếng "tút tút" khiến tôi ngây ngẩn cả người...
——————————-
Chú thích:
(*) Thành ngữ. Nghĩa là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
(**) Mao Đặng Tam là môn chính trị gồm chủ nghĩa Marx Trung Quốc hóa, lý luận của Đặng Tiểu Bình, Mao Trạch Đông, tư tưởng "ba đại biểu", chủ nghĩa xã hội khoa học, v.v... Ai có nhã hứng thì nghiên cứu khái quát các phần.