VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN


Vừa dứt lời, Giản Hành Chi giáng liên hoàn đấm.

Tốc độ ra quyền của y cực nhanh, Tạ Cô Đường vốn không có chỗ đánh trả, chỉ có thể dùng tay che mặt, lùi liên tục về sau.
Tần Uyển Uyển vội vàng bước lên kéo Giản Hành Chi, gấp gáp nói: “Sư phụ! Là Tạ đạo quân! Là y giúp con!”
“Giản đạo quân, đừng đánh nữa! Nam Phong thò đầu khỏi ngực Tạ Cô Đường, vội lên tiếng: “Đây là Tạ đạo quân đó!”
“Tạ Cô Đường?” Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển kéo, còn chưa kịp nói gì, bỗng trên lầu cao truyền đến tiếng quát lạnh lùng: “Bắt người lại!”
Tiếng nói vừa dứt, linh lực đánh thẳng về phía bọn họ.

Giản Hành Chi túm lấy Tần Uyển Uyển nhảy sang một bên.

Chỗ họ vừa đứng nổ “ầm” , mặt đất lõm một hố sâu.
Mười mấy luồng linh lực nối đuôi xông lên đuổi theo bọn họ phát nổ tựa như trái bom.

Hai người nhắm về phía cửa sổ chạy như điên.

Giản Hành Chi hô to: “Đi mau!”
Dứt lời, y và Tần Uyển Uyển cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, rớt xuống mái ngói gần đó, cả hai một trái một phải ăn ý chạy ra ngoại thành.
Tạ Cô Đường mang Nam Phong nhanh chóng đuổi theo.

Một con cự long hóa từ linh khí bám sát đằng sau bọn họ.

Ba người một thú bị đuổi chạy tán loạn.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi vừa chạy vừa không quên mắng nhau.
“Đang yên đang lành, người đánh Tạ đạo quân làm cái gì? Người không cứu ta, còn không cho người khác cứu hả?”
“Chẳng phải ta ném con lên sao?! Ném rồi không biết tự mình nhảy sang một bên à! Y phi lễ con, con còn nói giúp y?” Giản Hành Chi phát cáu: “Con còn coi ta là sư phụ không?!”
“Hai vị đừng cãi nữa…” Tạ Cô Đường nghe thấy, hơi lúng túng nói: “Đều là hiểu lầm…”
“Câm miệng, hiểu lầm cái gì!” Giản Hành Chi chộp lấy miếng ngói, quay lại ném Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường lách người sang mái ngói bên cạnh, miếng ngói nện trúng đầu cự long.

Cự long sững người, giận dữ quát: “Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Cự long bị chọc giận triệt để, bất chấp nhà cửa trong thành, dễ dàng đập nát tất cả, xông về phía Giản Hành Chi.

Tạ Cô Đường giơ tay bày pháp trận, cắm kiếm vào giữa, mấy chục quang kiếm lập tức bay về phía cự long.

Cự long tránh né kiếm trận lao vào Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhảy vọt lên, giơ tay ném một pháp ấn, né tránh cự long, quay đầu mắng Tạ Cô Đường: “Không ai dạy cậu nam nữ thụ thụ bất thân hả? Cậu cứu người sao không nắm cổ áo mà cứ phải ôm eo, ôm eo xong lại không chịu buông tay, còn nói cậu không phải kẻ háo sắc?”
Trong lúc nói chuyện, cự long bị kiếm Tạ Cô Đường quét qua sừng rồng, Giản Hành Chi nhân cơ hội chưởng vào đầu cự long, đánh bật về phía Tần Uyển Uyển.
“Ta còn không nói, người nhiều chuyện thế làm gì?!” Tần Uyển Uyển thấy đầu rồng văng tới, nắm Uyên Ngưng vạch một đường kiếm khí, đánh đầu rồng lệch về phía Giản Hành Chi: “Hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp!”
“Ta là sư phụ con!” Giản Hành Chi đá một cước vào cằm cự long, giận dữ quát: “Con theo phe nào?”
“Sư phụ cũng phải nói lý chứ!” Tần Uyển Uyển nhảy từ trên cao xuống, đâm một nhát vào người cự long, ngẩng đầu tức giận mắng: “Người đi hỏi xem có ai cảm thấy người làm đúng không?!”
“Ai cảm thấy ta không đúng?!”
Giản Hành Chi nắm đầu rồng dồn sức vặn, tiếng “răng rắc” vang lên, cự long lập tức đập xuống đất.
Giản Hành Chi thở hồng hộc nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển siết kiếm thở phì phò trừng Giản Hành Chi.

Giữa lúc hai thầy trò trừng trộ, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi, tiếng điểm tích lũy vào tài khoản quen thuộc lại vang lên.
【Nhiệm vụ bất ngờ: Hỗ trợ người đàn ông có chỉ số nhan sắc trên 90 điểm “anh hùng cứu mỹ nhân” với nữ chính, điểm tích lũy +50.

Tổng điểm tích lũy: 1380】
“Ngại quá…” 666 xấu hổ: “Lúc nãy nghẽn mạng, hệ thống hơi chậm tí.”
“Câm miệng!”
Giản Hành Chi đấm mạnh một cú lên đầu rồng, cự long run rẩy toàn thân, ngoẹo cổ chảy nước mắt, móng rồng co giật: “Ta… ta chưa nói gì cả…”
“À ừm…” Tạ Cô Đường thu pháp trận lại: “Hai vị, chúng ta đang chạy trốn, hay là chạy trước nhé?”
“Cậu chạy chậm nhất.”
Giản Hành Chi trừng y, không hề lưỡng lự quay đầu bỏ chạy.
Tần Uyển Uyển nhìn Tạ Cô Đường bằng ánh mắt xin lỗi, nhanh chóng đuổi theo Giản Hành Chi.
Cũng chính lúc này, tiếng chim hót chói tai phát ra từ Phong Nhã Lâu.

Một dải lụa trắng đột ngột bay ra, thế nhanh như chớp quấn lấy Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường trở tay chém, một luồng linh lực hùng mạnh đập vào ngực y, y nôn ra một búng máu, cứ thế mất đi khả năng phản kháng.

Lụa trắng kéo y trở về hướng Phong Nhã Lâu.

Tần Uyển Uyển nhận ra sau lưng bất ổn, dứt khoát quay đầu, nắm lấy Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân!”
“Bắc Thành!”
Giản Hành Chi theo bản năng quay đầu nắm lấy Tần Uyển Uyển.

Cũng chính lúc này, linh khí đánh về phía Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi giơ tay ném kiếm trận về trước, va chạm mãnh liệt với linh khí.

Trong thoáng chốc, thức hải Giản Hành Chi đau đớn dữ dội như kim châm.

Linh khí và kiếm trận của Giản Hành Chi nổ ầm ầm giữa không trung.

Ba người bị kéo trở về Phong Nhã Lâu, ngã xuống đất.

Giản Hành Chi nôn ra một búng máu.
“Sư phụ!”
Tần Uyển Uyển đỡ lấy Giản Hành Chi, nhận ra thân thể y lạnh run, linh lực tán loạn.
Nàng để Giản Hành Chi tựa vào lòng mình, cấp tốc khai thông linh lực hỗn loạn trong người y, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Nam Phong nằm trong áo y, túm lấy mép áo, cặp râu run run lộ ra bên ngoài, có thể thấy vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này dáng vẻ Phong Nhã Lâu đã biến đổi.
Đại sảnh vốn náo nhiệt đã bị người ta giải tán sạch sẽ, tiền giấy rơi rụng dưới đất.

Đại sảnh đón chào vốn treo đầy hoa vải trắng, mấy chục chiếc quan tài đặt giữa sảnh tựa như nghĩa trang để xác, nhìn mà khiến lòng người run rẩy.
Đám người Thúy Lục cung kính đứng trước nhã gian.

Nhã gian bị rèm ngăn che, Tần Uyển Uyển chỉ lờ mờ cảm giác có một người ngồi bên trong.
Nàng không dám tùy tiện kiểm tra tu vi đối phương, nhưng từ điệu bộ của đám người Thúy Lục, người ngồi đây hẳn là Hoa Dung – Thành chủ Quỷ Thành.
“Các người.” Người đằng sau rèm lên tiếng, giọng nói bất nam bất nữ, điệu bộ chậm rãi, dường như rất suy yếu, mang theo chút âm lãnh như rắn: “Vì sao tới Quỷ Thành của ta?”
Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Giản Hành Chi cũng nói không ra hơi, chỉ còn Tần Uyển Uyển có thể trả lời câu hỏi người kia.
Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, vắt óc suy nghĩ: “Bởi vì… bởi vì…”
“Bởi vì cái gì?” Thúy Lục mất kiên nhẫn cau mày.

Tần Uyển Uyển căng thẳng, lập tức nói: “Bởi vì tình yêu!”
Lời này khiến tất cả ngây người.

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, đánh bạo thêu dệt: “Sư phụ ta… sư phụ ta ngưỡng mộ Thành chủ đã lâu.

Nghe nói Thành chủ tuyển nam sủng, sư phụ ta bèn dẫn ta đến đây, muốn trở thành nam sủng của Thành chủ!”
Nghe thế, Giản Hành Chi âm thầm trợn mắt.
Người sau rèm bật cười: “Trở thành nam sủng của bổn tọa? Y quen biết bổn tọa sao?”
Quen biết, không thể nói là quen biết được.
Nói dối càng nhiều ắt lộ sơ hở, Tần Uyển Uyển nắm lấy tay áo Giản Hành Chi để bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nói láo: “Chưa từng quen biết, nhưng sư phụ ngưỡng mộ đại danh Thành chủ đã lâu.

Nghe nói pháp lực Thành chủ cao thâm, là người khẳng khái, có tình có nghĩa, sư phụ ái mộ khôn cùng.

Tự thấy dung mạo không tệ, nguyện vào phủ Thành chủ, góp sức lực nhỏ nhoi vì cuộc sống hạnh phúc của Thành chủ, tuyệt đối không có tâm tư khác, mong đại nhân minh giám!”
Giản Hành Chi tựa vào lòng Tần Uyển Uyển chỉnh đốn linh lực.

Ban đầu nhận ra nàng túm lấy tay áo, y còn hơi đau lòng, nghĩ chắc chắn bây giờ nàng sợ lắm, đợi y điều chỉnh xong sẽ dẫn nàng phá vòng vây, tránh nàng bị dọa chết tại đây.
Nhưng nghe Tần Uyển Uyển nịnh hót một hồi, y nhận ra ý trong lời nói, không khỏi liếc nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt chấn kinh.
Nàng có ý gì? Bán y đến độ chẳng có chút áy náy nào sao?
Tần Uyển Uyển giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, tiếp tục nói với Hoa Dung: “Đại nhân Thành chủ, hai sư đồ chúng tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn đổi đời, chẳng có ý nào khác với Quỷ Thành, tuyệt đối không có ác ý!”
“Đổi đời…” Hoa Dung nghe thấy lời của Tần Uyển Uyển, khẽ cười: “Được đấy.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cứng đờ.

Giản Hành Chi lập tức nắm ngược lại tay Tần Uyển Uyển.
Y bây giờ không thể bị đưa đi.

Lúc này, y không bảo vệ nổi trinh tiết của mình!
Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi sợ hãi, nàng cũng sợ.
Nàng bắt đầu giật tay áo mình, không để Giản Hành Chi túm lấy.

Hoa Dung kỳ Độ Kiếp, nếu thật sự nhìn trúng Giản Hành Chi, nàng cũng không bảo vệ nổi y.
Giản Hành Chi biết chắc chắn nàng muốn bán mình, càng không chịu buông, cứ níu lấy cánh tay nàng kéo co.

Thầy trò hai người âm thầm lôi lôi kéo kéo, bỗng nghe thấy Hoa Dung sau rèm dường như nhấp một ngụm trà, căn dặn Thúy Lục: “Mang tên áo tím xuống, điều dưỡng cho tốt.

Điều dưỡng xong, đưa y tới phòng ta.”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngớ người, cả hai nhìn nhau, liền nghe Hoa Dung nói: “Những kẻ khác nhốt lại trước, ngày khác tái thẩm.”
“Đợi đã!” Tần Uyển Uyển đứng dậy, hô to.
Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển nghẹn một hồi, run run giơ tay chỉ Giản Hành Chi: “Sư phụ ta… là vị này.”
Giản Hành Chi khoanh tay ngồi xếp chân bên cạnh nhìn Tần Uyển Uyển, cười khẩy xoay đầu, không để ý tới nàng.
Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, nhíu mày: “Thành chủ không vừa ý sư phụ cô.”
Giản Hành Chi nghe vậy, cười châm biếm: “Ha.”
Đám phụ nữ này mù hết rồi.
Tần Uyển Uyển không dám nói nữa.

Nàng nhìn người bên cạnh nâng cáng cứu thương tới, đặt Tạ Cô Đường lên trên, còn cẩn thận đắp vải bố trắng, giống như có thể khiêng đi hỏa táng ngay tức khắc.
Nam Phong vội vàng nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển bi thương chớp mắt, ra hiệu nó tiếp tục ở lại bên cạnh Tạ Cô Đường.

Nam Phong đờ người, bò trở vào áo Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường bị khiêng đi, thị vệ bên cạnh bước đến đeo xiềng xích cho họ lại.

Thúy Lục bắn hai luồng pháp quyết phong bế linh lực hai người, thị vệ kéo dây xích, quát: “Đi thôi!”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đều bị kéo đi.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển bị kéo mà lảo đảo, giơ tay chặn tay thị vệ, lạnh mắt nhìn hắn: “Muốn chết?”
“Ý sư phụ ta là…” Tần Uyển Uyển vội vàng xen vào trước khi thị vệ nổi cáu, nhìn hắn chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Y rất yếu đuổi, xin các vị đại ca nhẹ tay chút, nếu không y sẽ chết mất.”
Thị vệ thấy rõ gương mặt Tần Uyển Uyển.

Đối diện với cặp mắt chân thành ngập nước, hắn xoay đầu đi, không thèm tính toán, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”
***
Hai người bị áp giải lên xe tù.

Giản Hành Chi ngồi một bên tĩnh tọa.

Xe tù làm bằng song gỗ bao vây xung quanh, tất cả hành động của hai người đều nhìn thấy hết.
Tần Uyển Uyển không dám quấy rầy y, cũng sợ người để ý vây xem, bèn nằm co ro một bên, nhìn y càng tĩnh tọa, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đợi lúc xuống xe, Tần Uyển Uyển không thèm hỏi y đã trực tiếp quen tay cõng người.

Sau khi cõng vào nhà tù, thị vệ bước lên còng dây xích cho hai người, khóa chặt trên tường.
Tần Uyển Uyển nhìn thị vệ bỏ đi, lớn tiếng nói: “Đại ca, đi thong thả, rảnh rỗi tới chơi nha.”
Thị vệ nghe thấy tiếng nàng, bước đi nhanh hơn một chút.
Đợi thị vệ đi rồi, Tần Uyển Uyển vội nhìn Giản Hành Chi: “Người bây giờ thế nào?”
Giản Hành Chi nhíu mày không nói.

Tần Uyển Uyển dùng thần thức thăm dò khắp người y, y cũng không phòng bị nàng.

Tần Uyển Uyển dò xét sơ lược, thấy linh lực đã chỉnh đốn kha khá, nhưng thức hải lại rối beng.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ là biết, từ khi đến tiểu thế giới này, Giản Hành Chi thường xuyên hóa thần thức thành linh lực mà chống đỡ.

Một kiếm chống trời hôm Đại hội đấu kiếm ở Mật cảnh đã khiến thức hải y suýt nữa suy sụp.

Ban nãy nhận một chưởng của Hoa Dung, e rằng thức hải của y xảy ra rắc rối.
“Cường độ thần thức còn khó tu luyện hơn linh lực, người cứ tiêu hao như thế, thức hải sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.” Tần Uyển Uyển thấy vẻ mặt y nhợt nhạt, bèn dùng thần thức bao bọc lấy thức hải Giản Hành Chi, sử dụng công pháp Tịch Sơn tu phục thức hải cho y.
Nàng tu luyện hai trăm năm, thể chất không tốt, chỉ có thể tu luyện cường độ thần thức.

Cha mẹ nàng chuẩn bị cho nàng rất nhiều bí pháp, giờ phút này trái lại phát huy công dụng giúp Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi cảm giác như có suối mát tràn vào đầu, tưới lên thức hải như nham thạch nóng chảy cuộn trào khắp nơi của y.

Giản Hành Chi hơi thở gấp, ổn định tâm trạng.

Sau khi tu phục thức hải với Tần Uyển Uyển xong, y mới mệt mỏi mở mắt.
“Thế nào rồi?”

Tần Uyển Uyển lo lắng hỏi.

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, bày vẻ nói: “Không sao.”
Tần Uyển Uyển thấy y lấy lại sức, thở phào, ngồi xuống đất: “Không sao là tốt rồi.”
Giản Hành Chi không nói.

Y ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay bị xiềng xích trói ở hai bả vai.

Qua một hồi, y cảm thấy một cảm giác kỳ dị bắt đầu nổi lên trong cơ thể, không khỏi biến sắc.
Linh lực của y bị Thúy Lục phong bế, cổ trùng bị cưỡng ép áp chế tìm được cơ hội, bắt đầu rục rịch ngóc đầu.
Con trùng này bò lung tung trong cơ thể y, những nơi nó bò qua đều nổi lên dục niệm kỳ dị.
Từ nhỏ y đã tu tập tâm pháp thanh tịnh, chưa từng có dục niệm này bao giờ, hiện tại bởi vì cổ trùng kia mà có chút niệm tưởng, mặc dù bất giác nhục nhã, nhưng lại có chút nhộn nhạo.
Giản Hành Chi nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục, hoặc thử dùng cách khác bắt lấy con cổ trùng kia.
Có điều cổ trùng kia vô cùng gian xảo, nó hút máu lung tung trong người y, khí thế mạnh mẽ, nhiễu loạn đến mức y chẳng thể tĩnh tâm phá cấm chế.
Tần Uyển Uyển không nhận ra sự khác thường của Giản Hành Chi, nàng xếp chân ngồi dưới đất, bắt đầu cố gắng cảm ứng chỗ Nam Phong đang ở.

Sau khi cảm ứng được, nàng bèn sử dụng cảm ứng giữa chủ tớ nói chuyện với nó: “Nam Phong.”
“Chủ nhân.”
“Tạ đạo quân thế nào rồi?”
“Không có gì.” Giọng Nam Phong rất nhỏ: “Bọn họ chữa thương cho ngài ấy xong thì đi rồi, bây giờ tình trạng Tạ đạo quân ổn định, chỉ là còn chưa tỉnh.”
Nghe thấy Tạ Cô Đường không sao, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm.

Nhớ đến Hoa Dung muốn đem Tạ Cô Đường làm nam sủng, chắc không tàn nhẫn đến nổi nhân lúc người ta trọng thương mà chấm mút.
“Vậy được rồi, ngươi chăm sóc Tạ đạo quân cho tốt.” Tần Uyển Uyển căn dặn: “Ta nghĩ cách tới cứu y.”
“Hu hu, chủ nhân, người nhất định phải tới cứu chúng ta nha.”
Nam Phong khóc lóc ỉ ôi, Tần Uyển Uyển đơn phương cắt đứt liên lạc.
Sau khi xác nhận an nguy của Tạ Cô Đường, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù sao nhiệm vụ này là của nàng và Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường bị cuốn vào, không lý nào thành người hi sinh nhiều nhất.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, người nhắm bao lâu phá cấm chế của Thúy Lục?”
“Không chắc.”
Giản Hành Chi vốn đang phiền não, nghe thấy giọng nói Tần Uyển Uyển liền cảm giác như cỏ đuôi chó gãi vào tim.

Y nhận ra dường như Mị cốt trùng kích động hơn, khẽ quát: “Ít nói chút.”
“Sư phụ, người đừng gây nữa.” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Hiện giờ Tạ đạo quân đang lâm vào hiểm cảnh, chúng ta phải nghĩ cách nhanh nhất cứu y.”
“Sao con quan tâm y thế?”
Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển nói giúp Tạ Cô Đường, y mở mắt trừng Tần Uyển Uyển, thù mới hận cũ đồng thời dâng lên: “Ta là sư phụ con, sao con không quan tâm ta chút nào vậy? Cả ngày đánh ta bán ta hết sức thuận tay, ban nãy còn muốn đưa ta cho người khác, bây giờ con lại lo lắng y như thế à?”
“Tạ đạo quân đối xử tốt với ta.” Tần Uyển Uyển nói một cách đương nhiên: “Hơn nữa chuyện này vốn không liên quan đến y, chẳng lẽ chúng ta không nên chịu trách nhiệm?”
“Y đối tốt với con…” Giản Hành Chi nổi nóng trong lòng, y gập đầu gối tiếp cận Tần Uyển Uyển, che khuất tầm mắt nàng rồi mới tập trung tinh thần cãi nhau: “Ta không tốt với con sao?”
“Sư phụ, chúng ta đừng ấu trĩ nữa.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc khuyên nhủ Giản Hành Chi: “Hiện tại việc gấp trước mắt là cứu người.”
“Kẻ cận kề Hoá Thần như y mà còn cần con cứu?” Giản Hành Chi cười khẩy: “Đúng là phế vật.”
“Nhưng bây giờ y bị thương, hôn mê bất tỉnh.” Tần Uyển Uyển cau mày, cảm thấy Giản Hành Chi cãi bướng: “Ta không yên tâm.”
“Ta cũng bị thương này!” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Sao con yên tâm quá vậy?”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi hỏi mà sững sờ.

Nàng nhìn ánh mắt tràn ngập trách móc của Giản Hành Chi, bỗng hơi chột dạ, lắp bắp nói: “Thương thế của người… chẳng phải ta giúp người rồi sao?”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi nhất thời lỡ lời, y xoay đầu, nhắm mắt, tiếp tục tĩnh tọa.
Mấy thứ như Mị cốt trùng quá mất mặt, y không muốn để Tần Uyển Uyển biết, bèn tự mình âm thầm tìm cách, vừa cố gắng phá cấm chế Thúy Lục, vừa cảm giác thứ kia chạy lung tung trong người.
Tần Uyển Uyển nhìn phản ứng của Giản Hành Chi, ngửi được mùi hương ngọt lim trong không khí, bất giác nhớ tới Mị cốt trùng.
Nàng không dám chắc thứ này có ở trong thân thể Giản Hành Chi không, cũng không dám chắc thứ này còn sống hay không.

Nhưng nhìn phản ứng của Giản Hành Chi, e là y có chuyện thật rồi.
Tần Uyển Uyển quan sát Giản Hành Chi, nhỏ giọng xin lỗi: “À ừ… Ta sai rồi, ta không nên chỉ quan tâm Tạ đạo quân.

Người… người cần ta giúp không?”
Nàng vừa mở miệng nhỏ nhẹ hỏi, cổ trùng lại chộn rộn thêm mấy phần.
Giản Hành Chi càng phiền não, khẽ quát: “Đừng nói chuyện!”
Lần này y mở miệng, giọng khản đặc càng hiện rõ.

Tần Uyển Uyển cũng hơi đỏ mặt, nàng nhỏ giọng giải thích: “Chuyện là… buổi tối ta nghe nói Thanh Trúc có một con Mị cốt trùng, hình như định cho hoa khôi dùng, chẳng biết ông ta có dùng trên người người chưa…”
Lời của Tần Uyển Uyển chui vào tai, y cuộn chặt nắm đấm.

Tần Uyển Uyển biết chuyện như vậy rất mất mặt, bèn trấn an thêm: “Đi lại bên ngoài thế nào cũng đụng chút thất bại, người đừng để trong lòng.

Đây không phải chuyện gì lớn, hiện giờ người cảm thấy thế nào? Chúng ta có thể trao đổi thử, xem ta có giúp người được không nhé?”
“Con giúp thế nào?”
Rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng, y lạnh mắt nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển vốn xinh đẹp, nhìn nàng lúc này càng khiến lòng người rối loạn, dường như những thứ đạo pháp kiếm pháp kia đều trở nên khó nhớ.
Y bất giác nhìn chăm chú đôi môi Tần Uyển Uyển, chỉ thấy môi nàng khép mở, loáng thoáng nhìn ra nụ sen mới nhú, sắc môi căng mọng, tựa như giọt sương rơi trên cánh hoa.
“Lúc nãy, ta nghe người ta nói nếu con Mị cốt trùng này được đút máu của một người được chỉ định, thì cần máu người kia để bình phục, một tháng một lần, bảo đảm thần trí tỉnh táo.

Có điều một khi đút máu thì không thể dừng, người trúng cổ sẽ có tính ỷ lại nhất định với người đút máu.

Người bị đút máu chưa? Bây giờ thấy thế nào?”
Giản Hành Chi nhắm mắt, không dám nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn y: “Sư phụ, thật ra đây không phải chuyện gì lớn…”

“Ta muốn hôn con.”
Giản Hành Chi đột ngột lên tiếng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.

Giản Hành Chi mở mắt, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt lãnh đạm: “Chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi con.

Nhưng hiện tại thời khắc đặc biệt, cho nên con cố gắng đừng nói chuyện, sẽ quấy nhiễu ta.”
Tim Tần Uyển Uyển đập thình thịch, nàng ấp úng gật đầu.
Người trúng cổ sẽ có sự ỷ lại đối với người hút máu.

Nàng đã nói cho Giản Hành Chi rồi, lựa chọn thế nào là chuyện của y, nàng cũng không tiện nói nhiều.
Tần Uyển Uyển không nói nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục.
Giản Hành Chi cắn mạnh vào môi mình, máu chảy xuống miệng.

Qua một hồi sau…
Chẳng được đách gì.
Giản Hành Chi thầm mắng, tập trung chiến đấu với cổ trùng kia, để xem ai chết trước.
Quá nửa đêm, mùi thơm trong phòng giam ngày càng nồng.

Toàn thân Giản Hành Chi giống như vớt từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Y nhìn Tần Uyển Uyển đang ngủ say, cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Bắc Thành.”
Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, nhìn thấy đôi mắt hằn tia máu của Giản Hành Chi, lòng giật thót, nghe thấy y nói: “Sau khi đút máu, trừ mỗi tháng phải đút thì còn liên quan gì với người đút máu không?”
“Có lẽ…” Tần Uyển Uyển gian nan đáp: “Sẽ có suy nghĩ đặc biệt gì đó với người đút máu…”
Giản Hành Chi đáp một tiếng.

Một lát sau, giọng y rất khẽ: “Đợi sau khi phá cấm chế, nếu ta không thể diệt trừ cổ trùng, ta sẽ cho con một lá bùa liền tâm.

Lỡ sau này ta mất khống chế, tổn thương con, lúc cấp bách, con có thể cầm lá bùa này giết ta.”
Tần Uyển Uyển sững sờ.

Nàng chợt nhận ra khi Giản Hành Chi nghe thấy phương án này, điều y lo lắng nhất không phải là sẽ ỷ lại vào máu nàng rồi bị khống chế, mà sợ mình mất khống chế tổn thương nàng.
Nàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn.

Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”
“Vậy…” Giản Hành Chi nhìn khoảng cách hai người: “Làm sao đút máu?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu.

Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, nhìn đầu nàng: “Con không ngại ta gặm da đầu con chứ?”
“Ta chưa gội đầu!”
Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.
Gặm da đầu ra máu, đau cỡ nào chứ.
Giản Hành Chi nhăn mày, da đầu không thể gặm, tay chân bị giới hạn lớn, phỏng chừng phần dưới đầu đều không cắn tới.
Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”
“Không được!”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”
“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”
Giản Hành Chi hiếm khi kiên nhẫn, nhẫn nại bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Con nói xem làm sao đút máu.”
Tần Uyển Uyển không nói, nàng ngẫm nghĩ, mím môi: “Người… người cắn miệng đi.”
Giản Hành Chi cứng đờ, Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi: “Da miệng ta mỏng, dễ cắn, nhanh lành.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi không dám nhìn nàng, căng thẳng đến tim đập nhanh: “Vậy… vậy con tới gần đây.”
Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.
Hai người cố gắng tiếp cận người còn lại, Tần Uyển Uyển không dám mở mắt, chỉ liên tục nhắc nhở y: “Người… người cắn nhẹ một chút… rỉ chút máu là được, đừng cắn mạnh quá…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người kia cắn lên môi.
Nàng la toáng lên, giây phút máu chảy ra, đầu lưỡi người nọ cuốn lấy, quét máu vào trong môi rồi lập tức tách ra.
Xúc cảm tê dại trong nháy mắt khiến Tần Uyển Uyển đơ người.

Giản Hành Chi vội vã ngồi xếp bằng, nhắm mắt giống như chưa xảy ra chuyện gì, bắt đầu kết ấn tĩnh tọa.
“Đợi cổ trùng này yên tĩnh lại, một chốc lát là ta có thể phá cấm chế.”
Lỗ tai Giản Hành Chi đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Dường như rất sợ Tần Uyển Uyển nói chuyện lúc này, y gấp gáp chuyển đề tài: “Chúng ta lập tức đi cứu Tạ Cô Đường.”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Ban đầu:
Giản Hành Chi: “Tại sao phải quan tâm Tạ Cô Đường? Vì sao con đối xử với y tốt hơn ta? Vi sư đối xử với con tốt như thế, con chỉ biết lừa ta, bán ta đánh ta.

Con lo lắng một kẻ cận kề Hóa Thần như Tạ Cô Đường làm gì? Y mà cần con cứu, y là đồ phế vật!”
Tần Uyển Uyển: “Có phải người ghen tị với y không?”
Giản Hành Chi: “Ta ghen tị? Ha, con đùa gì thế? Kiếm pháp rách nát của y có cái gì hay mà ghen tị?”
Sau khi hôn:
Giản Hành Chi: “Ta lập tức đi cứu y.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc