VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN


 
Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền yên tâm.
Giản Hành Chi nói đúng, bất luận quá khứ thế nào thì đó cũng là quá khứ.

Thứ quá khứ để lại chỉ là vấn đề, mà vấn đề thì giải quyết là được, không cần ưu phiền.
Nàng tĩnh tâm lại, đi bên cạnh Giản Hành Chi, cùng y xem phù điêu bên trên.
Tạ Cô Đường cau mày, giải thích hoa sen trên khung ảnh: “Cái này trông khá giống cuộc chiến săn ma.”
“Săn ma?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường gật đầu: “Ta cũng chỉ nghe tiền bối kể.

Năm đó, ma chủng hoành hành, Tu chân giới bắt người mang ma chủng khắp nơi, phát hiện lập tức giết ngay.

Cho nên có một nhóm người mang ma chủng không thể loại trừ dứt khoát tập hợp lại, lấy Tà Thần làm tín ngưỡng, xây dựng Cung Ma La Đàm, gieo rắc ma chủng bừa bãi, tính ra chuyện này khoảng chừng hai trăm năm trước.”
“Vì thế Tu chân giới thành lập Liên minh Tiên giới, đánh bại Cung Ma La Đàm.

Cung Ma La Đàm gần khu vực Hoang Thành, Ninh thị xung phong đi đầu, gần như đứng đầu sóng ngọn gió.

Cũng sau trận chiến ấy, một số lượng lớn trai tráng Ninh thị chết trẻ, từ đó dùng băng tuyết đóng thành, lánh đời không ra.”
Thúy Lục nói xong, nhìn về phía phù điêu bên cạnh, lộ vẻ sùng bái: “Cho đến khi Minh Tịnh thần quân xuất hiện, Ninh thị mới một lần nữa trở lại tầm mắt người Tu chân giới.

Năm đó, Thần quân chưa tới trăm năm đã Độ Kiếp, một mình kiến lập Quỷ Thành, đến chết chưa từng bại tận, thế nhân không ai dám phạm, là người đứng đầu đương thời.”
“Thật lợi hại.”
Tần Uyển Uyển không nhịn được cảm thán.

Giản Hành Chi đi bên cạnh nghe thấy, khẽ ho, nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chẳng phải là trăm năm Độ Kiếp thôi sao, có vài người trăm năm đã phi thăng rồi.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe đã biết Giản Hành Chi đang khen mình, không nhịn được cãi lại: “Quan trọng không phải Độ Kiếp hay là phi thăng, người ta một mình kiến lập Quỷ Thành, có vài người làm được sao?”
“Vậy…” Giản Hành Chi nghẹn họng, lập tức đổi góc độ: “Vậy có vài người có thể một mình tiêu diệt Quỷ Thành đó.”
Vừa dứt lời, Thúy Lục quay phắt đầu lại, mặt mày hung dữ: “Có vài người là ai?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng im lặng.

Hai người quay mặt sang hai bên, nhìn phù điêu trên tường.
Bụng người phụ nữ trên phù điêu càng ngày càng lớn, nàng bắt đầu không chỉ cần uống thuốc mà còn phải tắm.
Không biết thứ trong bồn tắm là gì, mỗi lần người phụ nữ bước vào đều gào thét inh ỏi.

Người bên cạnh sẽ giữ chặt nàng, lần nào cũng là trận chiến đối kháng sinh tử.
Người phụ nữ bắt đầu nhận ra bất ổn, muốn chạy trốn.

Người đàn ông bèn trói con gái nàng, lấy tính mạng uy hiếp.
Trong một trận tuyết lớn, rốt cuộc người phụ nữ cũng sinh con.
Hôm đứa trẻ ra đời, cả gia tộc người đàn ông đều vây ngoài cửa, phòng ốc sáng trưng.

Sau đó, người đàn ông ôm một đứa bé đi ra.
Trong gió tuyết, người đàn ông giơ đứa bé nhuốm máu, gia tộc vui mừng hân hoan, chỉ có sản phụ gắng gượng đứng dậy khỏi giường, bò dưới đất, muốn cướp lại đứa con.
Nhưng nàng quá yếu đuối.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông quay về, nhỏ máu mình lên trán đứa bé.
Trán đứa bé sáng lên phù văn rườm rà.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ kia, tất cả mọi người sửng sốt.
Đó là linh khế(*) nhận chủ của riêng linh thú.
(*) Khế: khế ước, văn khế.
Nói cách khác, người đàn ông này biến con mình thành linh thú để thuần dưỡng.
Nhưng một con người sao có thể trở thành linh thú?
Tần Uyển Uyển không rõ, Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Người phụ nữ này có dòng máu Yêu tộc, hơn nữa hẳn là có huyết mạch đặc biệt, cho nên đứa bé sinh ra đều là Đơn linh căn bậc Thiên.”
“Vì sao trông nàng ta giống như người phàm? Chẳng có chút tu vi nào?!”
Tần Uyển Uyển chấn kinh.
“Chuyện này quá nhiều khả năng.” Giọng Thúy Lục hờ hững: “Có lẽ huyết mạch cách nhau quá xa, hoặc cô ta gặp phải chuyện gì.

Ví dụ như khi còn bé đã bị người ta rút lấy linh căn, bản thân vẫn luôn không biết.”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời.
Đứa bé trên phù điều từ từ lớn lên.
Đó là một bé trai, lại sinh ra có Kim Đan, theo lý phải được mọi người nâng niu, nhưng không phải thế.
Quanh năm, y bị nhốt ở Mật cảnh khổ tu, hằng ngày phải uống thuốc đắng chát, mỗi tháng đều ngâm thuốc tắm một lần.

Thuốc tắm vô cùng đau dớn, lần nào y cũng phải hòa tan máu thịt bên trong, máu tươi đầm đìa được vớt ra, rồi lại bị nhốt lần nữa.
Thân thể tôi luyện nhiều lần như thế, chưa tới mười tuổi, y đã đao thương bất nhập.
Cuộc sống mỗi tháng của y là đánh nhau trong Mật cảnh, bị các loại yêu thú cắn xé, bị tử tù ném vào Mật cảnh đuổi giết.
Cha y nói với tử tù, chỉ cần có thể giết y là có thể ra ngoài.

Vì thế, y vẫn luôn sống giữa ranh giới sinh tử.
Dịu dàng duy nhất trong đời là mỗi tháng, y có thể gặp mẹ và chị một lần.
Chị y không giống với y, linh căn hệ Mộc bậc Thiên, định sẵn tương lai sẽ trở thành y tu mà bốn phương tranh cầu.

Mặc dù gia tộc không nhận nàng, nhưng nàng sống ở đó không tệ.
Cẩm y ngọc thực, xuất nhập vô ngại.
Bởi vì còn nhỏ, sở trường y đạo, được lão tổ yêu thích.
Mẹ và chị đều rất dịu dàng, đều rất yêu thương y.

Khi còn bé, y không hiểu, cứ để máu me đầm đìa chạy ra Mật cảnh.

Mẹ và chị thấy y liền rơi nước mắt.
Vì thế, y đã hiểu mình không thể như thế.

Mỗi tháng lúc gặp mặt mẹ và chị, y đều làm sạch vết thương bản thân trước, chuẩn bị đâu vào đấy, đợi lúc gặp mặt, hai người hỏi y sống có tốt không, y bèn trả lời y rất tốt.
Vố số lần y muốn phá rách Mật cảnh ra ngoài, nhưng mỗi lần sắp phá rách, cha y đều sẽ xuất hiện.
Y không thể chống lại mệnh lệnh của cha y, bất kể y có mạnh thế nào.
Cha y muốn y quỳ xuống, y không tự chủ được quỳ xuống.
Thần phục tuyệt đối như vậy khiến y dần dần vứt bỏ chính mình.
Cha y nói với y, chỉ cần y ngoan ngoãn, y có thể ra ngoài đoàn tụ với mẹ và chị.
Y đồng ý.
Năm ấy hai mươi tuổi, y bứt phá Nguyên Anh, rốt cuộc cha đồng ý cho y ra ngoài.
Y ra khỏi Mật cảnh, lần đầu tiên nhìn thấy trời thanh, mây trắng, non xanh, nước biếc.

Y trân trọng lướt nhẹ qua nụ hoa hồng chờ nở bò trên tường bên vệ đường, hoa hồng khẽ run, sau đó chậm rãi nở hoa.
Y tròn mắt.
Sinh mạng bừng nở như vậy là điều xinh đẹp nhất mà hai mươi năm qua y chưa từng gặp.
Y say mê thế gian này đến thế.
Nhưng sau khoảnh khắc lướt nhẹ qua đóa hoa hồng, thứ y xông pha kế tiếp chính là chiến trường.
Tông tộc và môn phái xung quanh dấy lên xung đột, y đi về phía bình loạn.

Cảnh tượng hôm đó rất rối ren, cơ thể y bị khống chế, giết rất nhiều người.
Lúc rời đi, y đứng trên gò đất đầy thi thể, tàn nhẫn lau vết máu trên mặt.
Về đến gia tộc, y nhận được sự cho phép gặp mặt mẹ và chị.
Ngày đó, y cười không nổi.

Sau khi chị đi, mẹ hỏi y xảy ra chuyện gì, y không đáp.
Về sau, y bị mang đến các chiến trường lớn nhỏ khác nhau, y không có cách nào khống chế thân thể và kiếm của mình.

Y không phải một con người, y chỉ là một thanh kiếm trong tay cha y.
Y không thể quyết định phương hướng kiếm mình chĩa về, cũng không thể quyết định vận mệnh của mình.
Có một đêm, rốt cuộc y suy sụp, gào khóc trong phòng.
Mẹ y đứng ở cửa, bưng chén canh súp đã nấu, lắng nghe mưa phùn đêm thu, lặng thinh bất động.
Nàng là một phàm nhân, nàng chẳng làm được gì.
Nàng đã từng thử tu tiên, nhưng không làm được.
Nàng cũng thử mạnh mẽ hơn, nhưng cũng không làm được.
Đối diện với bi kịch cuộc đời con trai và con gái, nàng bất lực.
Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn con trai gào khóc nức nở, mà ngay một chén canh cũng không dám bưng vào.
Người phụ nữ đứng yên thật lâu trước cửa, xoay người rời đi.
Sau đó rất nhiều ngày, cuộc sống đứa bé kia cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Vui vẻ duy nhất chính là dưới sự che chở của y, mẹ và chị y sống rất tốt.
Chị y có y quán của mình, lấy được người mình thương.
Nhìn chú rể mặc hỉ phục trên bức tranh, tất cả mọi người dừng bước.
Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn chủ rể hồi lâu, rốt cuộc xác nhận.
“Là Yên Vô Song?”
“Đúng vậy.”
Giản Hành Chi gật đầu, nhìn sang cô dâu bên cạnh: “Người chị này hẳn là Ninh Huy Hà, mà tên đàn ông rác rưởi kia hẳn là Ninh Văn Húc.
Nếu như nói trước đây là hoài nghi, vậy giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã khẳng định được đây là mộ của Lận Ngôn Chi.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Trên bức tranh, quan hệ giữa Yên Vô Song và Lận Ngôn Chi rất tốt, thường xuyên tìm y uống rượu, so tài.
Lận Ngôn Chi vừa trải qua năm tháng yên ả tại chỗ chị gái, vừa làm binh khí cho Ninh Văn Húc trên chiến trường.
Tưởng chừng như cuộc đời cứ kết thúc như vậy, cho đến một ngày, mẹ của Lận Ngôn Chi đến tìm y.
Nàng nói nàng đã tìm được cách giải linh khế, xoay chuyển thể chất của y, để sau khi y giải trừ linh khế có thể tự mình rời đi.
Lận Ngôn Chi đáp vâng, y nghe theo lời mẹ, uống thuốc, sau đó mất đi ý thức.
Đợi lúc y tỉnh lại, y phát hiện dưới đất đều là máu.
Tay mẹ của y cắm một ống dẫn, tay của y cũng cắm một ống dẫn, máu chảy từ cơ thể nàng vào cơ thể y, ngực nàng cắm dao găm, nằm trong vũng máu, suy yếu nhìn y.
Ninh Văn Húc dẫn người bao vây bọn họ, siết chặt nắm đấm, kiềm chế cảm xúc, gọi y tới.
Lận Ngôn Chi đứng dậy, y cầm kiếm.
Y cảm giác được bản thân bên trong cơ thể, cũng không còn thứ gì trói buộc nữa.

Nhưng ngay giây phút y cầm kiếm, mẹ vươn tay kéo y.
Lận Ngôn Chi sững sờ nhìn mẹ, mẹ dịu dàng nhìn y chăm chú.
“Ta muốn về nhà.”
Nàng nói: “Ngôn chi, đừng giết người nữa.”
Thù hận không có điểm dừng, hôm nay y giết người Ninh gia, nếu Ninh gia không chết hết, ắt sẽ không buông tha y.
“Ta đã đổi máu trên người con rồi, ta không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa, cho nên ta đi đây.”
Giọng người mẹ khàn đi, mắt Lận Ngôn Chi ngấn lệ, nhìn mẹ gian nan vươn tay về phía mình: “Ngôn Chi, con… con ôm mẹ đi.”
Lận Ngôn Chi cầm kiếm.

Y đấu tranh, phân vân giữa mối hận ngập trời và tình thương dịu dàng, rốt cuộc y lựa chọn buông kiếm.
Y vươn tay, ôm lấy mẹ.
Người mẹ mỉm cười: “Ngôn Chi, ta có lỗi với con và Huy Hà.

Ta không bảo vệ được các con, ta tin lầm tiểu nhân.


Nhưng có các con làm con ta, ta thật sự rất hạnh phúc.”
“Đừng báo thù cho ta…” Nàng nâng mặt y lên: “Đi làm chuyện con muốn làm đi.

Ta biết tính con lương thiện, con cứ thuận theo ý mình mà làm.

Thế gian này có rất nhiều người tốt, con sẽ gặp được họ, sẽ yêu thương nhau.”
Lận Ngôn Chi không đáp, y nhìn mẹ rơi lệ.
Người mẹ nhìn y chăm chú: “Hứa với ta.”
Lận Ngôn Chi không dám mở miệng, y ngưng mắt nhìn vào mắt mẹ.

Hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Vâng.”
Người mẹ chậm rãi mỉm cười, ánh sáng trong mắt nàng tan rã, dường như vô cùng mệt mỏi, tựa đầu vào ngực Lận Ngôn Chi, không còn nói nữa.
Lận Ngôn Chi cõng mẹ, run run đứng lên, cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Văn Húc.
“Hôm nay, ta đi, ân oán xóa hết.

Ta ở, không phải ông chết thì là ta chết.

Ông nhường hay không nhường?”
Ninh Văn Húc nhìn y.

Thật lâu sau, ông ta buông kiếm, tránh đường.
Lận Ngôn Chi cầm kiếm và người phụ nữ nhuốm máu toàn thân đi ra ngoài.

Đến trước cổng, y quay đầu, nhìn Ninh Văn Húc.
“Ninh Huy Hà ở lại Hoang Thành, nếu tỷ ấy tổn thương một sợi tóc, ta sẽ diệt cả họ Ninh thị ông.”
Không một ai dám lên tiếng.
Tất cả mọi người đều biết con chó điên được đích thân huấn luyện là sinh vật thế nào.
Y cõng người phụ nữ đi từng bước khỏi Ninh gia.
Sau đó, y mua một quan tài trên phố, để mẹ nhập quan.

Trong đêm mưa, y đến phòng khám của Ninh Huy Hà.
Ninh Huy Hà và Yên Vô Song đang đóng cửa, chợt nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng đứng trong mưa đêm mỉm cười nhìn họ.
Ninh Huy Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngôn Chi?”
“Tỷ.”
Lận Ngôn Chi mỉm cười: “Phụ thân chịu thả đệ rồi, nhưng tối nay đệ phải rời đi.

Đệ và mẫu thân đi trước đây, tỷ và tỷ phu hãy sống thật hạnh phúc.”
“Hai người muốn đi đâu?”
Ninh Huy Hà buông tấm ván gỗ, muốn ra ngoài.

Lận Ngôn Chi bảo nàng: “Tỷ, đừng ra.”
Y chỉ lên trời: “Trời mưa rồi, đừng để ướt.”
Ninh Huy Hà đứng dưới mái hiên ngừng bước, rưng rưng nước mắt.
Chị em hai người nhìn nhau.

Yên Vô Song chạy ra, khoác áo cho Ninh Huy Hà.
Lận Ngôn Chi dời mắt sang Yên Vô Song: “Sau này, A tỷ nhờ vào huynh rồi.”
“Đệ yên tâm.” Yên Vô Song mỉm cười: “Rảnh rỗi trở về uống rượu.”
Lận Ngôn Chi gật đầu, đặt tay trước người, khom lưng làm một đại lễ.
Làm xong, y xoay người rời đi.

Y không mang dù, mưa xối ướt toàn thân.
Y ra khỏi thành, cầm theo kiếm, đánh một chiếc xe ngựa chở quan tài, hỏi thăm người khác, đi về nơi hoa phượng hoàng nở.

Không bao lâu sau, Ninh Huy Hà nghe nói trên đời này xuất hiện một Minh Tịnh đạo quân.

Y nhân ái, ôn hòa, mạnh mẽ, trừ bạo giúp yếu, dám nói những điều người trong thiên hạ không dám nói, dám làm những chuyện người trong thiên hạ không dám làm.
Một mình y bước vào thành trì bị đóng kín vì ma chủng tàn sát bừa bãi, nhổ ma chủng trong người toàn thành.

Ngay khi tất cả những người không còn ma chủng nhưng bị người ta đuổi giết, không chốn dung thân, y kiến lập Quỷ Thành.
Quỷ Thành thu nhận người lưu lạc lang thang, không nhà để về.
Y không phải họ Ninh, y họ Lận.
Mà đây là họ của mẹ y, mẹ của bọn họ tên là Lận Phượng Hi.
***
Mỗi ngày Ninh Huy Hà lắng nghe tin tức về em trai, biết được Lận Ngôn Chi sống tốt, nàng rất vui mừng.
Chưa tới một trăm năm, Lận Ngôn Chi đã có thể bứt phá Độ Kiếp, công đức viên mãn, trở thành bán tiên một phương thế giới.

Lúc này, rốt cuộc y trở về Hoang Thành.
Dường như tất cả mọi người đều quên mất quá khứ, bọn họ xếp hàng hai bên đường hoan nghênh Thần quân.

Ninh Huy Hà và Yên Vô Song ở nhà chờ đợi, chẳng bao lâu sau đã thấy thanh niên bước vào nhà.
Y không cầm kiếm, tay cầm quyển sách, dáng vẻ khác biệt rất lớn với quá khứ.
Bọn họ uống rượu cùng nhau.


Lận Ngôn Chi hào phóng dạy Yên Vô Song tất cả những thứ y tìm hiểu được.

Y bị thương quá nhiều, bèn nghĩ ra một môn công pháp tên là Xuân Sinh.
Từ đó về sau, Lận Ngôn Chi sẽ thỉnh thoảng trở về thăm.

Ninh Huy Hà lo lắng cho y, đặt rất nhiều pháp khí truy tìm bằng máu đầu quả tim của nàng lên người y, từ đó có thể cảm ứng khoảng cách sinh tử của Lận Ngôn Chi.
Mọi thứ sóng yên biển lặng cho đến một ngày, cổng Hoang Thành đột nhiên nghênh đón một quan tài dán đầy phong ấn.
Ninh thị vô cùng căng thẳng, Sơn trang Cự Kiếm cũng cảm nhận được, phái Yên Vô Song điều tra tin tức.
Nhưng không đợi Yên Vô Song tra ra, một ngày nọ, Ninh thị đột nhiên phái người tới báo với Ninh Huy Hà rằng Lận Ngôn Chi xảy ra chuyện, mệnh đang nguy ngập.

Nàng vội vàng trở lại Ninh gia, vừa về tới đã lập tức bị bắt.
Nàng bị kéo xuống một ngôi mộ lớn, xung quanh đều là bích họa.

Nàng mở to mắt xem từng bức tranh bên trên.
Cuộc đời nàng sống vô lo vô nghĩ, chỗ đáng thương duy nhất là bản thân không được gia tộc thừa nhận.

Nhưng nàng không quan tâm, tiêu dao tự tại bên ngoài cũng chẳng có gì không tốt.
Nàng là y tu, được mọi người kính yêu.

Nàng cho rằng mẹ nàng cẩm y ngọc thực, cho rằng em trai chỉ là tu sĩ được huấn luyện bình thường.

Nàng luôn cho rằng mẹ đi theo em trai lưu lạc chân trời, đến thời gian thì bệnh chết tự nhiên, thậm chí nàng còn vì vậy oán trách Lận Ngôn Chi.
Nhưng cho tới giờ khắc này, nàng mới biết em trai nàng, mẹ nàng đã trải qua những gì.
Nàng bị lôi một mạch đến trước một căn phòng đá, sau đó nàng nhìn thấy Lận Ngôn Chi bị cùm sắt trói gô.
Lận Ngôn Chi bình tĩnh nhìn nàng, không thể kiềm chế nổi căng thẳng trong mắt.
Nàng bị người ta ấn xuống đất, một ông lão bước lên trước, nói gì đó với Lận Ngôn Chi.
Lận Ngôn Chi cúi đầu.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, Ninh Huy Hà trong bức tranh dứt khoát lao về phía lưỡi đao, cắt cổ bằng lưỡi đao lạnh băng.
Lận Ngôn Chi hét lên, Ninh Huy Hà gục dưới vũng máu, hồn phách tứ tán.

Cũng chính lúc này, Lận Ngôn rốt cuộc Chi bùng nổ, tà khí thoát ra khỏi người y.

Y vùng khỏi xiềng sích, lao về phía ông lão.
Đệ tử Ninh thị bước lên, không một ai là đối thủ của y, ông lão gắng gượng nhận một đòn.

Lúc này, hành lang đã đến điểm cuối.
Điểm cuối của bức họa là một cặp vợ chồng đến nơi, đỡ nhát kiếm cuối cùng của Lận Ngôn Chi.
Tần Uyển Uyển dừng bước tại chỗ, nàng sững sờ nhìn khuôn mặt cặp vợ chồng kia.
Bọn họ không thể biết đối thoại cụ thể trong tranh, chỉ có thể suy đoán người trong bức họa nói gì.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh nhìn chăm chú bức họa.

Lận Ngôn Chi và cặp vợ chồng trong tranh va chạm một kiếm, ánh sáng bắn ra tứ phía, có thể thấy vô cùng kịch liệt.
Mọi người nhìn qua khung ảnh rồi đi về phía trước.

Đằng trước là một cánh cửa đá, phù văn phong ấn chằng chịt, không chừng bên trong rất khó mở ra, bên ngoài cũng không vào được.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục bước lên trước nghiên cứu mở cửa.

Giản Hành Chi đi dạo một vòng, ngẫm nghĩ, chỉ huy hai người khoan một cái lỗ trên cửa.
Sau khi kiểm tra, y quay lại bên cạnh Tần Uyển Uyển, thấy nàng vẫn còn đang nhìn, bèn thò đầu tới: “Nhìn gì lâu thế, phụ mẫu nàng à?”
Y thuận miệng hỏi, không ngờ Tần Uyển Uyển lại gật đầu thật: “Phải.”
Giản Hành Chi bị dọa hết hồn, vội vàng ngước mắt, quan sát kỹ hồi rồi gật đầu: “Ừ, ta nhớ rồi.”
Hai người này tuyệt đối không thể đánh.
Tần Uyển Uyển không biết y nhớ cái gì.

Nàng nhìn bức tranh, không khỏi suy nghĩ.
Ngay phút cuố, cha mẹ nàng mới chạy tới, sau đó thì sao?
Mà Lận Ngôn Chi sau đó còn sống hay đã chết?
Vẻ mặt nàng nặng nề quay đầu, sực nhớ thật ra so với nàng, Giản Hành Chi mới là người đau lòng hơn, dù sao vừa nhìn đã biết Lận Ngôn Chi này có vô số liên hệ với y.

Có quá khứ bi thương như vậy, chắc chắn y rất đau lòng.
Nàng ổn định cảm xúc, quay đầu định an ủi Giản Hành Chi.

Còn chưa lên tiếng, chợt nàng nghe y hét lên với Nam Phong: “Không được chạm vào đó!”
Tay của Nam Phong đang định chạm vào lá bùa, nghe thấy tiếng Giản Hành Chi bèn rụt tay lại.
Lúc này Tần Uyển Uyển mới để ý Tạ Cô Đường và Thúy Lục đang cầm kiếm đục lỗ trước cửa.
Bội kiếm của Tạ Cô Đường cắm trước cửa, xoay tròn tốc độ nhanh giống như một máy khoan điện.

Thúy Lục đứng bên cạnh chuẩn bị phù trận trong tay, trông cực kỳ căn thẳng.
Tần Uyển Uyển hoang mang: “Huynh đang làm gì đấy?”
“Tiền bối nói nhiều phù văn phong ấn như vậy, chắc chắn thứ phong ấn bên trong cực kỳ đáng sợ.

Chúng ta tự tiện mở cửa, lỡ như thả thứ gì ra, chẳng phải tai hại sao? Cho nên chúng ta đục một lỗ trước, xác nhận bên trong là cái gì rồi lại mở cửa.”
Tạ Cô Đường đáp một cách nghiêm trang, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Vậy tỷ thì sao?”
“Ta phụ trách lỡ như có thứ gì chạy ra thì nhanh chóng đóng lại.”
Thúy Lục trừng mắt: “Chứ muội tưởng ta ở chỗ này cổ vũ cho cậu ta hả?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy bỗng nhiên cảm thấy có lý, bèn nhìn Tạ Cô Đường cố gắng một phen, cuối cùng lau mồ hôi: “Không được, cửa này không đục được.”
“Để ta thử.”
Giản Hành Chi bước lên, bắt đầu lặp lại phương án của Tạ Cô Đường.

Khoan nửa ngày, dùi được hơn một nửa nhưng vẫn không thủng được.
Nhóm người tốn nhiều công sức nghĩ mọi biện pháp, đao chém rìu đục, lửa thiêu điện giật, đều chẳng thể đục một cái lỗ trên cửa.
Mọi người mệt mỏi t.ở dốc, xếp chân ngồi dưới đất.

Thúy Lục ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Muội nói xem, chúng ta khoan nữa không?”
“Thôi bỏ đi.” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Lỡ như bên trong là Tà Thần, chúng ta thả ra, chẳng phải sai lầm à?”
“Vậy bây giờ làm sao đây?” Tạ Cô Đường cau mày: “Cũng chẳng thể tiếp tục kéo dài tại đây.”
“Tìm đường khác xem sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Có thể đi thông theo đường khác.”
Mọi người nghĩ cũng đúng, phủi mông đứng lên, sức cùng lực kiệt quay trở ra.


Đi chưa được mấy bước, bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nữ phát từ bên trong ra: “Đừng đi!”
Mọi người dừng bước, giọng nữ kia hơi gấp gáp: “Kéo lá bùa xuống là vào được rồi!”
“Cậu xem.” Giản Hành Chi nghe vậy, mặt tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ta đã nói bên trong có hung vật, may mà chúng ta không tự tiện mở cửa.

Đi nhanh lên!”
“Đừng đi!”
Giọng nữ càng gấp hơn: “Các người quay lại đi, không có đường khác đâu!”
Gấp gáp bảo bọn họ quay lại như thế, đám người càng kiên định với quyết tâm chạy trốn.
“Đi mau, đi mau.”
Tần Uyển Uyển thúc giục: “Đừng cho cô ta cơ hội mê hoặc chúng ta.”
“Ta thật sự không phải hung vật! Ta là Ninh Huy Hà!”
Nghe vậy, rốt cuộc mọi người dừng bước, cả bọn lưỡng lự một hồi, đưa mắt nhìn nhau.
“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.
Thúy Lục nhắc nhở y: “Hung vật đều rất biết lừa người.”
Mọi người ngẫm nghĩ, an toàn trên hết, vẫn nên rút lui trước.
Ninh Huy Hà đứng trong phòng đá, sững sờ nhìn đám người không hề do dự chạy xa, lòng khắc sâu tuyệt vọng.
“Đều do các người ép ta.”
Ninh Huy Hà lau nước mắt.
Một lát sau, cả đám chạy tóe khói trở về, sau lưng đều là phi kiếm, cầu lửa, chùy gai.
Giản Hành Chi làm đầu tàu, chạy đằng trước.
Lần này bọn họ không hề lưỡng lự, chủ yếu là không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm chỉ đành lao vùn vụt về phía cổng đá.

Giản Hành Chi nhảy một cái, kéo phù văn to bằng người dán bên trên.

Tần Uyển Uyển đá một cước văng cánh cổng.
Một khắc trước khi phi kiếm bắt kịp, bọn họ đồng loạt nhảy vào vào trong.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhào vào trước, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giầy thêu hoa sen trước mặt.
Hai người cùng ngước lên, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt.
Người phụ nữ trong suốt, hẳn chỉ là một hồn phách.

Nàng dịu dàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Các người tới rồi?”
“Ninh Huy Hà?”
Tần Uyển Uyển lên tiếng trước.

Ninh Huy Hà gật đầu, nhóm người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một phòng ngủ, bên cạnh đặt một cái bàn, tủ quần áo, còn có các bức vẽ chủ nhân thích.
Điểm duy nhất khác phòng ngủ bình thường là gian phòng không có giường, chỉ có một bục cao, trên bục đặt một quan tài băng.
Hẳn nơi này là mộ chính.
Tất cả mọi người thầm hiểu trong lòng.
Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.”
Cả nhóm dè dặt ngồi xuống, Ninh Huy Hà nhìn bọn họ, mỉm cười: “Cửa đã viết ‘Bên trong không có hung vật, đẩy cửa là vào’.

Các người còn chạy cái gì?”
“Có viết sao?”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang.

Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường nhíu mày: “Cô nương viết ở đâu?”
Ninh Huy Hà lấy làm lạ, chỉ bên ngoài: “Thì dán ở cửa, tờ giấy lớn nhất đó.”
“Đó không phải lá bùa sao?” Thúy Lục nghi hoặc: “Ta tưởng nó dùng để trấn áp?”
Sắc mặt Ninh Huy Hà không đẹp mấy, nàng thở dài: “Xem không hiểu thì thôi, hình như ngoại trừ đồng nghiệp, chẳng ai xem hiểu cả.”
Nói xong, Ninh Huy Hà nhớ ra: “Hôm nay đều đã biết hết mọi chuyện, các người còn có gì muốn hỏi ta không?”
“Ta có.”
Giản Hành Chi lập tức giơ tay, Ninh Huy Hà vui vẻ nhìn sang: “Ta biết cậu muốn biết lúc trước bọn họ ép Ngôn Chi làm gì.”
“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”
Vẻ mặt Ninh Huy Hà cứng đờ: “Cậu không muốn biết câu chuyện của Lận Ngôn Chi sao?”
“Không muốn.” Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”
Ninh Huy Hà trầm mặc.

Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết.

Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại.

Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn.

Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay.

Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi.

Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”
“Tà Thần lấy tà niệm con người làm nguồn sống.

Ngay khoảnh khắc ta chết, mối hận của Ngôn Chi khiến tro tàn Tà Thần bùng cháy trở lại.

Đệ ấy chủ động chấp nhận Tà Thần, Tà Thần nuốt chửng đệ ấy, hợp hai thành một.

Lúc này, hai vị tiên nhân kịp thời chạy tới, ngăn cản Tà Thần đại khai sát giới, cưỡng chế phong ấn, sau đó đặt hồn phách ta tại đây.

Hồn phách ta dược bồi bổ chỗ này, nhưng ra ngoài sẽ hóa thành tro bụi.”
“Cho nên…” Giản Hành Chi trầm giọng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Rốt cuộc làm sao ra ngoài.”
Ninh Huy Hà lẳng lặng nhìn Giản Hành Chi.

Hai người nhìn nhau một lúc, nàng đột nhiên nổi sùng, tóm lấy bình trà bên cạnh ném tới, có gì ném đó!
“Các người có nghiêm túc lắng nghe ta nói không! Ta đang nói chuyện trọng đại như vậy! Ta đang nói bí mật mà cả đời cậu cũng không thể nghe từ miệng người khác! Cậu chỉ biết ra ngoài! Ra ngoài! Ra ngoài! Cậu không biết tôn trọng người khác hả?! Đầu óc cậu đâu?! Không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?! Cậu tên gì?!”
Giản Hành Chi né ngược né xuôi, cuối cùng đón được bình hoa nàng ném tới, thò đầu ra: “Giản Hành Chi(*).”
(*) Có n ghĩa là “đơn giản đi thẳng về trước”
Ninh Huy Hà nghe thấy cái tên này, chán nản ngồi xuống, giơ tay đỡ trán.
“Đổi tên đi.” Nàng đau khổ nói: “Tên cũng là một kiểu lời nguyền, phụ mẫu cậu đặt tên không coi thầy sao?”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc