VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN


 
***
Có Giản Hành Chi ở đây, dường như lôi kiếp trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Sét giáng xuống từng tia một, có kinh nghiệm lúc kết Đan, Tần Uyển Uyển đã thích ứng, mặc cho sấm sét tôi luyện cơ thể mình, hóa thành linh lực rồi quay về cơ thể, ngưng kết Nguyên Anh, lặp đi lặp lại.
Khác với kết Đan, thiên kiếp của Nguyên Anh bắt đầu đi kèm với kiếp tâm ma, nó sẽ biến ra thứ hoặc chấp niệm mà người đó sợ hãi nhất trong lòng.

Một khi không thể phá, người đó sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Linh khí hai người lưu chuyển qua lại lẫn nhau.

Lôi kiếp hơn một nửa, cả hai gần như mất đi ý thức, chỉ còn một chút ý chí chống đỡ.

Xung quanh dần dần tối sầm, Tần Uyển Uyển còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện mình đang ngồi trước bàn làm việc.

Một xấp tài liệu dày cộp ném tới trước mặt nàng, người đứng bên cạnh căn bản chẳng thấy được mặt léo nhéo nói: “Ông chủ bảo tối nay phải kiểm cho xong những hợp đồng này, cô tan làn trễ chút, khách hàng đang gấp.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hết hồn, sau đó lại nghe người nọ nói: “Cô cũng già một bó tuổi rồi, tầm mắt không nên cao quá, đừng chọn nữa, mau tìm đại một người mà lấy, sinh hai đứa con.

Nếu không cô già rồi bệnh tật, ai chăm?”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hồi ức xa cách hai trăm năm bỗng dưng trỗi dậy, nỗi sợ vẫn còn như mới.
Ảo cảnh này quá chân thực rồi.
Nàng ngồi yên tại chỗ, nghe người kia léo nhéo.

Nghẹn một hồi, nàng chậm chạp lên tiếng: “Các người làm vậy là trái luật lao động.”
Giọng nói im bặt, người đứng trước mặt nàng dường như sững sờ.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, bật ra câu mà nàng rất muốn nói với ông chủ năm đó: “Hơn nữa không phải tôi không thể tăng ca, nhưng tăng ca thì ông phải thêm tiền.

Tăng ca ngày lễ gấp ba lần tiền lương, tăng ca bình thường gấp rưỡi tiền lương.

Ông trả tiền, mọi thứ đều dễ nói.

Ông không trả tiền mà đòi tôi cố gắng, ông nói xem làm sao tôi cố gắng nổi?”
Lời này vừa buông, đừng nói ảo giác, 38 cũng đều trầm mặc.
Cảm thấy hơi có lý.
“Tôi không trả.”
Ông chủ mở miệng: “Người khác đều chịu khổ được, vì sao cô không thể?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển dứt khoát rút Uyên Ngưng dưới bàn làm việc ra, tràn ngập khí thế đại tỷ, đập kiếm lên bàn.
“Ông có biết rõ nơi này là đâu không?”
“Là… là đâu?”
“Đây là Tu chân giới giết người không phạm pháp!” Tần Uyển Uyển hết sức khí thế: “Bảo tu sĩ tăng ca, ông chắc chưa?!”
Ông chủ không nói nữa.
Một lát sau, tất cả ảo giác tan biến.

Chóp mũi Tần Uyển Uyển ngửi được một mùi thơm, cô hít mũi, nương theo mùi thơm xoay đầu, nhìn thấy phu thê Thượng Tuế đứng tại đó, một bàn đồ ăn thịnh soạn đặt bên cạnh.
Tần Uyển Uyển sững người, Thượng Tuế vẫy tay với nàng: “Uyển Uyển?”
“Mẫu… mẫu thân?”
Tần Uyển Uyển sửng sốt, đã gần hai trăm năm nàng không gặp vợ chồng Thượng Tuế.
Duyên phận tình thân của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt không tốt.

Sau khi đến Tiên giới, thật ra nàng chỉ ở chung với vợ chồng thượng Tuế hơn hai mươi năm.

Khoảng lúc nàng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cặp phu thê này sắp xếp mọi thứ, rời khỏi Tiên giới tìm thuốc cho nàng.
Mặc dù thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng lại là khoảng thời gian nàng vui vẻ nhất.

Đến mức hôm nay đã trôi qua nhiều năm, nhìn thấy ba trăm tuổi ngày càng gần, nàng cũng cảm thấy tiếc nói.
Nếu như thật sự sống không tới ba trăm tuổi, thời gian ở chung với cha mẹ ngắn như vậy, thời gian tìm thuốc này thật là lãng phí.
Nhưng nàng đã quen nghĩ thoáng.

Ngẫm lại, nếu đứa con ở chung ba trăm năm đột nhiên ngày nào đó biến mất, đây đúng là đả kích quá lớn đối với vợ chồng Thượng Tuế, không có tình cảm sâu đậm cũng không tệ.
Hôm nay đột nhiên gặp lại họ trong ảo cảnh, nhất thời Tần Uyển Uyển không dời nổi mắt, không đành lòng rời đi.
Thượng Tuế gọi nàng đến bên người, kéo nàng ngồi xuống.

Phụ thân Thái Hằng chân quân của nàng ngồi bên cạnh gắp đồ ăn: “Uyển Uyển, gần đây con gầy rồi.

Nào, ăn thêm miếng thịt ba chỉ da giòn đi.”
Sự săn sóc của cha mẹ khiến Tần Uyển Uyển thất thủ, nàng vừa cảm động vừa vui mừng ăn thịt, nhồm nhoàm hỏi phụ thân: “Phụ quân, bấy lâu nay hai người sống thế nào? Tìm được thuốc chưa?”
“Tìm được rồi.” Thái Hằng chân quân cười đáp, Thượng Tuế gắp đồ ăn cho nàng: “Ta và phụ quân con đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cách giải quyết vấn đề thể chất của con, con uống thuốc nay sẽ nhanh khỏe thôi.

Sau này, cha mẹ ngày ngày ở bên con, ai cũng không dám ăn hiếp con.

Mỗi ngày, con chỉ cần ăn ăn uống uống, làm tiểu nữ quân hạnh phúc nhất Tiên giới là được.”
Nghe vậy, theo bản năng, Tần Uyển Uyển cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nàng ăn ngó sen Thượng Tuế gắp cho, nhồm nhoàm nói: “Con vẫn phải tu luyện, không thể chỉ dựa dẫm vào cha mẹ.”
“Tu luyện?!”
Thái Hằng bị lời của Tần Uyển Uyển làm hết hồn: “Vì sao con muốn tu luyện? Tu luyện khổ lắm, có cha mẹ ở đây, cha mẹ bảo vệ con cả đời, con không cần tu luyện, cứ dựa vào chúng ta là được rồi.”
Động tác của Tần Uyển Uyển cứng đờ.


Cũng ngay lúc đó, nàng cảm giác được gáy mình bị người ta ấn mạnh xuống bàn từ phía sau!
Giọng nói Giản Hành Chi kích động vang lên: “Đệ tử Thượng Cực Tông ta không lý nào dựa vào người khác kiếm ăn! Tông ta lấy chiến luyện đạo, tuyệt đối không ăn bám!”
Vừa dứt lời, ảo cảnh xung quanh lập tức tháo lui.

Thượng Tuế và Thái Hằng giống như bị cuồng phong cuốn đi, trở nên vặn vẹo.

Họ túm lấy tay áo Tần Uyển Uyển, gọi lớn tên nàng: “Uyển Uyển! Đừng rời bỏ chúng ta, Uyển Uyển! Uyển Uyển, con không cần tu luyện, con phải làm cá muối sung sướng nhất Tiên giới!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tâm ma này đúng là nóng vội mà.
Nàng thở dài, ngóc đầu khỏi thau cơm, lau sạch hột cơm trên mặt.
Cái gì mà cá muối sung sướng nhất, nàng nghĩ cũng chẳng dám, vừa nghĩ đã cảm thấy cơ thể đau nhức.

Nếu để Giản Hành Chi biết ảo cảnh của nàng là cái này, không chừng y sẽ đánh gãy xương nàng lần nữa.
Khoảnh khắc nhớ ra Giản Hành Chi, tâm ma gì cũng bay biến.

Ảo cảnh của nàng trống rống, nàng chầm chậm mở mắt ra.
Lúc Tần Uyển Uyển đang đấu tranh trong ảo cảnh, Giản Hành Chi cũng đã chém giết trong ảo cảnh rất lâu.
Y đã độ kiếp tâm ma không dưới một lần, hầu như đều là đánh nhau, lần này cũng không ngoài dự đoán, vẫn đang đánh nhau như cũ.
Có điều đánh một hồi, đột nhiên y cảm thấy bất thường, nghe tiếng 666 bỗng nhiên vang lên: “Chủ nhân, ngài phải ăn bám rồi.”
Khoảnh khắc âm thanh vừa dứt, dòng điện mười vạn Vôn lập tức xoẹt qua cơ thể.

Y thành thạo nằm xuống, chống đầu, bày ra tư thế nằm nghiêng trên giường của Quý phi say rượu.
Phù hợp thiết lập nhân vật có thể giảm bớt đau đớn từ dòng điện, đây là kinh nghiệm của y.
Quả nhiên dòng điện giảm xuống.

Y cứ tưởng đã kết thúc, không ngờ vừa mới thở phào, đã nghe thấy tiếng Tịch Sơn nữ quân vang lên.

Giọng nói kia không lớn, có cảm giác lén lén lút lút, nghe tiếp giống như bà tám nào đó đang bàn tán nhà ai không sinh được con, khiến người khác chán ghét.

Giọng nói kia tỏ vẻ bí ẩn: “Ta cho ngươi xem cái này, Tuế Hành đạo quân không những đánh không thắng người khác ở trong tiểu thế giới, mà hắn còn mặc y phục hồng phấn, kẹp tóc bươm bướm, dụ dỗ gà tây, tham gia tuyển tú, dựa dẫm người khác ăn bám!”
“Ồ.” Người xung quanh kinh ngạc: “Không ngờ y là loại bám người này.”
“Thật không ngờ…”
Tất cả mọi người bàn tán sôi nổi, Giản Hành Chi tức run người.

Y biết đây là kiếp tâm ma, biết mình không nên tức giận, nhưng lúc Tịch Sơn nữ quân nở nụ cười thắng lợi quay đầu, y vẫn không nhịn được chém một kiếm, giận dữ quát: “Muốn chết!”
Vừa dứt lời, một tia sét mạnh mẽ giáng xuống.

Y lườm mắt, phát hiện dường như mình trở lại mật thất bị Hoa Dung bắt vào phủ Thành chủ lúc đầu, tay chân đều bị trói, cơ thể khô nóng khó chịu.
Y vừa tức vừa hận, biết đây là ảo giác, bèn giận dữ quát đằng trước: “Tịch Sơn nữ quân!”
“Sư phụ.” Bên cạnh vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ: “Người thấy ta đẹp không?”
Giản Hành Chi nghe thấy giọng nói của Tần Uyển Uyển, xoay đầu theo bản năng, thấy nàng đang ở bên cạnh y.
Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy đỏ hôm cầm kiếm tới cứu y, bộ váy nhuốm máu, có điều cổ áo nơi rộng hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ thon dài, làn váy cũng bị vén lên, thấp thoáng thấy được cẳng chân trắng nõn nhỏ xinh.
Lần này bọn họ cách nhau gần hơn, nàng bị dây xích trói trên tường, đôi mắt xinh đẹp như hàm chứa thủy sắc, lẳng lặng nhìn y.

Giản Hành Chi chợt ngây người.
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển chớp mắt: “Ta đút máu cho người được không?”
“Con lập tức đổi mặt cho ta!”
Giản Hành Chi nghe nói thế mới hoàn hồn, quát lớn: “Bây giờ ta nhìn thấy mặt con là tức giận!”
Tần Uyển Uyển trong ảo cảnh cứng đờ, Giản Hành Chi xù lông nhìn nàng: “Hơn nữa, con nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì.

Cổ áo thấp như vậy, đánh một cái là y phục xổ hết ra!”
Tần Uyển Uyển giả: “…”
“Vừa nãy con nói gì?”
Giản Hành Chi nhớ tới lời lúc nãy của nàng, vội hỏi tiếp.

“Tần Uyển Uyển” lập tức cháy lên hi vọng, bước vào trạng thái làm việc, nhìn Giản Hành Chi trìu mến: “Sư phụ, đút máu không?”
“Tới một tháng rồi sao?”
Giản Hành Chi ngạc nhiên, cứ cảm giác không nhanh như vậy.
“Tần Uyển Uyển” gật đầu: “Đến rồi.”
Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Sao lại là kiểu tình huống này?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển giả thúc giục: “Tình huống nào không quan trọng, quan trọng là người không muốn uống máu ta sao?”
“Tần Uyển Uyển” chồm người tới: “Tới đây.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”
“Cách… mới?”.

Tần Uyển Uyển giả ngây người: “Không cắn miệng nữa?”
“Không cần.” Giản Hành Chi nhanh trí mỉm cười, gọi “Tần Uyển Uyển”: “Con tới gần một chút.”
“Tần Uyển Uyển” do dự chồm lên trước, Giản Hành Chi dồn sức đập mạnh vào mũi “Tần Uyển Uyển”!
Cú va chạm kia cải biên từ Thiết đầu công của Phật tu.

Vừa mới đập vào, “Tần Uyển Uyển” đã thét lên.

Giản Hành Chi hồn nhiên không phát hiện, an ủi nàng: “Ta đập con chảy máu mũi, chịu khó uống một giọt.

Mặc dù hơi ác…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã nhận ra bất thường, ngẩng đầu nhìn thấy “Tần Uyển Uyển” hóa thành một làn khói đen bỏ chạy.

Giản Hành Chi lập tức bừng tỉnh: “Tâm ma!”

Dứt lời, dây xích trên người y biến mất.

Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, chém một nhát giế.t chết bóng đen rồi chậm rãi mở mắt ra.
Tần Uyển Uyển cũng đã mở mắt, hai người nhìn nhau.

Tia sét cuối cùng nổ vang, Tần Uyển Uyển sợ đau, nhắm chặt mắt lại, túm lấy Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi cầm ngược lại nàng, đợi sấm sét qua đi, Tần Uyển Uyển sửng sốt phát hiện cũng chẳng đau mấy.
Mà Tần Uyển Uyển đối diện bởi vì sợ hãi mà nhắm tịt mắt.

Khoảnh khắc nàng dựa dẫm vào y, đột nhiên dáng vẻ “Tần Uyển Uyển” trong ảo cảnh lướt qua đầu Giản Hành Chi, bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô, dọa y cuống cuồng nhắm tịt mắt, cảm thấy tâm ma này quá kinh tởm.
Đây là học trò y! Thiên hạ này chẳng còn phụ nữ nào khác bỏ vào kiếp tâm ma hay sao?
Y bình tâm tĩnh khí, dẫn phần lớn tia sét cuối cùng vào cơ thể mình.

Thân thể y không chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, Giản Hành Chi cưỡng ép hút vào cơ thể, chưa được một lúc đã có giọt máu rỉ ra dưới da.
Tiếng sét dần biến mất, một trận mưa thiêng đổ xuống, gột rửa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, cả hai ngộ đạo tại chỗ.

Sau khi tiếp thu giác ngộ Thiên Đạo mà trận lôi kiếp ban cho, Tần Uyển Uyển chậm rãi mở mắt.
Dáng vẻ Giản Hành Chi đối diện lúc này thật chói lo.

Tần Uyển Uyển còn chưa kịp cảm khái đã nhìn thấy vô số binh lính bao vây bọn họ.

Thúy Lục đứng ở đoạn cuối, Tạ Cô Đường cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, mặt đối mặt Thúy Lục.
Thúy Lục lạnh giọng: “Ta hỏi các người một câu cuối cùng, Thành chủ của chúng ta đâu?!”
Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi.

Nàng đứng lên, ngăn trước người Giản Hành Chi, nhìn Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung.

Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”
Tất cả mọi người nghe thế đều sững sờ, Thúy Lục ngỡ ngàng nhìn bốn phía.

Vẻ mặt Tần Uyển Uyển bình tĩnh: “Năm đó, Hoa Dung giết Minh Tịnh thần quân, chiếm lấy tu vi của Minh Tịnh thần quân.

Hôm nay, hắn hối hận rồi, muốn dùng tính mạng dân chúng cả thành phục sinh Minh Tịnh thần quân.

Đại nhân Thúy Lục, vì Thành chủ của cô, cô thật sự không màng đạo nghĩa và tính mạng sao?”
Thúy Lục không đáp.

Giây phút nàng ta nghe thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến.

Hồi lâu sau, nàng ta run run cánh môi, hỏi ngược lại: “Cô nói ai đã giết Minh Tịnh thần quân?”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Tâm ma không biết liêm sỉ, không ngờ lại lấy học trò của ta dụ dỗ ta! Lẽ nào phụ nữ khác trên đời đều chết hết rồi hả? Cứ phải lấy học trò ta?”
Tâm ma: “Ta là tâm ma, không phải yêu quái tuỳ tiện biến lung tung.

Vì sao lại là đồ đệ ngươi, vấn đề này, ngươi tự hỏi mình đi.”
***
Có Giản Hành Chi ở đây, dường như lôi kiếp trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Sét giáng xuống từng tia một, có kinh nghiệm lúc kết Đan, Tần Uyển Uyển đã thích ứng, mặc cho sấm sét tôi luyện cơ thể mình, hóa thành linh lực rồi quay về cơ thể, ngưng kết Nguyên Anh, lặp đi lặp lại.
Khác với kết Đan, thiên kiếp của Nguyên Anh bắt đầu đi kèm với kiếp tâm ma, nó sẽ biến ra thứ hoặc chấp niệm mà người đó sợ hãi nhất trong lòng.

Một khi không thể phá, người đó sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Linh khí hai người lưu chuyển qua lại lẫn nhau.

Lôi kiếp hơn một nửa, cả hai gần như mất đi ý thức, chỉ còn một chút ý chí chống đỡ.

Xung quanh dần dần tối sầm, Tần Uyển Uyển còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện mình đang ngồi trước bàn làm việc.

Một xấp tài liệu dày cộp ném tới trước mặt nàng, người đứng bên cạnh căn bản chẳng thấy được mặt léo nhéo nói: “Ông chủ bảo tối nay phải kiểm cho xong những hợp đồng này, cô tan làn trễ chút, khách hàng đang gấp.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hết hồn, sau đó lại nghe người nọ nói: “Cô cũng già một bó tuổi rồi, tầm mắt không nên cao quá, đừng chọn nữa, mau tìm đại một người mà lấy, sinh hai đứa con.

Nếu không cô già rồi bệnh tật, ai chăm?”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hồi ức xa cách hai trăm năm bỗng dưng trỗi dậy, nỗi sợ vẫn còn như mới.
Ảo cảnh này quá chân thực rồi.
Nàng ngồi yên tại chỗ, nghe người kia léo nhéo.

Nghẹn một hồi, nàng chậm chạp lên tiếng: “Các người làm vậy là trái luật lao động.”
Giọng nói im bặt, người đứng trước mặt nàng dường như sững sờ.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, bật ra câu mà nàng rất muốn nói với ông chủ năm đó: “Hơn nữa không phải tôi không thể tăng ca, nhưng tăng ca thì ông phải thêm tiền.

Tăng ca ngày lễ gấp ba lần tiền lương, tăng ca bình thường gấp rưỡi tiền lương.


Ông trả tiền, mọi thứ đều dễ nói.

Ông không trả tiền mà đòi tôi cố gắng, ông nói xem làm sao tôi cố gắng nổi?”
Lời này vừa buông, đừng nói ảo giác, 38 cũng đều trầm mặc.
Cảm thấy hơi có lý.
“Tôi không trả.”
Ông chủ mở miệng: “Người khác đều chịu khổ được, vì sao cô không thể?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển dứt khoát rút Uyên Ngưng dưới bàn làm việc ra, tràn ngập khí thế đại tỷ, đập kiếm lên bàn.
“Ông có biết rõ nơi này là đâu không?”
“Là… là đâu?”
“Đây là Tu chân giới giết người không phạm pháp!” Tần Uyển Uyển hết sức khí thế: “Bảo tu sĩ tăng ca, ông chắc chưa?!”
Ông chủ không nói nữa.
Một lát sau, tất cả ảo giác tan biến.

Chóp mũi Tần Uyển Uyển ngửi được một mùi thơm, cô hít mũi, nương theo mùi thơm xoay đầu, nhìn thấy phu thê Thượng Tuế đứng tại đó, một bàn đồ ăn thịnh soạn đặt bên cạnh.
Tần Uyển Uyển sững người, Thượng Tuế vẫy tay với nàng: “Uyển Uyển?”
“Mẫu… mẫu thân?”
Tần Uyển Uyển sửng sốt, đã gần hai trăm năm nàng không gặp vợ chồng Thượng Tuế.
Duyên phận tình thân của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt không tốt.

Sau khi đến Tiên giới, thật ra nàng chỉ ở chung với vợ chồng thượng Tuế hơn hai mươi năm.

Khoảng lúc nàng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cặp phu thê này sắp xếp mọi thứ, rời khỏi Tiên giới tìm thuốc cho nàng.
Mặc dù thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng lại là khoảng thời gian nàng vui vẻ nhất.

Đến mức hôm nay đã trôi qua nhiều năm, nhìn thấy ba trăm tuổi ngày càng gần, nàng cũng cảm thấy tiếc nói.
Nếu như thật sự sống không tới ba trăm tuổi, thời gian ở chung với cha mẹ ngắn như vậy, thời gian tìm thuốc này thật là lãng phí.
Nhưng nàng đã quen nghĩ thoáng.

Ngẫm lại, nếu đứa con ở chung ba trăm năm đột nhiên ngày nào đó biến mất, đây đúng là đả kích quá lớn đối với vợ chồng Thượng Tuế, không có tình cảm sâu đậm cũng không tệ.
Hôm nay đột nhiên gặp lại họ trong ảo cảnh, nhất thời Tần Uyển Uyển không dời nổi mắt, không đành lòng rời đi.
Thượng Tuế gọi nàng đến bên người, kéo nàng ngồi xuống.

Phụ thân Thái Hằng chân quân của nàng ngồi bên cạnh gắp đồ ăn: “Uyển Uyển, gần đây con gầy rồi.

Nào, ăn thêm miếng thịt ba chỉ da giòn đi.”
Sự săn sóc của cha mẹ khiến Tần Uyển Uyển thất thủ, nàng vừa cảm động vừa vui mừng ăn thịt, nhồm nhoàm hỏi phụ thân: “Phụ quân, bấy lâu nay hai người sống thế nào? Tìm được thuốc chưa?”
“Tìm được rồi.” Thái Hằng chân quân cười đáp, Thượng Tuế gắp đồ ăn cho nàng: “Ta và phụ quân con đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cách giải quyết vấn đề thể chất của con, con uống thuốc nay sẽ nhanh khỏe thôi.

Sau này, cha mẹ ngày ngày ở bên con, ai cũng không dám ăn hiếp con.

Mỗi ngày, con chỉ cần ăn ăn uống uống, làm tiểu nữ quân hạnh phúc nhất Tiên giới là được.”
Nghe vậy, theo bản năng, Tần Uyển Uyển cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nàng ăn ngó sen Thượng Tuế gắp cho, nhồm nhoàm nói: “Con vẫn phải tu luyện, không thể chỉ dựa dẫm vào cha mẹ.”
“Tu luyện?!”
Thái Hằng bị lời của Tần Uyển Uyển làm hết hồn: “Vì sao con muốn tu luyện? Tu luyện khổ lắm, có cha mẹ ở đây, cha mẹ bảo vệ con cả đời, con không cần tu luyện, cứ dựa vào chúng ta là được rồi.”
Động tác của Tần Uyển Uyển cứng đờ.

Cũng ngay lúc đó, nàng cảm giác được gáy mình bị người ta ấn mạnh xuống bàn từ phía sau!
Giọng nói Giản Hành Chi kích động vang lên: “Đệ tử Thượng Cực Tông ta không lý nào dựa vào người khác kiếm ăn! Tông ta lấy chiến luyện đạo, tuyệt đối không ăn bám!”
Vừa dứt lời, ảo cảnh xung quanh lập tức tháo lui.

Thượng Tuế và Thái Hằng giống như bị cuồng phong cuốn đi, trở nên vặn vẹo.

Họ túm lấy tay áo Tần Uyển Uyển, gọi lớn tên nàng: “Uyển Uyển! Đừng rời bỏ chúng ta, Uyển Uyển! Uyển Uyển, con không cần tu luyện, con phải làm cá muối sung sướng nhất Tiên giới!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tâm ma này đúng là nóng vội mà.
Nàng thở dài, ngóc đầu khỏi thau cơm, lau sạch hột cơm trên mặt.
Cái gì mà cá muối sung sướng nhất, nàng nghĩ cũng chẳng dám, vừa nghĩ đã cảm thấy cơ thể đau nhức.

Nếu để Giản Hành Chi biết ảo cảnh của nàng là cái này, không chừng y sẽ đánh gãy xương nàng lần nữa.
Khoảnh khắc nhớ ra Giản Hành Chi, tâm ma gì cũng bay biến.

Ảo cảnh của nàng trống rống, nàng chầm chậm mở mắt ra.
Lúc Tần Uyển Uyển đang đấu tranh trong ảo cảnh, Giản Hành Chi cũng đã chém giết trong ảo cảnh rất lâu.
Y đã độ kiếp tâm ma không dưới một lần, hầu như đều là đánh nhau, lần này cũng không ngoài dự đoán, vẫn đang đánh nhau như cũ.
Có điều đánh một hồi, đột nhiên y cảm thấy bất thường, nghe tiếng 666 bỗng nhiên vang lên: “Chủ nhân, ngài phải ăn bám rồi.”
Khoảnh khắc âm thanh vừa dứt, dòng điện mười vạn Vôn lập tức xoẹt qua cơ thể.

Y thành thạo nằm xuống, chống đầu, bày ra tư thế nằm nghiêng trên giường của Quý phi say rượu.
Phù hợp thiết lập nhân vật có thể giảm bớt đau đớn từ dòng điện, đây là kinh nghiệm của y.
Quả nhiên dòng điện giảm xuống.

Y cứ tưởng đã kết thúc, không ngờ vừa mới thở phào, đã nghe thấy tiếng Tịch Sơn nữ quân vang lên.

Giọng nói kia không lớn, có cảm giác lén lén lút lút, nghe tiếp giống như bà tám nào đó đang bàn tán nhà ai không sinh được con, khiến người khác chán ghét.

Giọng nói kia tỏ vẻ bí ẩn: “Ta cho ngươi xem cái này, Tuế Hành đạo quân không những đánh không thắng người khác ở trong tiểu thế giới, mà hắn còn mặc y phục hồng phấn, kẹp tóc bươm bướm, dụ dỗ gà tây, tham gia tuyển tú, dựa dẫm người khác ăn bám!”
“Ồ.” Người xung quanh kinh ngạc: “Không ngờ y là loại bám người này.”
“Thật không ngờ…”
Tất cả mọi người bàn tán sôi nổi, Giản Hành Chi tức run người.

Y biết đây là kiếp tâm ma, biết mình không nên tức giận, nhưng lúc Tịch Sơn nữ quân nở nụ cười thắng lợi quay đầu, y vẫn không nhịn được chém một kiếm, giận dữ quát: “Muốn chết!”
Vừa dứt lời, một tia sét mạnh mẽ giáng xuống.

Y lườm mắt, phát hiện dường như mình trở lại mật thất bị Hoa Dung bắt vào phủ Thành chủ lúc đầu, tay chân đều bị trói, cơ thể khô nóng khó chịu.
Y vừa tức vừa hận, biết đây là ảo giác, bèn giận dữ quát đằng trước: “Tịch Sơn nữ quân!”
“Sư phụ.” Bên cạnh vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ: “Người thấy ta đẹp không?”

Giản Hành Chi nghe thấy giọng nói của Tần Uyển Uyển, xoay đầu theo bản năng, thấy nàng đang ở bên cạnh y.
Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy đỏ hôm cầm kiếm tới cứu y, bộ váy nhuốm máu, có điều cổ áo nơi rộng hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ thon dài, làn váy cũng bị vén lên, thấp thoáng thấy được cẳng chân trắng nõn nhỏ xinh.
Lần này bọn họ cách nhau gần hơn, nàng bị dây xích trói trên tường, đôi mắt xinh đẹp như hàm chứa thủy sắc, lẳng lặng nhìn y.

Giản Hành Chi chợt ngây người.
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển chớp mắt: “Ta đút máu cho người được không?”
“Con lập tức đổi mặt cho ta!”
Giản Hành Chi nghe nói thế mới hoàn hồn, quát lớn: “Bây giờ ta nhìn thấy mặt con là tức giận!”
Tần Uyển Uyển trong ảo cảnh cứng đờ, Giản Hành Chi xù lông nhìn nàng: “Hơn nữa, con nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi, còn ra thể thống gì.

Cổ áo thấp như vậy, đánh một cái là y phục xổ hết ra!”
Tần Uyển Uyển giả: “…”
“Vừa nãy con nói gì?”
Giản Hành Chi nhớ tới lời lúc nãy của nàng, vội hỏi tiếp.

“Tần Uyển Uyển” lập tức cháy lên hi vọng, bước vào trạng thái làm việc, nhìn Giản Hành Chi trìu mến: “Sư phụ, đút máu không?”
“Tới một tháng rồi sao?”
Giản Hành Chi ngạc nhiên, cứ cảm giác không nhanh như vậy.
“Tần Uyển Uyển” gật đầu: “Đến rồi.”
Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Sao lại là kiểu tình huống này?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển giả thúc giục: “Tình huống nào không quan trọng, quan trọng là người không muốn uống máu ta sao?”
“Tần Uyển Uyển” chồm người tới: “Tới đây.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, có điều lần này ta nghĩ ra cách lấy máu mới, để tránh lúng túng.”
“Cách… mới?”.

Tần Uyển Uyển giả ngây người: “Không cắn miệng nữa?”
“Không cần.” Giản Hành Chi nhanh trí mỉm cười, gọi “Tần Uyển Uyển”: “Con tới gần một chút.”
“Tần Uyển Uyển” do dự chồm lên trước, Giản Hành Chi dồn sức đập mạnh vào mũi “Tần Uyển Uyển”!
Cú va chạm kia cải biên từ Thiết đầu công của Phật tu.

Vừa mới đập vào, “Tần Uyển Uyển” đã thét lên.

Giản Hành Chi hồn nhiên không phát hiện, an ủi nàng: “Ta đập con chảy máu mũi, chịu khó uống một giọt.

Mặc dù hơi ác…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã nhận ra bất thường, ngẩng đầu nhìn thấy “Tần Uyển Uyển” hóa thành một làn khói đen bỏ chạy.

Giản Hành Chi lập tức bừng tỉnh: “Tâm ma!”
Dứt lời, dây xích trên người y biến mất.

Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, chém một nhát giết chết bóng đen rồi chậm rãi mở mắt ra.
Tần Uyển Uyển cũng đã mở mắt, hai người nhìn nhau.

Tia sét cuối cùng nổ vang, Tần Uyển Uyển sợ đau, nhắm chặt mắt lại, túm lấy Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi cầm ngược lại nàng, đợi sấm sét qua đi, Tần Uyển Uyển sửng sốt phát hiện cũng chẳng đau mấy.
Mà Tần Uyển Uyển đối diện bởi vì sợ hãi mà nhắm tịt mắt.

Khoảnh khắc nàng dựa dẫm vào y, đột nhiên dáng vẻ “Tần Uyển Uyển” trong ảo cảnh lướt qua đầu Giản Hành Chi, bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô, dọa y cuống cuồng nhắm tịt mắt, cảm thấy tâm ma này quá kinh tởm.
Đây là học trò y! Thiên hạ này chẳng còn phụ nữ nào khác bỏ vào kiếp tâm ma hay sao?
Y bình tâm tĩnh khí, dẫn phần lớn tia sét cuối cùng vào cơ thể mình.

Thân thể y không chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, Giản Hành Chi cưỡng ép hút vào cơ thể, chưa được một lúc đã có giọt máu rỉ ra dưới da.
Tiếng sét dần biến mất, một trận mưa thiêng đổ xuống, gột rửa Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, cả hai ngộ đạo tại chỗ.

Sau khi tiếp thu giác ngộ Thiên Đạo mà trận lôi kiếp ban cho, Tần Uyển Uyển chậm rãi mở mắt.
Dáng vẻ Giản Hành Chi đối diện lúc này thật chói lo.

Tần Uyển Uyển còn chưa kịp cảm khái đã nhìn thấy vô số binh lính bao vây bọn họ.

Thúy Lục đứng ở đoạn cuối, Tạ Cô Đường cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, mặt đối mặt Thúy Lục.
Thúy Lục lạnh giọng: “Ta hỏi các người một câu cuối cùng, Thành chủ của chúng ta đâu?!”
Nghe hỏi thế, Tần Uyển Uyển rút tay khỏi tay Giản Hành Chi.

Nàng đứng lên, ngăn trước người Giản Hành Chi, nhìn Thúy Lục, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
“Có điều…” Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ trận pháp xung quanh: “Đại nhân Thúy Lục, cô nhìn cho rõ trận pháp này, đây là trận pháp dùng tính mạng dân chúng cả thành đổi lấy Ngọc Linh Lung.

Cô có chắc muốn tiếp tục bảo vệ Thành chủ như vậy không?”
Tất cả mọi người nghe thế đều sững sờ, Thúy Lục ngỡ ngàng nhìn bốn phía.

Vẻ mặt Tần Uyển Uyển bình tĩnh: “Năm đó, Hoa Dung giết Minh Tịnh thần quân, chiếm lấy tu vi của Minh Tịnh thần quân.

Hôm nay, hắn hối hận rồi, muốn dùng tính mạng dân chúng cả thành phục sinh Minh Tịnh thần quân.

Đại nhân Thúy Lục, vì Thành chủ của cô, cô thật sự không màng đạo nghĩa và tính mạng sao?”
Thúy Lục không đáp.

Giây phút nàng ta nghe thấy tên họ “Minh Tịnh thần quân”, sắc mặt đại biến.

Hồi lâu sau, nàng ta run run cánh môi, hỏi ngược lại: “Cô nói ai đã giết Minh Tịnh thần quân?”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Tâm ma không biết liêm sỉ, không ngờ lại lấy học trò của ta dụ dỗ ta! Lẽ nào phụ nữ khác trên đời đều chết hết rồi hả? Cứ phải lấy học trò ta?”
Tâm ma: “Ta là tâm ma, không phải yêu quái tuỳ tiện biến lung tung.

Vì sao lại là đồ đệ ngươi, vấn đề này, ngươi tự hỏi mình đi.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc