VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN



Giọng nói Giản Hành Chi giống như mang theo ma lực nào đó, Tần Uyển Uyển vừa nghe đã cảm thấy mệt mỏi, lăn ra ngủ tiếp.
Hôm sau thức dậy, Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi vẫn còn đang ngồi thiền, sáng sớm liền chạy ra ngoài.

Vừa ra cửa nàng đã gặp phải Bách Tuế Ưu.

Hắn thấy Tần Uyển Uyển thì vui mừng gọi: "Lý cô nương đi đâu đấy?"
"A, Bạch đạo hữu." Tần Uyển Uyển lên tiếng chào hỏi, chỉ ra phía ngoài: "Ta dự định đi tìm một công việc, Bạch đạo hữu biết chỗ nào tìm việc làm cho người phàm không?"
"Lý cô nương có thể đến Phường Vạn Sự ở phố Đông xem? Nghe nói ở nơi đó chỉ cần có tiền, không có gì là không làm được."
"Vậy tốt quá." Tần Uyển Uyển vui mừng: "Ta sẽ đến đó thử."
"Ta cũng đang định đến phố Đông thuê ngựa..." Bách Tuế Ưu gợi ý: "Chi bằng chúng ta cùng đi?"
"Được!"
Tần Uyển Uyển đồng ý ngay, cùng đến phố Đông với Bách Tuế Ưu.
Bách Tuế Ưu mười phần hiểu rõ trấn Tầm Tiên, nói chuyện hài hước, dọc đường giới thiệu các loại mỹ thực đặc sắc trong trấn, cả hai nhanh chóng thân thiết.

Bách Tuế Ưu bèn hỏi thăm nguyên nhân Tần Uyển Uyển đến Phường Vạn Sự: "Lý cô nương định tìm việc cho Trương công tử sao?"
"Đúng vậy."
"Cô nương không định đi chung với Trương công tử nữa à?"
"Không giấu diếm gì huynh," Tần Uyển Uyển bày ra dáng vẻ phiền não: "Thật ra hắn vẫn luôn si mê lưu luyến, đau khổ dây dưa quấn lấy ta.

Bây giờ ta chỉ muốn sắp xếp ổn thỏa cho hắn, để hắn có một cuộc sống yên bình.

Dù sao ta cũng là người tu đạo, mang theo hắn sống cuộc sống màn trời chiếu đất cảm thấy rất áy náy.
"Lý cô nương nghĩ phải."
Bách Tuế Ưu gật đầu: "Con đường tu đạo rất gian khổ, nhìn Trương công tử cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, e rằng không chịu khổ được.
"Chứ gì nữa." Tần Uyển Uyển lập tức tán đồng: "Vì vậy ta định tìm một công việc cho hắn, tìm cơ hội để hắn ở lại đây, từ đó về sau ổn định cuộc sống."
"Hiểu rồi." Dường như Bách Tuế Ưu rất thấu hiểu Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển thấy nói chuyện đã kha khá, cuối cùng đề xuất yêu cầu: "Cho nên lát nữa, Bạch đạo hữu có thể cho ta mượn ít tiền không?
Động tác Bách Tuế Ưu khựng lại.


Tần Uyển Uyển nhìn hắn, bày ra nụ cười chua xót: "Túi Càn Khôn của ta nằm ở chỗ Trương Tam.

Xong việc, chắc chắn ta sẽ trả cho huynh!"
"Ừ." Bách Tuế Ưu hiểu ra, gật đầu nói: "Chuyện nhỏ, cô nương yên tâm."
Nghe thấy Bách Tuế Ưu đồng ý cho vay, Tần Uyển Uyển lập tức vui vẻ.

Lúc này, nàng mới sực nhớ ra: "Sư thúc của huynh đâu?"
"Đêm qua ta và sư thúc ôn chuyện, xong đã trở về thành trước rồi."
Bách Tuế Ưu cười nói: "Nếu cô nương có lòng, ngày khác ta sẽ dẫn cô nương đi thăm ông ấy."
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng liếc nhìn Bách Tuế Ưu đằng sau, cười đáp: "Ừm."
Hai người cùng đến Phường Vạn Sự.

Tần Uyển Uyển nói ra yêu cầu của mình.

Chưởng quầy quay đầu giơ tay kéo ngăn tủ chỗ cao ra, lập tức cuộn sách bay xuống: "Tương Tư quốc, quản lý kho lương trấn Hồng Đậu, mười linh thạch.

Cô nương thấy chức vụ này được không?"
"Công việc ổn định không?"
Đây là chuyện Tần Uyển Uyển quan tâm nhất, không thể để Giản Chi Diễn chết đói được.
"Ổn định." Chưởng quầy cười: "Xưa nay Tương Tư quốc không tranh sự đời, hiện giờ đang là thái bình thịnh thế, chức vị này nhận bổng lộc triều đình, phi thường ổn định."
"Bổng lộc mỗi tháng bao nhiêu?"
"Mười lượng bạc, hai bao gạo trắng, hai cuộn vải gai, ngày đông còn có hai lạng bạc mua than, ngày lễ còn có thưởng thêm.
"Có phân chỗ ở không?"
"Đương nhiên là có."
"Thời gian làm việc bao lâu?"
"Mỗi ngày không qua bốn canh giờ, một tháng nghỉ phép mười ngày, ngày lễ do triều đình sắp xếp.

Công việc rất nhàn, trừ ghi chép nhập kho xuất kho thì thời gian khác hầu như không có việc gì, còn có thể đọc sách nữa."

"Ta..."
Câu nói "Ta đi được không" tắc trong họng, Tần Uyển Uyển sực nhớ nàng đến tìm việc cho Giản Chi Diễn, không phải cho mình.
Có một thoáng, nàng cảm thấy có đôi chút bi thương, so với làm một nữ chính vào sinh ra tử, nàng càng muốn làm loại công việc này hơn, mà nhà nước phân chỗ ở, phân gạo trắng, công việc ổn định, một ngày làm không quá tám tiếng, một tháng nghỉ mười ngày.
Chưởng quầy không thấy nàng nói lời nào, dè dặt hỏi: "Cô nương? Hay là đổi các khác?"
"Không cần." Mặc dù Tần Uyển Uyển cực kỳ ghen tị, nhưng vẫn quay sang Bách Tuế Ưu: "Bạch đạo hữu thấy công việc này thế nào?"
"Ta cảm thấy rất tốt."
Dứt lời, Bách Tuế Ưu lấy mười viên linh thạch đặt lên bàn.
Chưởng quầy tươi cười, đưa ra một cái hộp: "Hai vị, đây là thư tiến cử, thư nhậm chức, quan ấn, sách hướng dẫn nhậm chức đều ở bên trong, hoan nghênh lần sau ghé lại."
Lấy xong đống thư tín, Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu đi tìm một quán rượu nhỏ, ngồi đọc tỉ mỉ sách hướng dẫn nhậm chức.
Dựa theo sách hướng dẫn, Phường Vạn Sự sẽ lo liệu ổn thỏa hết thảy mọi thứ.

Chỉ cần Giản Chi Diễn đến nơi Phường Vạn Sự an bài, lên xe ngựa đúng giờ, bọn họ sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
Hiện giờ chỉ còn một vấn đề, làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện đi đây.
"Thế này đi." Bách Tuế Ưu đề xuất ý tưởng cho Tần Uyển Uyển: "Đợi lát nữa, ta hẹn ngươi đi bắt kiến Hoặc Tâm.

Sau đó ta thuê hai con ngựa đi bắt kiến Hoặc Tâm, nói với huynh ấy là không đủ ngựa, bảo huynh ấy ở lại khách điếm chờ, đưa túi Càn Khôn cho ngươi.

Tiếp đó, chúng ta cùng nhau rời đi.

Ngươi để lại cho huynh ấy một phong thư, huynh ấy chờ không được ngươi, nhìn thấy thư sẽ từ bỏ thôi.

Huynh ấy là người phàm, không có chỗ để đi, đến lúc đó chỉ có thể đến Tương Tư quốc nhậm chức."
"Huynh nói đúng." Tần Uyển Uyển gật đầu: "Cứ vậy đi."
Hai người quyết định xong xuôi, tìm chủ tiệm xin bút mực, cùng bàn bạc viết thư chia tay hết sức thắm thiết.

Sau khi viết xong, Tần Uyển Uyển đọc lại lần nữa, ngay cả nàng cũng thấy cảm động.
Nàng thổi khô thư, bỏ vào phong bì hoa đào mà chủ tiệm mua giúp, cất vào trong người rồi mới yên tâm quay về.
Về khách điếm, Giản Hành Chi vẫn còn đang ngồi thiền.


Tần Uyển Uyển cẩn thận từng li từng tí nhét thư xuống đệm chăn, nghe Giản Hành Chi mở miệng hỏi: "Các ngươi còn chưa đi bắt kiến Hoặc Tâm à? Không đi thì đi bắt Thiên Lưu."
"Đi."
Tần Uyển Uyển nhanh miệng, ho khẽ: "Có điều sợ là bắt kiến Hoặc Tâm rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đợi ở khách điếm đi?"
"Không cần." Giản Hành Chi mở mắt, đứng dậy từ trên giường: "Ta đi cùng ngươi."
"Ừ."
Tần Uyển Uyển gật đầu, dẫn Giản Hành Chi xuống.

Đến cửa nhìn thấy Bách Tuế Ưu đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa ở đấy.
Tần Uyển Uyển thấy Bách Tuế Ưu, liền nháy mắt với hắn.

Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn bước lên: "Trương huynh, Lý cô nương."
"Đi thôi."
Giản Hành Chi đi về phía ngựa, Tần Uyển Uyển giữ hắn lại: "Đợi đã."
"Ấy, Trương huynh." Bách Tuế Ưu ngăn trước Giản Hành Chi: "Chuyến đi này nguy hiểm, ta thấy huynh vẫn không nên đi."
"Lý Tứ sẽ bảo vệ ta."
Giản Hành Chi hất cằm về phía Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nháy mắt với Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu lộ vẻ khó xử: "Nhưng ta không ngờ huynh cũng đi, chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi thì bất tiện, chi bằng huynh ở lại khách điếm chờ bọn ta?"
"Đúng vậy." Tần Uyển Uyển vội nói: "Ngươi đừng chịu khổ nữa, cũng chẳng phải ngựa của ngươi.

Ngươi đưa túi Càn Khôn cho ta, ở lại khách điếm đợi là được."
"Không sao."
Không có ngựa cũng không sao.
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, nhìn thấy Giản Hành Chi vươn tay lấy kiếm trên thắt lưng nàng, chém một nhát vào bảng hiệu khách điếm.
"Khoan đã!" Lão bản sợ hãi kêu lên, chạy từ trong khách điếm chạy ra.

Bảng hiệu rơi xuống trong tiếng thét, ngay lúc đó nó còn đang lơ lửng trên không, kiếm trên tay Giản Hành Chi cắt gọt lia lịa.

Đợi bảng hiệu rớt xuống đất, một tấm ván trượt tạo hình gậy đã xuất hiện trên mặt đất.
Mọi người trố mắt nhìn Giản Hành Chi buộc ván trượt đằng sau ngựa, quay đầu nói với lão bản mặt mày kinh hoàng đang nhìn bảng hiệu trống trơn: "Chữ trên bảng hiệu này của ông quá tệ, quay về ta viết cho ông cái khác."
Dứt lời, hắn khoanh tay trước ngực, đứng trên tấm ván gỗ: "Đi thôi."
Giản Hành Chi thúc giục Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển không nói lời nào.


Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt đó, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, nàng nghiêm túc ngẩng đầu, đọc một câu ám hiệu: "Lẻ đổi chẵn không đổi*."
*: một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác của Trung Quốc.
Giản Hành Chi im lặng nhìn nàng, Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt mừng rỡ, đang định mở miệng nhận đồng hương, chợt nghe thấy Giản Hành Chi ra lệnh: "Mau lên ngựa đi."
Hi vọng sụp đổ, Tần Uyển Uyển thở dài.

Nàng và Bách Tuế Ưu nhìn nhau, Bách Tuế Ưu cho nàng một chút cổ vũ.
Bây giờ thất bại, sau này còn cơ hội khác!
Dù sao công việc đã có rồi, sau này chắc chắn nàng cũng sẽ tìm được cơ hội vứt bỏ hắn.
Hai người cùng hợp kế, sau đó bình tâm lại, đồng thời lên ngựa.

Giản Hành Chi dẫm lên ván trượt, hai tay khoanh trước ngực, cân bằng quỷ dị trên ván gỗ.
Chỉ nghe thấy tiếng "Cha", ngựa phi nhanh về phía trước.

Giản Hành Chi đứng trên ván gỗ, vững vàng lao vun vút cùng ngựa.
Hắn đứng trên ván khoanh hai tay lại, sống lưng thẳng tắp, ngựa chạy làm bụi đất và gió vòng quanh tóc đập vào mặt hắn, thân hình thoăn thoắt bay qua bay lại giữa tiên khí phiêu đãng và bụi đất đầy đầu, mang theo khí tức quỷ dị khó giải thích, nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
Hồi lâu sau, ông chủ mới hoàn hồn, hỏi người bên cạnh: "Hắn là ai?"
Đám đông đều mơ hồ, một người trong đó ngập ngừng lên tiếng: "Nghe Bạch đạo hữu nói hắn tên là Trương Tam."
"Trương Tam là ai? Cao nhân phương nào?"
Đám đông bàn tán sôi nổi.

Rốt cuộc lão bản cũng nhận ra mình bị lừa, quỳ gối gào khóc thành tiếng: "Bảng hiệu của ta do chính tay Tạ Cô Đường - người đứng đầu Đại hội Thí kiếm lần thứ nhất thân bút, bao hàm cả kiếm ý tinh diệu tuyệt luân của Tạ đạo quân, bao nhiên người vì vậy mà lặn lội xa xôi đến.

Tên Trương Tam này đáng chém ngàn dao, phá hoại bảng hiệu của người khác, táng tận lương tâm! Tạ đạo quân, ta có lỗi với ngài! Ta không bảo vệ được bảng hiệu ngài viết, là ta vô dụng! Ông trời đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ ăn vạ hắn đến chết!"
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết là để lại trong khu bình luận một câu Bách Tuế Ưu...
Từ nay về sau ta cũng không còn cách nào dùng một lần đánh đối tên của Bách Tuế Ưu orz
Số 7 mới từ dưới quê lên, lượng chương cập nhật gần đây nhỏ hơn một chút, trở về là tốt rồi.
***
Chương này ngắn nên ta đăng luôn một lần
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc