VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN


Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của Giản Hành Chi biết ngay y vừa nhận nhiệm vụ mình thích, nàng tò mò hỏi: “Người nhận nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ tốt cho nàng.”
Giản Hành Chi xua tay: “Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, ta về phòng tĩnh tọa.”
Nói xong, Giản Hành Chi chủ động xuống giường, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tần Uyển Uyển không nghĩ y chạy nhanh như thế, hơi ngẩn người, chợt thấy y thò nửa người vào: “À ừ… Ta xác nhận lần cuối, sau này ta sẽ là tình lang của nàng đúng không?”
Tần Uyển Uyển không ngờ y hỏi thẳng như thế, xấu hổ quay đầu đi: “Người mau về ngủ đi.”
“Nàng cho ta một câu trả lời chắc chắn.

Ta thích nàng, nàng cũng thích ta, đúng không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Cái này bảo nàng phải đáp thế nào?
Nàng không mở miệng, Giản Hành Chi hiếm khi hiểu chuyện, vui vẻ nói: “Nàng không nói, ta xem như nàng ngầm thừa nhận, sau này nàng chính là vị hôn thê của ta.

Ta đi đây!”
“Đợi…”
Tần Uyển Uyển còn chưa nói hết, y đã chạy biến, trước khi chạy còn tiện tay đóng cửa sổ cho nàng để thể hiện sự quan tâm săn sóc của mình.
“Ai…” Tần Uyển Uyển hơi không cam lòng: “Ai là vị hôn thê của người chứ?”
Nói xong, nàng lẩm bẩm: “Chẳng phải còn chưa đính hôn sao?”
Suy nghĩ một hồi, nàng ngả xuống giường, một lát sau lại không nhịn được lăn một vòng, dùng chăn bọc lấy chính mình, cười khúc khích.
Giản Hành Chi chạy về phòng ngồi trên đệm bồ đoàn tự vui vẻ một lúc, chợt nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường truyền từ ngoài vào: “Tiền bối?”
“Hửm, Tạ Cô Đường?” Giản Hành Chi lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Lúc nãy, Liễu Phi Nhứ tự nổ nguyên thần, Cô Đường không yên tâm, muốn hỏi thử bây giờ tiền bối thế nào?”
“À, ta không sao.” Giản Hành Chi đuổi y: “Không cần lo, ta tĩnh tọa một lát là khỏe.”
“Vâng.”
Tạ Cô Đường xác nhận Giản Hành Chi không sao thì cũng không quấy rầy nữa, xoay người rời đi.
Đợi Tạ Cô Đường đi rồi, Giản Hành Chi vẫn chộn rộn trong lòng, ngồi trên đệm bồ đoàn nghĩ Đông nghĩ Tây.

666 đợi hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Chủ nhân, ngài nên trị thương đi, đừng nghĩ nữa.”
“Chút tổn thương cỏn con, không đáng nhắc tới.” Giản Hành Chi giơ tay ngăn lại: “Để ta nghĩ về Uyển Uyển thêm chút nữa.”
666 nhìn linh lực y rối một nùi, cạn lời.
Giản Hành Chi chống cằm suy nghĩ đến hơn nửa đêm, cuối cùng mới bình tĩnh lại, tĩnh tọa nghỉ ngơi dưới sự thúc giục của 666.

Đợi thân thể hồi phục, mở mắt ra thì trời đã sáng, Giản Hành Chi ra khỏi cửa vào buổi trưa.


Nam Phong thấy y đi ra, vội chào hỏi: “Giản đạo quân, ngài dậy rồi? Hôm nay, Liễu gia chủ thẩm vấn đồng đảng của Liễu Phi Nhứ.

Nhóm chủ nhân đều đến đại sảnh, chủ nhân bảo ta đợi đến trưa hẳn gọi ngài, không ngờ ngài đã dậy trước rồi.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, để ta đến đó.”
Nói xong, Giản Hành Chi dẫn Nam Phong đi về phía đại sảnh.

Tất cả mọi người đều ngồi ở đây, Liễu Nguyệt Hoa ngồi trên cao, Liễu Phi Sương đứng sau lưng bà, Lạc Hành Chu và Tạ Cô Đường ngồi một bên, Thúy Lục và Tần Uyển Uyển ngồi một bên.

Giản Hành Chi bước vào, tất cả mọi người cùng nhìn về phía y.

Y nhìn Tần Uyển Uyển, thấy bên cạnh nàng không còn chỗ trống, đành ngồi bên cạnh Thúy Lục, cách Tần Uyển Uyển một người.
“Giản đạo quân cũng đã tới rồi.” Liễu Nguyệt Hoa nhìn thấy Giản Hành Chi bước vào, cười nói: “Hôm qua Giản đạo quân chịu đựng đòn phát nổ nguyên thần của Liễu Phi Nhứ, không biết còn khó chịu không? Nếu không để ý, ngài có thể bảo y tu xem thử, cần thuốc hay gì cứ mở miệng, Liễu thị sẽ dốc hết khả năng.”
“Đều là chuyện nhỏ, chẳng có gì to tát.” Giản Hành Chi giơ tay lên thi lễ: “Liễu gia chủ không cần lo lắng.”
“Vậy thì may quá.” Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, giải thích: “Vừa rồi chúng ta đã thẩm vấn đồng đảng liên quan đến Liễu Phi Nhứ.

Bọn chúng thừa nhận mình đều mang ma chủng trên người, Liễu Phi Nhứ lấy ma chủng uy hiếp, lại hứa cho lợi ích, khiến bọn chúng bán mạng cho cô ta.

Có điều hiểu biết của chúng đối với Liễu Phi Nhứ không sâu, dường như đêm qua đạo quân đã sử dụng thuật sưu thần, không biết nhìn thấy gì trong thức hải Liễu Phi Nhứ?”
“Cũng chẳng có gì…” Giản Hành Chi hờ hững giải thích: “Mọi việc cô ta làm, đa phần mọi người đều biết rồi.

Từ thức hải của cô ta mà xem, hẳn là một trăm năm trước Liễu Phi Nhứ đã bị Liễu Y Y cướp xác hoàn hồn.”
“Cướp xác hoàn hồn?” Liễu Nguyệt Hoa nhíu mày.

Giản Hành Chi gật đầu: “Năm đó, lúc Liễu Y Y thả Tà Thần đã bị gieo ma chủng.

Sau khi quay lại Liễu gia, cô ta bị phạt nặng, nhưng Bạch Vi cảm thấy Liễu thị xử phạt chưa đủ, tới cửa quậy, đại chiến với Liễu thị, cuối cùng giết chét Liễu Y Y.

Nhưng sau khi Liễu Y Y chết, thần hồn chưa tan, cô ta biết Bạch Vi sẽ đuổi giết chuyển thế của mình, dứt khoát cướp xác hoàn hồn Liễu Phi Nhứ lúc đó chỉ là Kim Đan, từ đó nằm vùng ở Liễu gia.”
“Vậy vì sao cô ta muốn hại con ta?”
Liễu Nguyệt Hoa nghiến răng, Giản Hành Chi giải thích: “Liễu Y Y vốn nghĩ Bạch Vi giết chết chuyển thế của cô ta một lần, có lẽ sẽ rời khỏi Liễu thị.

Cô ta cố ý gài bẫy ba cô gái, khiến cho Bạch Vi tưởng rằng bọn họ là chuyển thế của mình, kết quả Bạch Vi giết hết đời này đến đời khác, giết mãi không ngừng.


Thần hồn của cô ta mang theo lời nguyền của Bạch Vi, vốn không dám lộ diện, cho đến khi Liễu Phi Sương ra đời.

Liễu Y Y phát hiện thể chất Liễu Phi Sương đặc biệt, làm vật dẫn nguyền rủa thì không còn gì tốt hơn.

Cô ta nghĩ cách chuyển lời nguyền lên người Liễu Phi Sương, khiến Bạch Vi nhầm tưởng Liễu Phi Sương là chuyển thế của cô ta, rốt cuộc có thể quang minh chính đại xuất hiện trước chúng nhân.”
“Đúng vậy.” Liễu Nguyệt Hoa nhớ lại: “Đúng là sau khi Phi Sương ra đời, Liễu Phi Nhứ mới xuất quan về nhà, chủ động giúp ta xử lý chuyện nội gia.”
“Sau khi Ngọc Linh Lung xuất thế, Liễu Y Y hi vọng lấy được Ngọc Linh Lung phi thăng.

Lúc trước, cô ta đến Quỷ Thành giành Ngọc Linh Lung không có kết quả, sau khi trở về thì phát hiện Bạch Vi có được Ngọc Linh Lung, bèn cố ý gạt bà, nói bà có thể thông qua Thủy linh châu triệu hồi Ngọc Linh Lung, để bà thúc giục Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu thành hôn.

Cô ta muốn thông qua hôn sự dẫn dụ Bạch Vi, khiến mọi người diệt trừ Bạch Vi, lấy Ngọc Linh Lung, còn cô ta có thể bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Có điều cô ta không ngờ ——”
Giản Hành Chi hạ thấp giọng, Liễu Nguyệt Hoa đã hoàn toàn đắm chìm vào sự miêu tả của y, nghiêm túc hỏi: “Là gì?”
Giản Hành Chi đợi bà dò hỏi.

Liễu Nguyệt Hoa hỏi xong, vẻ mặt y nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Ta quá mạnh.”
Tần Uyển Uyển nghe thế “phụt” một ngụm trà ra.

Ánh mắt Liễu Nguyệt Hoa nhìn Giản Hành Chi phức tạp.
Lời người này nói là thật.

Đời này, bà chưa từng gặp người nào ở gần Hóa Thần tự phát nổ xong còn sống phây phây, nhưng không biết vì sao Giản Hành Chi nghiêm túc khen ngợi mình như vậy, bà chẳng sinh ra nổi chút kính sợ nào.
Thậm chí còn phản nghịch đến chẳng muốn tiếp lời.
“À ừm…” Vì để ngăn quá mất mặt, Tần Uyển Uyển vội chuyển đề tài: “Ngày mai, Lạc đạo hữu và Liễu tiểu thư thành hôn rồi nhỉ? Mọi người có cần giúp đỡ gì không?”
Nhắc tới đề tài này, Liễu Nguyệt Hoa lập tức mỉm cười, quay đầu bàn bạc hôn sự với Lạc Hành Chu.
Nhắc đến hôn sự ngày mai, bầu không khí trong sảnh lập tức hòa hợp hơn.

Mọi người nói hết câu này đến câu kia, Giản Hành Chi cũng không xen miệng vào được.
Trước nay, y không để tâm đến những tục sự này, nhưng thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện vui vẻ, y cũng kiên nhẫn ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng quay đầu cách Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc chuyện tham gia hôn lễ, không để ý tới ánh mắt của Giản Hành Chi.

Ngược lại, Thúy Lục ở bên cạnh lại ngẩn người, nhanh chóng phát hiện hình như Giản Hành Chi… đang nhìn nàng ta?

Thúy Lục hơi hốt hoảng, vội cúi đầu uống trà.

Uống xong vài ly, Tần Uyển Uyển bảo với Liễu Nguyệt Hoa sẽ tham gia hôn lễ của Lạc Hành Chu rồi đi sau, cuối cùng nói: “Liễu gia chủ còn phải chuẩn bị hôn lễ, chúng ta không quấy rầy nữa, tạm thời đi trước.”
“Chư vị nghỉ ngơi nhiều thêm…” Liễu Nguyệt Hoa cười: “Ta không tiện khách sáo nữa.”
Tần Uyển Uyển đứng dậy tạm biệt Liễu Nguyệt Hoa, tất cả mọi người cùng đứng dậy, trước khi đi đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng gọi: “Hành Chu.”
Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ rồi nói: “Chuyện ở Liễu thị lần này phiền cậu nói lại với phụ thân cậu một tiếng.

Hôm nay Hoa Thành, Hoang Thành đều liên tục phát hiện ma chủng, hãy hỏi ý của phụ thân cậu thử xem, nếu cần thiết…”
Vẻ mặt Liễu Nguyệt Hoa rét lạnh: “Có lẽ chuyện săn ma phải lặp lại lần nữa.”
Nghe nói thế, vẻ mặt Lạc Hành Chu nghiêm túc: “Hành chu hiểu.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt những người tại đó biểu hiện khác nhau.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, nghe Liễu Nguyệt Hoa nhìn Thúy Lục nói: “Nghe bảo hiện giờ đại nhân Thúy Lục đại diện Thành chủ Quỷ Thành, đại nhân Thúy Lục không ngại quay về suy nghĩ lời đề nghị này của ta một chút.”
Thúy Lục nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận cân nhắc ý của Liễu gia chủ.”
“Phi Sương.” Liễu Nguyệt Hoa thấy đã truyền lời xong, giơ tay lên để Liễu Phi Sương đỡ mình đứng dậy: “Bảo người tiễn các vị khách nhân, ta về nghỉ ngơi trước.”
Liễu Phi Sương đáp lời, sai người tiễn mọi người ra ngoài.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng đi ra, Giản Hành Chi đang định nói gì đó, Thúy Lục đã kéo Tần Uyển Uyển, cuống quít nói: “Muội tới đây với ta một chút.”
Giản Hành Chi nghẹn lời, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, ra hiệu mắt bảo y đợi một lát rồi tới.
Kế tiếp, nàng bị Thúy Lục kéo đi.

Thúy Lục kéo nàng đến chỗ tối, kích động nói: “Uyển Uyển, ta cho muội biết một chuyện.”
“Hửm?” Tần Uyển Uyển tò mò, nghe Thúy Lục mặt mày nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy Giản Hành Chi bất thường.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển nghệch ra.

Thúy Lục nhìn xung quanh, ghé vào tài Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nói: “Hôm nay, y cứ nhìn trộm ta hoài.”
Tần Uyển Uyển giật thót, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không… không phải vậy chứ?”
“Thật đấy.” Vẻ mặt Thúy Lục nghiêm túc: “Ánh mắt y cứ lượn tới lượn lui theo ta.

Muội nói xem rốt cuộc y có ý gì?”
Nghe thấy lời Thúy Lục, Tần Uyển Uyển nhớ tới vị trí ngồi lúc nãy của bọn họ, đột nhiên nhận ra rốt cuộc Giản Hành Chi đang nhìn ai.

Nàng khẽ ho một tiếng: “Tỷ đừng nghĩ nhiều, y không nghĩ cái gì đâu.”
“Lẽ nào…” Thúy Lục giơ tay lên, sờ trâm cài trên đầu mình: “Y phát hiện ta cài trâm mới?”
“Chắc vậy.” Tần Uyển Uyển nhìn trâm cài khảm hồng ngọc trên đầu Thúy Lục: “Đẹp lắm, chắc là hồng ngọc hấp dẫn y chứ chẳng có ý gì đâu, tỷ đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển vỗ vai nàng: “Hết chuyện rồi, ta đi đây.”
“Hồng ngọc?”
Thúy Lục đứng tại chỗ, lẩm bẩm: “Hóa ra không phải một mình ta thích hồng ngọc.

Ừm, biết thưởng thức!”

Tần Uyển Uyển cắt đuôi Thúy Lục, một mình bước vào sân vườn.

Chẳng bao lâu sau, nàng cảm giác một người đi từ đằng sau lên, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc.

Nàng chắp hai tay sau lưng, đi phía trước, mỉm cười, biết rõ còn hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Không có việc thì không thể tìm nàng à?”
Giản Hành Chi bất mãn nhìn nàng, bỗng nhiên hơi tủi thân: “Tối qua mới nói ta là tình lang của nàng, hôm nay cả chỗ ngồi cũng không giữ cho ta!”
“Không nghĩ người sẽ tới.” Tần Uyển Uyển dạo bước cùng y trên đường nhỏ, chậm rãi nói: “Nhiệm vụ mới của ta là đến Đại hội Liên minh Tiên giới ở Vô Tương Tông, nhưng hiện giờ chưa có tin tức của đại hội.

Hôm nay nghe thấy Liễu Nguyệt Hoa đề xướng muốn lặp lại hành động săn ma, ta đoán chuyện này có liên quan đến Đại hội Liên minh Tiên giới.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi nghe lời Tần Uyển Uyển nói, hờ hững đáp.
“Thương tích trên người người tốt nhất nghỉ ngơi thêm vài ngày, vì vậy ta muốn ở lại đây tham gia hôn lễ của Lạc Hành Chu, đợi tin tức Đại hội Liên minh Tiên giới xuất hiện thì chúng ta lại xuất phát.

Người cảm thấy thế nào?”
“Vết thương của ta không sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Chuyện phụ mẫu nàng vẫn nên giải quyết sớm.

Chúng ta xuất phát đến Vô Tương Tông trước, ta nghỉ ngơi trên đường, đợi đến Vô Tương Tông thì dừng lại dò xét tin tức Đại hội Liên minh Tiên giới.”
“Không cần gấp gáp như thế…”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người bôn ba trên đường, ta sợ để lại di chứng…”
“Để lại di chứng cũng chẳng phải của ta.” Giản Hành Chi thờ ơ nói: “Thân thể ở Tiên giới của ta rất khỏe mạnh!”
Nói xong lời này, Giản Hành Chi bỗng thấy hơi chột dạ, cảm giác giống như mình không chịu trách nhiệm.

Y khẽ ho một tiếng, cố gắng cứu vãn hình tượng: “Chủ yếu là sợ trễ nãi chuyện phụ mẫu nàng.”
“Mấy ngày thôi mà, không trễ nãi.” Tần Uyển Uyển kiên trì lắc đầu.

Giản Hành Chi suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh: “Có phải nàng lo lắng cho ta không?”
Tần Uyển Uyển nghẹn lời.

Giản Hành Chi lập tức vui vẻ, khẽ ho một tiếng, khoanh hai tay, có chút kiêu ngạo: “Nàng lo lắng cho ta như thế, vậy chờ ngày mai chúng ta tham gia hôn lễ Lạc Hành Chu xong rồi lại đi.”
“Vậy tối nay…” Giản Hành Chi xoay đầu, hơi ngượng ngùng: “Ta muốn mời nàng ăn hoành thánh, nàng có thời gian không?”
“Ta không muốn ăn hoành thánh.”
Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối.

Giản Hành Chi ngây người, kinh ngạc quay đầu, lập tức nghe Tần Uyển Uyển nói: “Ăn bánh trôi.”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía phòng cho khách, vẫy tay: “Buổi tối gặp lại.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc