VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Ngoại truyện 1: Lễ cưới

Omega vỗ vỗ chỗ ngồi ý bảo anh ngồi xuống.

Tưởng Vân Thư nghe lời ngồi xuống rồi cúi đầu, vị sữa đặc ngọt lịm quanh quẩn bên mũi, một sợi dây chuyền vòng qua cổ anh.

Bạch Đường khẽ vỗ vỗ ngực anh, "Xong rồi."

Hai chiếc nhẫn treo trên dây chuyền chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Omega nhìn một hồi, không biết nghĩ đến điều gì mà lại bật cười thành tiếng.

Tưởng Vân Thư bế Bạch Đường ngồi lên đùi rồi hôn xuống môi cậu, "Em cười gì đó?"

"Em đang nghĩ..." Bạch Đường vòng chân qua người alpha, hai bàn chân cũng không thể chạm đất, "Nếu em mua thêm chiếc nhẫn thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu thì anh đều muốn treo ở đây à, cuộc đời này dài như vậy, lỡ như dây chuyền hết chỗ treo rồi thì phải làm sao?"

Tưởng Vân Thư ngẩng đầu đuổi theo đôi môi đã rời đi của omega, anh tưởng tượng đến hình ảnh đó, nhất thời cảm thấy cổ mình nặng trịch như muốn gục xuống tới nơi, anh bất đắc dĩ ngăn Bạch Đường thôi suy nghĩ sâu xa nữa, "Em đừng mua nữa là được."

Nhờ màn cầu hôn quỳ một gối tặng nhẫn của Bạch Đường, Tưởng Vân Thư chợt nhận ra anh và cậu còn chẳng tổ chức lễ cưới, ngay cả cầu hôn cũng là do một mình omega làm.

Ca phẫu thuật hôm nay rất đơn giản, Tưởng Vân Thư làm bác sĩ mổ chính, bầu không khí trong phòng khá thoải mái, nếu như là ngày thường, anh đều sẽ yên lặng nghe các bác sĩ khác đùa giỡn mấy chuyện người lớn, thế nhưng hôm nay anh phá lệ hỏi: "Nếu muốn tổ chức đám cưới thì phải làm những gì?"

Vừa dứt lời, cả căn phòng đều rơi vào im lặng, hầu hết các bác sĩ và y tá ở đây đều đã kết hôn, thế nên những người có kinh nghiệm lập tức tranh nhau nói:

"Đám cưới hả, mệt dữ lắm, nhiều chuyện phải lo cực!"

"Đúng rồi đó, hôm đó tôi phải mang giày cao gót nguyên ngày luôn, trời thì nóng nực, váy cưới thì bí bách, về tới nhà thì gót chân chảy cả máu, nguyên người nổi mẩn tùm lum."

Mọi người như tìm được tiếng nói chung: "Bận bù đầu bù cổ luôn, vợ tôi còn tự tay viết thiệp cưới. Ba mẹ tôi với ba mẹ vợ cũng phụ dữ lắm."

Nhóm bác sĩ mồm năm miệng mười, thế nhưng lại quên mất một điều quan trọng, nhân vật chính của chủ đề này là ai đây?

"Có mệt cũng không sao." Tưởng Vân Thư nói, "Để tôi về nghiên cứu thêm."


Mọi người khiếp sợ: "Khoan, khoan đã, bác sĩ Tưởng này, nếu tôi nhớ không lầm thì anh có omega rồi mà? Là Tây Thi đưa cơm có đúng không?"

Tưởng Vân Thư: "..." Tây Thi đưa cơm? Đám người này lại đặt biệt danh gì cho Bạch Đường nhà anh vậy.

"Không phải chứ bác sĩ Tưởng!" Một bác sĩ hô lên, "Tôi nhớ anh kết hôn lâu rồi mà, vậy mà vẫn chưa tổ chức đám cưới hả?"

Mọi người lập tức dùng ánh mắt "Đồ cặn bã" chiếu lên người Tưởng Vân Thư hệt như lần đầu quen biết anh, ai nấy đều hoài nghi, "Ngay cả giấy đăng ký kết hôn anh cũng không có hả?"

Tưởng Vân Thư: "... Có rồi."

Bên kia, Bạch Đường đang nghỉ trưa cũng đang khổ não nghĩ cách tổ chức đám cưới cho Tưởng Vân Thư, mấy alpha kia có thì alpha của cậu cũng nhất định phải có! Thiếu gì thì thiếu chứ không thể thiếu cái này được!

Cậu đã từng có một lễ cưới, thế nhưng lần đó, đừng nói là phù rể và quan viên hai họ, cậu còn chẳng biết mặt một ai, thế nên hầu như tất cả mọi việc đều do tên quái vật đó bỏ tiền thuê người về làm.

Bạch Đường trầm tư nhìn kết quả tìm kiếm "Quy trình tổ chức đám cưới" trên màn hình, ba mẹ đồng ý, cái này pass. Quyết định thời gian, địa điểm, hình thức lễ cưới, ngân sách, danh sách khách mời, phù rể phù dâu, người chứng hôn, người chủ hôn,...

Cậu vô cùng mờ mịt, người chủ hôn người chứng hôn là gì? Bạch Đường lên tra thử, thông thường là những người lớn tuổi phụ trách...

Nhà cậu không có người lớn.

Hay là... Nhờ hiệu trưởng Thời hoặc trưởng khoa của bác sĩ Tưởng được không nhỉ? Được không ta? Nhưng mà bọn họ bận rộn lắm.

Lập một đội tổ chức lễ cưới, tổ chức cuộc họp bắt đầu kế hoạch, lập kế hoạch đám cưới,... Hàng mày Bạch Đường càng nhíu chặt. Cái gì đây?

Gửi thiệp cưới, cậu có thể mời các bạn đại học và thầy cô ở Phượng Tê, bởi vì có lẽ mọi người đều rảnh vào chủ nhật, nhưng bên phía bác sĩ Tưởng đều là bác sĩ cả... Mà bác sĩ thì làm gì có chủ nhật chứ.

Buổi tối, dòng nước ấm áp đánh vào cơ thể tr@n trụi của hai người, Bạch Đường tựa lưng vào lồ ng ngực rắn chắc ở phía sau, cậu thử thăm dò: "Bác sĩ Tưởng ơi, khi nào mới tới kỳ nghỉ của anh vậy?"

"Chắc là..." Tưởng Vân Thư đưa tay xoa xoa dầu gội lên mái tóc đen mềm của omega, "17 tháng sau, có lẽ anh sẽ nhờ các bác sĩ khác trực phòng giúp, em muốn làm gì hả?"

"Dạ không có... Em hỏi vậy thôi à." Bạch Đường nhắm mắt lại, "Vậy nếu ngày 17 được nghỉ thì anh dành ngày hôm đó cho em nha?"


Tưởng Vân Thư im lặng một lát rồi mất tự nhiên nói: "Anh chỉ sợ có việc đột xuất thôi."

Cả hai không nói gì nữa, muốn cho đối phương một món quà bất ngờ.

Kể từ hôm đó, hai người bắt đầu dùng đủ mọi cách vòng vo để thăm dò lẫn nhau.

Tưởng Vân Thư đã đi đặt lễ phục, anh khó khăn hỏi: "Bạch Đường à, em có bạn không? Kiểu bạn như em sẽ rủ họ đi du lịch ấy?"

"Dạ?" Chủ đề thay đổi quá nhanh nên Bạch Đường còn chưa kịp phản ứng lại, "Em có mấy người, sao vậy ạ?"

"Không có gì." Tưởng Vân Thư đã sớm nghĩ ra lời giải thích, "Anh chỉ muốn hiểu rõ hơn về mối quan hệ bạn bè của em thôi, em có ghi tên hay cách liên lạc của bọn họ không?"

Đến lượt Bạch Đường, cậu đã đặt trước buổi chụp ảnh cưới rồi, từng nụ hôn vụn vặt của alpha rơi xuống mặt cậu, mềm mại hệt như đệm mèo, omega tránh thoát rồi hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, nếu hôm 17 anh được nghỉ thì mấy bác sĩ khác có được nghỉ luôn không ạ?"

Sao có thể chứ, nghề bác sĩ là nghề làm 365 ngày, nếu hôm đó anh được nghỉ thì những bác sĩ cùng khoa sẽ phải đi trực, Tưởng vân Thư nói: "Có chứ, nhưng mà anh không quen họ."

Một tuần trôi qua, một chút tiến triển cũng không có.

Hai người đều không có kinh nghiệm, hôn lễ không giống với cầu hôn, toàn bộ quy trình đều rất phức tạp rườm rà, có nhiều chuyện cần phải có sự thương lượng giữa hai người, căn bản không thể làm từ một phía được.

Mà họ đều là những người thông minh, sau những lần thăm dò thì cũng đã bắt được bóng dáng của sợi len mỏng manh từ đầu bên kia.

Bạch Đường hoang mang hỏi: "Bác sĩ Tưởng, có phải anh định tổ chức..."

Tưởng Vân Thư bình tĩnh nói: "Ừm, lễ cưới."

Tuy món quà bị phát hiện nhưng trong lòng Bạch Đường lại như trút được gánh nặng, do lo nghĩ mấy ngày nay nên cậu sắp hói tới nơi rồi! Omega đáng thương nhào vào lòng alpha rồi kéo lấy tay áo anh, khóc lóc: "Sao tổ chức đám cưới khó vậy bác sĩ Tưởng!"

Tưởng Vân Thư ôm lấy cậu, đồng tình nói: "Khó thật."

Hai người đều kể hết mọi chuyện mình đã làm ra, may là không bị trùng nhau.


Còn lại khâu quan trọng nhất đó là khách khứa, chủ hôn và người chứng hôn, hai người nhìn những cái tên có thể mời trên giấy rồi trân trọng đếm từng người, 12 người, còn chưa đếm đủ bàn chân thứ hai nữa.

Tưởng Vân Thư và Bạch Đường: "..."

Đến bước này, hai người đồng lòng có ý định đầu hàng bỏ cuộc.

"Vậy thì không cần nữa." Bạch Đường nắm tay trái lại rồi đấm vào lòng bàn tay phải, sau khi suy nghĩ thông suốt thì quyết đoán từ bỏ: "Vốn dĩ ngày nghỉ của tụi mình chẳng được bao nhiêu, sao phải suy nghĩ thêm bọn họ rảnh ngày nào chứ?"

Tưởng Vân Thư hết sức tán thành: "Ừm, đúng vậy."

Sau khi nói xong thì quay qua hôn lên trán omega một cái.

Cuối cùng, hai người cũng không mời nhiều, Bạch Đường tự tay viết thiệp mời rồi bỏ vào phong thư xinh xắn, sau đó in sáp niêm phong lên. Thành viên trong tổ chức, đồng nghiệp trong bệnh viện, trường Phượng Tê,... Hầu như những người quen biết đều nhận được một tấm thiệp.

Ngày 17, mặt trời vừa ló dạng, hai người chở theo Đường Đen đến một thị trấn nhỏ ven biển của quận 2.

Dọc đường đi, ai ai cũng biết trên xe là hai người yêu nhau, bởi vì trên thân xe được treo ruy băng đỏ, trên kính chiếu hậu thì đính những bông hoa đỏ tươi, còn trước mui xe là hình hai chú gấu quấn quýt bên nhau giữa những cánh hoa.

Suốt buổi hôm đó, nhiếp ảnh gia luôn ở bên cạnh để ghi lại từng khoảnh khắc của hai người, kể cả nụ hôn trước khi xuất phát, lúc dắt Đường Đen hay những lần cười đùa trên xe, từng chi tiết nhỏ nhặt đều được ghi lại, có cả ảnh chụp và video.

Tưởng Vân Thư đã đặt trước hai bộ Âu phục, Bạch Đường mặc vào rất vừa vặn. Bọn họ cùng nhau chụp ảnh cưới trên bờ biển, ống quần bị sóng vỗ ướt.

"Ồ, đúng rồi! Đẹp lắm, tự nhiên lắm!" Nhiếp ảnh gia hướng dẫn bọn họ tạo dáng, "Omega nhảy lên lưng alpha đi! Hai tay vòng qua cổ, mặt sát vào! Đúng rồi, nào... Nhìn vào ống kính, cười lên!"

Bạch Đường thừa dịp kề sát vào tai alpha rồi thì thầm, "Thật ra là... Em tưởng anh đặt may váy cưới cho em không đó..."

Tưởng Vân Thư âm thầm bóp đùi omega một cái, "Nếu anh đặt thì em có mặc không?"

"À thì..." Omega vờ như suy tư một hồi rồi bất chợt ngậm lên vành tai mằn mặn do dính nước biển của Tưởng Vân Thư, cậu thổi khí: "Mặc cho một mình anh nhìn thôi thì được."

Tưởng Vân Thư không đáp lại, thế nhưng bàn tay to lớn đã dời đến nơi nào đó véo véo để cảnh cáo rồi.

Bạch Đường nằm nhoài trên lưng alpha, vui vẻ cười phá lên.

Ai mà ngờ, tối về đến nhà, Bạch Đường trợn tròn mắt nhìn alpha bình tĩnh cầm một bộ sườn xám màu đỏ ra.

"Không phải chứ!" Omega khó tin hỏi, "Anh có đặt may luôn hả? Anh thay đổi rồi bác sĩ Tưởng!"


Tưởng Vân Thư trầm giọng nói: "Em đã nói là sẽ mặc cho anh xem mà."

Gò má Bạch Đường ửng hồng, hận không thể đánh ngất bản thân đã ăn nói tùy tiện lúc sáng, "..."

16 phút sau, Tưởng Vân Thư gõ gõ cửa phòng: "Em lâu quá."

"Xong, xong rồi." Do xấu hổ nên giọng của omega càng lúc càng nhỏ dần, nghe như thẹn quá hóa giận, "... Anh bi3n thái!"

Một lát sau, cửa phòng mở hé ra một khe nhỏ, Tưởng Vân Thư gấp gáp đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy bức tranh trước mặt thì anh cảm thấy mũi mình sắp chảy máu cả rồi.

Bạch Đường đưa lưng về phía alpha, dây kéo phía sau chỉ được kéo lên một nửa làm lộ ra làn da trơn mịn, xương cánh bướm do căng người mà lộ ra rõ ràng, lụa là ôm lấy vòng eo thon thả rồi kéo dài xuống, thế nhưng sườn xám có hơi ngắn nên chỉ miễn cưỡng phủ qua đùi, bắp đùi bị ôm chặt làm lộ ra đường cong quyến rũ.

Omega nghiêng đầu, đuôi mắt ửng đỏ dụ người, cậu bị ức hiếp đến sắp phát khóc, "Dây kéo, dây kéo kéo không lên..."

Yết hầu Tưởng Vân Thư trượt lên trượt xuống, thế nhưng bước chân vẫn vững vàng, anh đi đến sau lưng omega, vòng tay ôm ngang bụng cậu rồi kéo dây kéo lên.

Bạch Đường run rẩy áp sát nguồn nhiệt phía sau, cậu cố nhịn mà ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.

Alpha vuốt v e khắp người Bạch Đường, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống tuyến thể, một lúc sau, chiếc sườn xám mà anh mới tự tay mặc cho cậu đã bị xé rách.

Bạch Đường bị đ è xuống giường, cậu hơi hoảng loạn đạp chân, "A...! Áo! Đừng, đừng xé áo!"

"Không sao." Tưởng Vân Thư cắn lên vai omega, "Anh mua lại cái khác."

...

Đại học Đế Đô, Tạ An Kỳ mới vừa từ thư viện đi ra, cô ngồi xuống rồi nhẹ nhàng mở thiệp mời ra, chỉ thấy trên đó viết vài dòng đơn giản:

Đời người có hơn 40 triệu phút, chúng tôi rất vui vì bạn đã dành một phút này cho chúng tôi.

Cảm ơn bạn đã đến tham dự lễ cưới của Tưởng Vân Thư và Bạch Đường.

Nhất định chúng tôi sẽ không phụ lời chúc phúc của mọi người, cùng nhau đi qua vô số xuân hạ thu đông.



Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện 2 là câu chuyện Bạch Đường xuyên đến thời điểm bác sĩ Tưởng còn bé nhé.


Bình luận

Truyện đang đọc