VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN


Phản ứng của Thúy Lục khiến Tần Uyển Uyển hơi kinh ngạc.

Nàng tưởng  thiên hạ đều biết chuyện Hoa Dung diệt trừ Minh Tịnh đạo quân vì nhập ma, nhưng nhìn phản ứng của Thúy Lục thì rõ ràng có ẩn tình khác.
Tần Uyển Uyển không hiểu tình hình lắm, nàng thử nói rõ: “Chính miệng Hoa Dung nói với ta Minh Tịnh đạo quân là do hắn giết.”
“Không thể nào!” Thúy Lục quát chói tai, giơ tay cầm lưỡi hái, vung chém về phía Tần Uyển Uyển: “Cô nói bậy!”
“Tần cô nương!”
“Chủ nhân!”
Tạ Cô Đường và Nam Phong thấy vậy, vội vã chạy lên.

Toàn bộ đám người xung quanh bao vây Tạ Cô Đường và Nam Phong.

Tần Uyển Uyển bị Thúy Lục đuổi theo chém, nàng vừa đánh vừa cố gắng thuyết phục Thúy Lục: “Lời này là Hoa Dung nói, không phải ta nói.

Cô điều tra đi rồi hẳn phát ngôn.”
Thúy Lục không đáp, lưỡi hái to hung hãn lướt qua đỉnh đầu Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển khom lưng né tránh, nhắc nhở Thúy Lục: “Cô nghĩ kỹ lại đi.

Năm đó, Hoa Dung chỉ là một Kim Đan, một đêm lên Độ Kiếp, chuyện như vậy chắc chắn có vấn đề.

Bản thân hắn cũng thừa nhận Minh Tịnh đạo quân là do hắn giết, cô còn ngoan cố cái gì?”
“Cô nói dối.”
Thúy Lục chỉ lặp lại: “Minh Tịnh đạo quân không thể nào do hắn giết.”
Nghe Thúy Lục liên tục lặp lại chuyện Minh Tịnh đạo quân, Tần Uyển Uyển hơi hiểu đại khái.
E rằng sức nặng của Lận Ngôn Chi Trong lòng Thúy Lục hơn xa Hoa Dung.
Tần Uyển Uyển vừa tránh né đòn tấn công của Thúy Lục, vừa cân nhắc: “Đại nhân Thúy Lục, vì sao cô khẳng định Minh Tịnh đạo quân không phải chết trong tay Hoa Dung? Lẽ nào cô chưa từng hoài nghi? Lỡ như Minh Tịnh đạo quân thật sự chết trong tay Hoa Dung, cô làm trâu làm ngựa cho Hoa Dung, cô không thấy có lỗi với Minh Tịnh đạo quân bị hắn hại chết sao?”
“Câm miệng!”
Thúy Lục đá mạnh một cước vào ngực Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển bị nàng ta đá bay đi.
Giản Hành Chi nghe thấy tiếng động bên cạnh, y giần giật lỗ tai.

Nhưng lúc này, linh lực do sấm sét hóa thành và thức hải nổ tung đang hỗn loạn trong cơ thể, y không còn sức để lo cho Tần Uyển Uyển, chỉ có thể gia tăng tốc độ tiêu hóa linh khí trong người, chỉnh lý thức hải, đồng thời quan sát tiếng động của Thúy Lục và Tần Uyển Uyển.
Thúy Lục cầm lưỡi hái đi từng bước về phía Tần Uyển Uyển.

Đến trước mặt, Thuý Lục chỉ lưỡi hái vào nàng, lạnh giọng hỏi: “Hoa Dung chết trong tay cô?”
Tần Uyển Uyển không đáp lời ngay, nàng ôm ngực, thở d.ốc nhìn Thúy Lục: “Vì sao cô tin tưởng Hoa Dung không giết Minh Tịnh như thế?”
“Bởi vì…” Gương mặt lãnh đạm của Thúy Lục toát lên vẻ không chịu đựng nổi: “Minh Tịnh thần quân là tự sát.”
Lời này vừa buông, Tần Uyển Uyển sửng sốt.

Hai người bọn họ đang cách nhóm người rất xa, chỉ có Giản Hành Chi đang tĩnh tọa gần đó.
Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt điềm tĩnh: “Năm đó, ta tận mắt chứng kiến Đạo quân rời đi, đến Hoang Thành bế quan.

Một năm sau, Ninh thị truyền tin Đạo quân mất.

Ngài không phong ấn nổi ma khí trong cơ thể mình, sợ bản thân mất khống chế, bèn tự sát, tiện thể tiêu diệt triệt để ma chủng, cho nên ngài không thể chết trong tay Hoa Dung.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy câu nói của Thúy Lục, đầu óc cấp tốc chỉnh lý tin tức, nhìn chằm chằm Thúy Lục: “Nhưng cô cũng không dám chắc, không phải sao?”
Thúy Lục không đáp.

Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Nếu như cô chắc chắn, cô cần gì nói những chuyện này với ta? Cô nói y đến Hoang Thành bế quan, tự vẫn thân vong, là cô tận mắt thấy hay là tin đồn?”
Thúy Lục trầm mặc, nàng ta hơi suy tư.

Thật lâu sau, dường như xác định điều gì, nàng ta lạnh giọng nói: “Năm đó, ta đưa ngài ấy rời đi.

Trước khi ngài ấy chết, Hoa Dung không hề rời khỏi Hoang Thành, cho nên không thể nào là Hoa Dung, chắc chắn cô đang gạt ta.”
“Nhưng…”
“Hoa Dung muốn lấy sinh mạng bách tính trong thành phục sinh Minh Tịnh thần quân là nghịch thiên, tội đáng đáng giết.” Thúy Lục cắt lời nàng, hoàn toàn không cho Tần Uyển Uyển cơ hội nói chuyện.

Dường như nàng ta đã suy nghĩ rõ ràng, quyết định không dây dưa với Tần Uyển Uyển nữa: “Nhưng dù sao hắn cũng là Thành chủ Quỷ Thành, cô giết hắn là sỉ nhục Quỷ Thành ta.

Hôm nay, ta giết cô, tế Thành chủ.”
“Cô bình tĩnh!”
Tần Uyển Uyển cả kinh hét lên.

Cũng chính lúc này, lưỡi hái Thúy Lục mang theo linh lực dồi dào lướt tới, pháp trận trong tay Tần Uyển Uyển bung mở, chắn trước người nàng.
Nhưng khoảnh khắc pháp trận và lưỡi hái giao nhau, hai người kinh ngạc phát hiện linh lực cả hai lưu chuyển cực kỳ giống nhau, gần như là cùng một mạch.

Thậm chí Tần Uyển Uyển còn phân biệt được pháp trận trên mũi lưỡi hái là thuật pháp thuộc riêng về Tịch Sơn!
Tần Uyển Uyển và Thúy Lục đều ngây người.

Giữa ánh sáng va chạm, Thúy Lục vội quát: “Cô học được pháp trận từ đâu?”
“Ta phải hỏi cô câu đó!”
Tần Uyển Uyển sốt ruột lên tiếng.

Đây rõ ràng là công pháp Tịch Sơn, sao tiểu thế giới này lại có pháp thuật Tịch Sơn?
“Ai dạy cô?!”
Nghe hỏi thế, rõ ràng Thúy Lục nhận ra điều gì, vội vàng tách ra, giơ tay ra hiệu tất cả ngừng lại: “Dừng tay!”
Đám đông đứng yên.

Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển, nàng ta ngẫm nghĩ chốc lát, ra lệnh cho xung quanh: “Đưa người trở về.”
Dứt lời, Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô đi theo ta.”

Tần Uyển Uyển liếc nhìn Giản Hành Chi bên cạnh, rõ ràng Giản Hành Chi đã gặp phải chuyện gì, vẫn còn đang ngộ đạo.

Nhưng nhớ tới công pháp Tịch Sơn của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển cảm thấy khó mà từ bỏ, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn lên tiếng: “Thân thể sư phụ ta không khỏe, cô đừng chạm vào người.”
“Ta không chạm.” Thúy Lục liếc Giản Hành Chi.

Nhìn đến khuôn mặt y, nàng ta chần chờ chốc lát, giọng dịu đi rất nhiều: “Ta bảo người khiêng y đi.”
Nói xong, Thúy Lục căn dặn người khác mang một chiếc cáng tới.

Giản Hành Chi bị bọn họ nâng lên cáng giống như một pho tượng Phật sống, sau đó khiêng đi.
Tần Uyển Uyển không yên tâm, căn dặn Tạ Cô Đường và Nam Phong theo sau, cuối cùng mới quay đầu nhìn Thúy Lục.

Hai người ngẫm nghĩ, dường như cất giấu cùng một bí mật.

Cả hai nhìn nhau, Thúy Lục mím môi: “Ra bờ sông dạo đi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cùng Thúy Lục đi dạo ra khỏi cái hố lớn này.
Thúy Lục mặc áo xanh lá, điểm xuyết lông chim.

Nàng ta và Tần Uyển Uyển cùng đi bên bờ sông, chắp hai tay sau lưng, suy nghĩ làm sao mở miệng.
Tần Uyển Uyển lên tiếng trước: “Môn công pháp mà cô biết này là của nhà ta.”
Vẻ mặt Thúy Lục cứng đờ, nàng ta gật đầu: “Ừ, ta biết.”
“Ai dạy cô?”
“Đại khái hơn một trăm năm trước.” Thúy Lục ngẫm nghĩ: “Thiên hạ bấy giờ, ma chủng chạy loạn khắp nơi, Minh Tịnh thần quân bôn ba cứu thế.

Khi đó có hai vị cao nhân tới Quỷ Thành, nữ tử tên Thượng Tuế, nam tử đạo hào Thái Hằng.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển chợt xúc động.
“Sau đó thì sao?”
“Hai vị Thần quân ở lại Quỷ Thành, hiệp trợ Minh Tịnh thần quân cứu người.

Lúc ấy, ta từng được hai vị Thần quân cứu, nhận sự chỉ điểm, học được một chút ít pháp thuật.”
“Vậy hai vị Thần quân đâu?” Tần Uyển Uyển truy hỏi.

Thúy Lục lắc đầu: “Không biết, sau khi Minh Tịnh đạo quân chết, cũng chẳng biết hai vị Thần quân đi đâu.”
Tần Uyển Uyển ngây người, mất mác và lo lắng cùng nhau ập tới, nhưng nàng nhanh chóng trấn an mình.
Nàng cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn hỏi một loạt vấn đề: “Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao hai vị Thần quân đến đây? Lần cuối cùng cô thấy họ là khi nào? Còn có người nào từng gặp họ không?”
“Cô và hai vị Thần quân có quan hệ gì?” Thúy Lục quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát.

Nàng suy nghĩ hồi lâu mới thành thật đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”
Thúy Lục sững người.

Lát sau, nàng ta hơi kinh ngạc: “Vậy cô… cô…”
Nàng ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Thân thể hiện giờ của cô thế nào?”
“Chuyện này mà họ cũng nói với cô sao?” Tần Uyển Uyển hơi xấu hổ: “Ta chỉ ngẫu nhiên tới nơi này, chẳng thế nào cả.”
“Năm đó, hai vị Thần quân từng nói có một ái nữ, sức khỏe không tốt, bảo họ tới nơi này vì tìm kiếm một cơ duyên cho ái nữ.”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục kể lại chuyện năm đó: “Thiên hạ khi ấy, ma chủng hoành hành, Tu chân giới thường xuyên chém giết, dân chúng lầm than.

Minh Tịnh đạo quân kiến lập Thành Vô Cấu, hai vị Thần quân và Minh Tịnh đạo quân cùng nhau cứu thế.”
“Ma chủng là gì?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục giơ tay lên, giữa lòng bàn tay nàng ta có một hạt giống phát sáng: “Mọi người đều gọi chủ nhân ma chủng là Tà Thần.

Hắn không có thân thể, do ác niệm nhân gian hợp thành, nuốt chửng ác niệm loài người mà sống.

Hắn biết gieo rắc hạt giống, ký sinh ở cơ thể người.

Một khi lòng người có ác niệm, hạt giống sẽ phóng đại nó lên gấp mấy lần, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho hắn, bị hắn hút cạn.”
“Đây là ma chủng?” Tần Uyển Uyển nhìn hạt giống trong tay Thúy Lục.

Thúy Lục mỉm cười, thu hồi hạt giống vào lòng bàn tay: “Cái này chết rồi.

Chỗ đáng sợ của ma chủng là chỉ cần một người bị gieo ma trủng, thân thể của hắn sẽ trở thành cơ thể mẹ, bản thân lại sản sinh ra ma chủng, sau đó bất giác gieo rắc cho người tiếp theo.

Vì vậy khi đó, Tu chân giới đều giết sạch tất cả những người bị gieo hạt ngay tại chỗ, nhưng dù là vậy cũng rất khó ngăn cản ma chủng lan tràn khắp nơi.

Tu chân giới liên kết thành Liên minh Tiên giới, tiễu trừ Tà Thần.

Nhưng hắn không có thân thể, bọn họ căn bản không tìm được, mỗi lần nghĩ rằng đã bắt được, kết quả lại là con rối.”
“Về sau thì sao?”
“Về sau… thật ra ta cũng không rõ.” Thúy Lục lắc đầu: “Ta chỉ biết đại khái năm năm trước khi Minh Tịnh đạo quân chết, khi đó ma chủng phân bổ quá nửa Tu chân giới, ta suýt bị tà ma giế.t chết trên đường trừ tà, may mắn được Thượng Tuế thần quân cứu, được người chỉ điểm, cận kề bứt phá, bèn bế quan tu luyện.

Bế quan năm năm, đợi lúc ta ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi thế nào?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Khi ấy, ta cảm giác được dị động, bèn cưỡng ép bứt phá.

Sau khi ra ngoài, ta nhìn thấy cả thành treo hoa trắng, Hoa Dung đang chuẩn bị đưa tang Minh Tịnh đạo quân.

Minh Tịnh đạo quân ra đời ở Ninh gia, cho nên bảo hắn đưa hài cốt ngài trở về Ninh thị.

Ta chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì, Hoa Dung bèn kéo ta lại, âm thầm mở quan để ta xem.

Ta vừa nhìn liền phát hiện thật ra Đạo quân không chết, nhưng toàn thân ngài lởn vởn ma khí.


Ta chưa từng thấy ma khí mạnh như vậy, vì thế không dám nhiều lời, nhìn Hoa Dung giao quan tài cho người Ninh gia, được người Ninh gia đưa về Hoang Thành.”
“Hoa Dung nói với cô thế nào?”
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển hiểu vì sao Thúy Lục chắc chắn Lận Ngôn Chi chưa chết.
“Hắn nói với ta toàn bộ Quỷ Thành đều bị ma chủng lây nhiễm, bách tính chém giết lẫn nhau, vì thế Đạo quân hạ lệnh đóng thành.

Nhưng trong đêm đó, Đạo quân không nỡ để nhiều bách tính như thế chôn thây, bèn bàn bạc với hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng, dùng cơ thể ngài làm vật chứa, nghĩ cách nhốt Tà Thần vào cơ thể ngài, sau đó lấy ma chủng của bách tính toàn thành ra, hút ma khí vào cơ thể ngài phong ấn.

Nếu như ngài có thể độ hóa ma khí, triệt để phong ấn Tà Thần trong thân thể ngài, đó là tốt nhất.

Nhưng nếu ngài không làm được thì mọi người hãy giết cả ngài và Tà Thần đi.

Trước đó, ngài đã độ toàn bộ tu vi cho Hoa Dung, bổ nhiệm hắn làm Thành chủ đời kế tiếp của Quỷ Thành.

Sau đó dưới sự trợ giúp của Thượng Tuế và Thái Hằng, ngài thành công phong ấn Tà Thần, cứu hơn một nửa bách tính, còn những người cứu không được…”
Lời nói của Thúy Lục có chút không đành lòng: “Diệt trừ ngay đêm đó.”
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển tổng kết: “Minh Tịnh thần quân không đồ thành, người chết đều là người mang ma chủng.

Vì sao không nói chuyện này cho mọi người biết, khiến ngài ấy cõng cái danh đồ sát toàn thành này?”
“Bởi vì ma chủng khiến Tu chân giới nghe thôi đã sợ mất mật…” Thúy Lục giải thích: “Nếu để mọi người biết người Quỷ Thành đều từng mang ma chủng, mặc kệ những người này có khôi phục thần trí hay chưa, bên ngoài đều sẽ đòi giết hết.”
Dù sao thân thể Minh Tịnh đạo quân thật sự phong ấn Tà Thần và ma khí, có lẽ tương lai cả đời đều sẽ bị nhốt tại Hoang Thành, mọi người cũng không để ý phần danh dự này.
Tần Uyển Uyển không đánh giá gì nhiều, chỉ hỏi: “Vậy hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng đâu?”
“Không còn gặp lại.” Thúy Lục lắc đầu: “Không ai biết họ đi đâu, cũng không biết đi khi nào.

Có điều họ là cao nhân, lúc tới âm thầm không ai biết, lúc đi cũng không hề cáo biệt.

Nhưng nghe trong ý cô…” Thúy Lục cau mày: “Có vẻ họ không trở về tìm cô?”
“Không có.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu, hai người đều trầm mặc.

Qua một lát, Thúy Lục lại hỏi: “Hoa Dung thật sự nói với cô, Minh Tịnh đạo quân là hắn giết?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, kể hết đầu đuôi sự việc.
Thúy Lục nghe vậy cũng không nói nhiều, suy nghĩ nói: “Cô về nghỉ trước đi, để ta ngẫm lại.”
“Ừ, có điều đại nhân Thúy Lục, trước khi đi, ta còn phiền cô giúp ta một chuyện.”
Thúy Lục ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cười: “Không có người nào khác biết thân phận của ta, hi vọng cô giúp ta che giấu quan hệ giữa ta và hai vị Thần quân.”
“Được rồi.”
Đây chẳng phải chuyện gì to tát, Thúy Lục lập tức gật đầu.
Tần Uyển Uyển hành lễ cáo từ, trong lòng lo lắng chuyện của cha mẹ nên cũng không muốn nhiều lời với Thúy Lục.
Nàng từ bờ sông quay trở về phủ Thành chủ, tìm hạ nhân hỏi vị trí Giản Hành Chi xong liền đi tìm y.
Suốt quãng đường, nàng suy nghĩ tất cả mọi chuyện, những thay đổi từ khi cha mẹ nàng rời đi, đến khi nàng tới nơi này, gặp được Giản Hành Chi, đến chuyện hôm nay bắt gặp dấu vết của cha mẹ từ chuyện Hoa Dung, nàng loáng thoáng cảm giác có một sợi dây kết nối mọi thứ lại với nhau.
Trong lúc suy nghĩ, nàng đã đi tới bên ngoài đình viện chỗ Giản Hành Chi ở.

Nhớ đến thân thể khoẻ mạnh của mình hôm nay, nàng bóp chặt nắm tay, để hiện “con chuột” bên trên, giơ tay vỗ vỗ, lờ mờ có một phỏng đoán đáng sợ.
Có khi nào cái hệ thống rách nát này là cơ duyên mà cha mẹ tìm cho nàng không?
Sau đó lại tặng thêm cho nàng một huấn luyện viên phụ trách cường thân kiện thể?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển bỗng giật mình.

Trong nháy mắt, khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ cũng trở nên dữ tợn.
Nàng nuốt nước bọt, giơ tay vuốt nhẹ ngực mình, tự nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung.

Nàng vội gọi 38 để trấn an cảm xúc mình: “38, cậu biết phụ mẫu ta không?”
“Có nghe nói.”
38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe nói từ đâu?”
“Từ chỗ cô đó.”
Đáp án của 38 khiến Tần Uyển Uyển á khẩu, không trả lời được.

38 ngẫm nghĩ, vì để khích lệ nàng, bèn nói thêm mấy câu: “Thật ra chúng ta đều là người làm công, chỉ có đến phút cuối mới biết lý do xuất hiện nhiệm vụ.

Nếu cô lo lắng cho phụ mẫu mình, cô cứ dựa theo nhiệm vụ mau chóng phi thăng.

Sau khi phi thăng, nếu họ xảy ra chuyện, cô cũng có thực lực cứu người, đúng không?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, cảm thấy được khích lệ to lớn, nhanh chóng hỏi: “Có đường tắt phi thăng không?”
“Có.” 38 nói một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều.

Có bàn tay vàng, cô còn lo không phi thăng sao?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nói rất có lý, nàng vội mở trang web của mình ra, phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới đã vào tài khoản.
Tổng cộng nàng đã có 5335 điểm! Nhìn số tài khoản lớn này, Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!
Sau khi phi thăng, tìm cha mẹ nàng!
Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu.

Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân đi tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng nhau phi thăng.
***
Nàng đi như chạy tới cửa phòng Giản Hành Chi thì nhìn thấy Tạ Cô Đường và Nam Phong vừa theo thầy thuốc đi ra.
Nam Phong tiễn thầy thuốc ra cửa, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, sư phụ ta thế nào?”
“Hiện tại vô sự rồi.” Gương mặt Tạ Cô Đường mang theo chút mệt mỏi: “Tiền bối độ kiếp với cô, hai người ở cùng nhau, lôi kiếp liền đánh gấp đôi.


Tiền bối dẫn phần lớn lôi kiếp lên người mình, cơ thể có phần chịu không nổi.

Bây giờ ổn định xong rồi, Tần cô nương yên tâm, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy sững sờ, nhớ đến câu nói “Ta trừ đánh con thì chẳng có cách nào khác” trong lôi kiếp của Giản Hành Chi, nhất thời hơi cảm động.
Nàng cố tỏ ra bình thường mỉm cười, đưa mắt quan sát Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, ngài thì sao? Ngài cũng bị thương phải không?”
Tạ Cô Đường không ngờ lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm mình, y ngây người, sau đó mỉm cười: “Ta không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
“Vậy ngài mau đi nghỉ đi.” Dứt lời, Tần Uyển Uyển hơi do dự, tháo một chiếc khuyên tai, bôi một pháp ấn lên trên, đưa cho Tạ Cô Đường: “Có gì cần, ngài cứ gọi ta.

Lần này, chúng ta liên lụy Đạo quân rồi, thật áy náy quá.”
Tạ Cô Đường ngơ ngác cầm khuyên tai trên tay, ngẩn người một hồi mới sực tỉnh, ngại ngùng cười: “Cô nương có lòng rồi, đa tạ.”
“Không cần cảm tạ, sau này ngài cứ gọi ta là Uyển Uyển đi.”
Tần Uyển Uyển nghe Tạ Cô Đường lịch sự gọi mình, nghĩ tới mọi người cũng xem như bạn bè vào sinh ra tử, bèn cười bảo: “Ta gọi ngài Tạ đại ca nhé.”
“Ừ.”
Tạ Cô Đường cũng không từ chối, ra hình ra dáng gọi: “Uyển Uyển.”
“Tạ đại ca, huynh đi nghỉ ngơi đi.” Tần Uyển Uyển nghĩ Tạ Cô Đường cũng mệt mỏi rồi, xua tay: “Ta đi thăm sư phụ đây.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển xoay người đẩy cửa, bước vào phòng.
Vừa vào, nàng đã nhìn thấy Giản Hành Chi xõa tóc, chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ rất giống một vị cao nhân, suy nghĩ thâm sâu gì đó.
Tần Uyển Uyển bị y dọa hết hồn, bình tĩnh lại mới lắp bắp gọi: “Sư… sư phụ, người đứng ở đó làm gì vậy?”
“Ban nãy…” Giản Hành Chi âm u mở miệng: “Trong đầu ta cộng thêm hai điểm tích lũy.”
“Hả?”
“Con và Tạ Cô Đường làm cái gì?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, nghiêm túc quan sát Tần Uyển Uyển.
Trong chớp mắt, không biết vì sao Tần Uyển Uyển có cảm giác chột dạ khi bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp yêu sớm.

Nhưng nghĩ lại, cảm thấy đây là so sánh tào lao gì thế, nàng dồn hết can đảm, mặt thản nhiên đáp: “Ta tặng y khuyên tai, tiện bề liên lạc.”
“Khuyên tai?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Vì sao tặng cái này?”
“Vậy lần sau ta tặng khăn tay?” Tần Uyển Uyển lưỡng lự: “Ta cần liên lạc, pháp ấn phải tìm một thứ làm vật dẫn, lần trước người đưa chuối tiêu cho ta, trong tay ta lại chẳng có gì khác thích hợp, đành tặng khuyên tai.”
Giản Hành Chi nghẹn họng, ngẫm nghĩ chốc lát, y tổng kết: “Sau này, con mang thêm trái cây trong người.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Điên à.
“Sư phụ…” Nhưng nhớ đến biểu hiện xuất sắc của Giản Hành Chi trong lôi kiếp, Tần Uyển Uyển quyết định hôm nay phải hiếu thuận một chút.

Nàng bước nhanh đến bên cạnh Giản Hành Chi đỡ y: “Gió lớn, người đứng ở đây bị lạnh, ngồi xuống đi.”
Giản Hành Chi được nàng đỡ ngồi xuống, vẻ mặt u buồn.

Tần Uyển Uyển quan sát từ trên xuống dưới: “Sư phụ, thân thể người không sao chứ?”
“Không sao.” Tâm trạng Giản Hành Chi không tốt, vô cùng lạnh lùng.

Tần Uyển Uyển châm trà cho y, y bưng trà, nhấp một ngụm, chậm rãi lên tiếng: “Vừa rồi, con nói gì với Thúy Lục?”
Nghe Giản Hành Chi hỏi, Tần Uyển Uyển che giấu quan hệ giữa mình và vợ chồng Thượng Tuế – Thái Hằng, kể lại hết lời của Thúy Lục nói.

Giản Hành Chi lắng nghe, nhíu mày: “Xem ra quan hệ giữa thế giới này và Tiên giới không cạn, chúng ta phải sớm phi thăng mới có thể làm rõ chân tướng.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển gật đầu như giã tỏi.
Không sai, sớm phi thăng, tìm cha mẹ nàng.
“Có điều đúng là hai vị tiền bối Thượng Tuế và Thái Hằng này đã chứng thực một chuyện.” Giản Hành Chi nói xong, đột nhiên chuyển đề tài theo hướng ngoài dự đoán.
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, mù mờ nhìn y: “Chuyện gì?”
“Quả nhiên ta tới tiểu thế giới này...” Giản Hành Chi siết nắm đấm: “không thoát khỏi liên hệ với Tịch Sơn!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Khoảnh khắc này, nàng thật sự không dám lên tiếng.
Nhưng ngẫm lại, nàng vẫn tranh biện: “Chưa chắc, người xem người và Lận Ngôn Chi giống nhau như vậy, người có từng nghĩ hai người là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm không?”
“Cái này không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là hai chuyện.”
“Hai chuyện nào?”
“Bắc Thành.” Giản Hành Chi đứng dậy, chắp tay, bước tới cửa sổ, phơi trăng nhìn trời, cố ra vẻ thâm sâu: “Con có biết ta nhìn thấy cái gì trong kiếp tâm ma không?”
“Cái gì?”
Tần Uyển Uyển tự châm trà cho mình, uống một ngụm.
Giọng điệu Giản Hành Chi bi thương: “Ta thấy – con – dụ dỗ ta.”
“Phụt ——”
Tần Uyển Uyển phun ngụm trà.

Giản Hành Chi quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Có thể thấy Mị cốt trùng có ảnh hưởng đối với ta, chúng ta phải mau chóng hút cổ trùng này ra, tránh sản sinh tâm ma.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, gật đầu như giã tỏi.

Một tay cầm khăn lau miệng, tay khác nâng lên bày tư thế “dừng lại” với Giản Hành Chi, vội cảnh cáo y: “Sư phụ, đó đều là ảo giác, người chớ sản sinh ý nghĩ không nên có với con.

Con đánh không lại người, nếu người làm gì con thật, đó là làm nhục sư môn!”
“Không sai.”
Giản Hành Chi gật đầu, y bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, kéo tay nàng.

Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm y, thấy Giản Hành Chi viết một chuỗi phù chú vào lòng bàn tay nàng, sau đó cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên trên.
“Đây là bùa liền tâm mà ta hứa với con.” Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng: “Nếu như ta mất khống chế làm gì con, con không cần lo lắng, trực tiếp giết ta là được.”
Có lá bùa này, cảm giác an toàn của Tần Uyển Uyển tăng lên gấp bội.

Nàng rút tay khỏi tay Giản Hành Chi, ổn định cảm xúc: “Vậy sư phụ, trừ ta ra, người còn nhìn thấy gì nữa?”
“Trừ con ra, ta còn nhìn thấy Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển!”
Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi: “Ta thấy cô ta lan truyền khắp nơi những chuyện xảy ra ở tiểu thế giới này, khiến ta trở thành trò cười của Tiên giới, bị chúng nhân nhạo báng! Đúng là tội ác tày trời!”
Dứt lời, Giản Hành Chi đập một phát lên bàn.

Tần Uyển Uyển cầm ly trà, nhìn chiếc bàn nát như tương, gió thổi một cái đã phiêu tán.
Nghe thấy lời Giản Hành Chi, cảm động trước đây không còn sót lại chút gì.
Nàng cảm thấy mình đúng là quá lương thiện, dễ cảm động, không đủ sáng tạo, vẫn là Giản Hành Chi có trí tưởng tượng hơn, phương pháp này của y rất tốt.

Nàng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải ghi lại từng lời nói cử chỉ của y, tương lai sau này phi thăng, làm thành video, truyền bá khắp nơi.
Giản Hành Chi nói xong, giọng điệu ngày càng kích động: “Ta không thể ở lại thế giới này quá lâu, Tần Uyển Uyển đã trở thành tâm ma của ta.

Ngày sau tâm ma sản sinh, có tổn hại tới đạo hạnh của ta.

Ta cần nhanh chóng phi thăng, trở lại Tịch Sơn, tìm cô ta báo thù, giải quyết ân oán!”
“Ờ, được đó.” Tần Uyển Uyển bình thản uống trà, quay đầu nhìn y: “Vậy không biết sư phụ dự định kế tiếp làm sao gì? Hình như chuyện phi thăng này không gấp được?”
“Ta nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng gom điểm tích lũy.”
Giản Hành Chi trình bày phương án đã nghĩ cả đêm cho Tần Uyển Uyển: “Lúc điểm tích lũy của ta nhiều, có thể chuyển đổi một phần tu vi trên Tiên giới của mình tới đây.

Nếu tu vi của ta trở về, ta gom hết Ngọc Linh Lung cho con, vậy chẳng phải con sẽ lập tức phi thăng sao?”
“Sư phụ thật tuyệt…” Mặt Tần Uyển Uyển không cảm xúc: “Vậy phải làm sao nhanh chóng thu gom điểm tích lũy đây?”

“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng.

Giản Hành Chi dời băng ghế, giải thích cho nàng: “Số phận của Tần Vãn định sẵn là một người phụ nữ có Hậu cung, có cơ duyên, có tất cả.

Làm nhiệm vụ, chúng ta chỉ có thể lấy một phần điểm tích lũy.

Nhưng tuyến tình cảm, chúng ta có thể mở rất nhiều cái.”
Tần Uyển Uyển tập trung lắng nghe.

Giản Hành Chi lấy cuốn sổ nhỏ trong tay áo ra: “Ta đã so sánh rồi.

Con xem, ta nghiêm túc làm nhiệm vụ xong chỉ có 1000 điểm tích lũy, nhưng để con và Tạ Cô Đường ở riêng nửa canh giờ đã có thể lấy được 100.

Con nói xem, nếu đồng thời đánh mười tuyến tình cảm, mỗi ngày ở chung một người nửa canh giờ, vậy chẳng phải sẽ có 1000 điểm tích lũy à? Chúng ta còn cần làm nhiệm vụ sao? Một ngày là đủ điểm tích lũy nhiệm vụ tuyến chính, rất nhanh sẽ có thể chuyển tu vi của ta tới đây.

Chỉ cần một nửa tu vi, cái bọn Thẩm Tri Minh, Quân Thù gì đấy, ta có thể giết hết cho con.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, thật sự muốn vỗ tay cho y: “Người là thiên tài điểm tích lũy.”
“Có điều chuyện này cần con phối hợp…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Con cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Bỡn cợt tình cảm của người khác hơi thất đức thì phải?”
“Vậy cũng đúng.” Giản Hành Chi ngẫm lại, sau đó nghĩ ra cách, sáng mắt nhìn nàng: “Vậy con để người khác bỡn cợt con, chẳng phải là xong rồi sao?”
“Bỡn… bỡn cợt ta?” Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.
“Con không muốn bọn họ động lòng với con, vậy thì con động lòng với họ.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Sau đó, con học Đạo vô tình, trước tiên động lòng, sau đó cắt đứt, bước vào đại cảnh giới, đôi bên có lợi, thế nào?”
“Đạo vô tình…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là đám người giết bạn lữ chứng đạo ấy hả?”
“Cũng không hẳn phải giết.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Con kiên cường một chút, học buông bỏ là được.”
“Nếu ta bỏ không được thì sao?”
Câu hỏi này của Tần Uyển Uyển làm khó Giản Hành Chi.

Y nghĩ mãi không hiểu: “Sao lại không bỏ được? Lẽ nào tình cảm quan trọng hơn tu đạo?”
Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”
Giản Hành Chi không đáp, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện “lỡ như” này, hai người rơi vào cục diện bế tắc.
Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới cha mẹ chưa rõ sống chết, nàng cắn răng nói: “Cứ vậy đi.”
Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Tần Uyển Uyển đã quyết định: “Xem như ta yêu đương một trận, chủ động xuất kích, tìm một người mình thích, nghiêm túc, không bỡn cợt y, nếu thất bại vẫn có thể thêm điểm tích lũy mà.”
“Được lắm!”
Giản Hành Chi vừa nghe có thể thêm điểm tích lũy, vô cùng vui vẻ, gật đầu khích lệ: “Vi sư trấn ải giúp con, tìm một người con thích,  nhân phẩm tốt, tu vi cao, đẹp trai tuấn tú, thành cũng được, không thành thì điểm tích lũy cũng tới tay.”
“Ừm!”
Tần Uyển Uyển gật đầu.
Giản Hành Chi giơ tay: “Nào, chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!”
“Cố lên!”
Tần Uyển Uyển vỗ tay với Giản Hành Chi, lòng đầy ắp ham m.uốn phấn đấu.
“Được rồi, sư phụ, nếu thân thể người không sao, vậy ta về trước.”
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi không sao thì dự định cáo biệt.

Giản Hành Chi gọi nàng lại: “Đợi đã.”
Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”
“Ta ở sát vách người…” Tần Uyển Uyển chỉ bên cạnh: “Người hô lên là được.”
“Ta không muốn, dựa vào đâu y có mà ta không có? Ta nói con này, một ngày làm sư, cả đời làm cha.

Thứ y có, ta cũng phải có, con không thể có trượng phu rồi bỏ quên sư phụ.”
Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”
Tần Uyển Uyển bất lực, giơ tay lên tháo khuyên tai.
Giản Hành Chi đứng dậy: “Ta không muốn khuyên tai.”
“Vậy người muốn cái gì?”
Tần Uyển Uyển hơi tức giận.

Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, nhìn ngó một lát, giơ tay rút trâm cài tóc.
Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người.

Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên.

Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Ấu trĩ.”
Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.
Giản Hành Chi cầm trâm cài, khẽ xì một tiếng, cất trâm vào lòng.
Nghịch đồ.
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Chúng ta cố gắng vì điểm tích lũy, đánh thêm mấy tuyến tình cảm được không?”
Tần Uyển Uyển: “Được!”
Giản Hành Chi: “Vậy con chọn đi, ta đánh giúp con.”
Tần Uyển Uyển: “Ta nhìn kỹ rồi, người này đi.”
Giản Hành Chi: “Người này không được, tu vi quá thấp.”
Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”
Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”
Tần Uyển Uyển: “Hay là người chọn cho ta một người đi.”
Giản Hành Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi, trừ ta ra, những người khác đều không đạt.”
Tần Uyển Uyển: “Ta không cần điểm tích lũy này nữa…”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Giản Hành Chi: “Kiếp tâm ma của ta có hai người.”
Tần Uyển Uyển: “Hai người nào?”
Giản Hành Chi: “Người thứ nhất là con, Cố Bắc Thành – người ta yêu.”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ta?”
Tần Uyển Uyển: “Không có, chẳng qua con rất muốn biết nếu người biết Tần Uyển Uyển cũng là con, người sẽ nghĩ thế nào?”
Giản Hành Chi: “…”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc