VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Tưởng Vân Thư ngủ sâu đến như vậy, anh mở mắt ra, nhìn bầu trời rực rỡ bên ngoài ô cửa sổ, chắc là đã hơn 7 giờ rồi.

Anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy omega tối hôm qua còn nằm trên tay rúc vào lòng mình mà giờ đã đổi thành tư thế bảo vệ anh.

Tưởng Vân Thư vươn tay lần mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ, đã 8:03.

Anh ngây người, trong 14 ngày qua, đây là ngày đầu tiên qua 7 giờ anh mới dậy, thậm chí còn đã quá 8 giờ, xem ra Tần Chung Nam nói "Vận động nhiều một chút cũng tốt" quả không sai.

Có điều anh không định để Bạch Đường dùng miệng giúp mình nữa, cả đời này cũng không.

Lúc nghe Bạch Đường nói "Không được ấn đầu em xuống", anh còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, mãi đến khi anh dựa vào giường th ở dốc, lau đi nước mắt omega thì anh mới nhận ra kỹ thuật dùng miệng của Bạch Đường rất giỏi, sau khi hiểu ra thì đau lòng lẫn phẫn nộ không thôi.

Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại ngáp một cái, chóp mũi lưu luyến cọ cọ lên ngực omega, thật muốn ngủ thêm một chút nữa.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện khiến anh chợt thấy ngạc nhiên, hình như anh... Đã thay đổi một chút rồi.

Nhưng anh vẫn xốc tinh thần ngồi dậy, ngày mai đã phải đi làm rồi, nếu lúc đó vẫn còn quyến luyến ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mà không dậy nổi thì phải làm sao. Anh uống một hớp nước trên tủ đầu giường để tỉnh táo hẳn, sau sau đó cúi đầu hôn cho omega nhà mình thức dậy.

Bạch Đường nhanh chóng bị chiếm đoạt môi lưỡi, nước bọt tràn ra, cậu vô thức nuốt xuống thì lập tức nhăn mặt.

Cổ họng... Đau quá, cảm giác bị nhét đầy, tới bây giờ vẫn còn cảm giác có vật lạ.

Tưởng Vân Thư đưa ly nước cho cậu, hỏi: "Em sao thế?"

Omega ngồi dậy, khó chịu uống một miếng nước rồi lại nằm xuống, cậu vòng tay ôm eo alpha, mệt mỏi nói: "... Cổ họng đau quá."

Tưởng Vân Thư sửng sốt, vừa buồn cười vừa đau lòng xen lẫn một chút áy náy, anh dịu dàng xoa nhẹ cổ omega, nếu có thể chuyển cái đau từ cổ họng sang chỗ khác là tốt rồi... Dĩ nhiên anh cũng sẽ không làm đau Bạch Đường nữa, giống như vừa nãy đã nói.


Nếu để Tần Chung Nam biết được thì chắc chắn anh ta sẽ bày ra vẻ mặt người lớn kiểu "Tôi hiểu tôi hiểu mà": "Bây giờ anh đã là tên đàn ông đã ăn mặn, đến hai chữ xấu hổ cũng không biết viết thế nào đâu."

Omega nhắm mắt lại ngưỡng cổ lên hệt như một con mèo được vuốt v e đến thoải mái.

Vậy nên khi Bạch Đường đánh răng xong đi xuống lầu, cậu nhận được một ly nước ép tuyết lê tươi mát nhuận họng.

Thời tiết đã dần ấm hơn, những cơn mưa xuân cũng thường ghé ngang, tuy bên ngoài vẫn là cơn mưa phùn lất phất nhưng khi có cơn gió lướt qua vẫn khiến người ta khẽ run lên vì lạnh, sắc trời cũng âm u.

"Ghét trời mưa quá đi..." Bạch Đường nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vết thương trên cổ tay trái cậu vẫn chưa lành hẳn, thế nên không thể mang bao tay giữ ấm được. Sáng hôm nay lúc thức dậy đã cảm thấy hơi âm ỉ đau, cậu khó chịu xoay xoay cổ tay.

Thế nhưng động tác nhỏ này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tưởng Vân Thư, anh hỏi: "Tay đau hả em?"

"Dạ không có." Bạch Đường trả lời theo bản năng, sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt alpha thì lập tức sửa miệng, "Có hơi hơi ạ..."

Tưởng Vân Thư đứng bên trái Bạch Đường, anh kéo tay cậu qua rồi áp lên bụng của mình, "Anh quấn băng dày một chút cho em nhé?"

"Dạ." Bạch Đường cảm nhận nhiệt độ trên tay mình, cậu vô thức nuốt xuống một cái, lần nữa cảm thấy cổ họng đau rát, cậu lại ỉu xìu, "... Lát nữa mình làm bữa sáng nha anh."

Đó là món cậu đã lên lịch hôm đó: Bánh cuộn thịt bò phô mai với ớt chuông, hôm qua cậu đã năn nỉ rất lâu mới được. Lúc trước do nhiều nguyên nhân nên không được ăn, chủ yếu vẫn là do alpha "chuyên quyền"! Anh nói hiện giờ sức khỏe cậu còn chưa hồi phục nên ăn vậy không đủ chất, sắp thèm chết cậu rồi!

Nhưng sau khi làm xong Bạch Đường vẫn không có hứng ăn lắm, bởi vì cổ họng chết tiệt này đây!

Vậy nên alpha lại bị sai đi làm thêm một ly tuyết lê mật ong nữa.

Sau khi ăn xong, Bạch Đường cầm điện thoại xem ghi chú, đã đến mục: "Bây giờ là thời gian tự do làm việc, có 2 tiếng, mỗi tiếng em sẽ đi gọi anh nghỉ ngơi một chút!"


Rốt cuộc cũng được làm việc, đây là ý nghĩ đầu tiên của Tưởng Vân Thư sau khi nghe thấy, sau đó chính là ý nghĩ thứ hai, anh phải tách khỏi Bạch Đường hai tiếng.

Nhưng hiện giờ anh vẫn chưa thể thôi bực bội và lo âu khi thời gian dài không làm việc, thế nên anh hôn Bạch Đường một cái rồi bắt đầu làm.

Một tiếng sau, báo thức của Bạch Đường vang lên, cậu ra khỏi thư phòng mình, đi tới gõ cửa phòng alpha, ló đầu vào, "Bác sĩ Tưởng ơi, mình nghỉ chút nha?"

Tưởng Vân Thư không ngẩng đầu lên, bàn phím lách cách kêu, "Được, chờ anh một chút."

Bạch Đường hiểu chuyện đứng đợi một lát, không ngờ đã năm phút trôi qua mà alpha vẫn chưa có ý định nghỉ tay.

Omega gọi thêm một lần nữa: "Bác sĩ Tưởng ơi."

"Anh sắp xong rồi." Alpha nói thế.

Bạch Đường nhìn lên màn hình của Tưởng Vân Thư, toàn là tiếng Anh, với trình độ tiếng Anh của cậu, không, là trình độ cả đời của cậu thì chắc là không có khả năng đọc hiểu rồi.

Nhưng nhìn qua thì hình như cũng không "Sắp" lắm.

Không ngờ alpha lại quy định bản thân phải làm xong việc trong vòng một tiếng đồng hồ, nhưng anh cũng không ngờ mới gõ được một chút thì trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Bạch Đường ngồi quỳ trên giường, hai mắt đỏ ửng, hé miệng ngoan ngoãn li3m m út, nhu thuận vô cùng... Một lần nghĩ tới là mất vài phút, gõ chữ một chút rồi lại nghĩ một chút, cứ thế mà lặp đi lặp lại.

Trong vòng một tiếng thì chắc anh đã nhớ lại khung cảnh kiều diễm tối qua khoảng 20 phút.

Thế nên bây giờ mới có cảnh anh cố gắng đẩy nhanh tốc độ này đây.

Bạch Đường kiên nhẫn đợi thêm năm phút nữa, thế mà âm thanh bàn phím lại càng như hăng say hơn.

15 phút trôi qua, với tính tình của Bạch Đường, khi đối diện với tình huống như thế này thì chắc chắn cậu sẽ nhỏ nhẹ khuyên nhủ kèm thêm đôi chút làm nũng, trở về 13 ngày trước cũng sẽ như vậy.


Nhưng biện pháp này lại không có tác dụng với tình trạng bệnh của Tưởng Vân Thư cho lắm.

Đang lo lắng không biết làm thế nào alpha mới nghe lời thì trong đầu cậu đột nhiên nhớ lại câu nói của Tần Chung Nam, "Cần mắng thì phải mắng, cần dạy thì phải dạy, phải nhẫn tâm lên."

Nhưng mà, kêu cậu mắng bác sĩ Tưởng... Sao?

Câu, cậu không dám đâu QAQ

Bạch Đường nhìn dáng người vững chãi của alpha, vừa do dự lại có chút hưng phấn khó tả...? Cậu còn chưa từng mắng bác sĩ Tưởng bao giờ đâu...

Ngoài mặt cậu bình tĩnh tự hỏi vài giây nhưng trong lòng lại "K1ch thích quá đi, muốn thử nhìn xem biểu cảm của thiên sứ Tưởng quá".

Tưởng Vân Thư cau mày, không nghĩ ra danh từ riêng tiếng Anh của cụm "Đại dịch cúm", vừa định đi tra thử thì ———

"Rầm!" Âm thanh của cơ thể với mặt gỗ vang lên.

Tưởng Vân Thư giật mình ngẩng đầu lên nhìn.

Omega chống nạnh, mím chặt môi trừng mắt với anh, "Tưởng Vân Thư!"

Lần đầu tiên bị Bạch Đường hung hăng gọi cả họ lẫn tên, alpha ngơ ngác chớp mắt một cái.

"Anh quá đáng lắm nha!" Bạch Đường nhìn vẻ mặt lạnh lùng sắp rạn rạn nứt của Tưởng Vân Thư, cậu không nhịn được mà ho khan một cái, xoa xoa lòng bàn tay phải có hơi đau của mình rồi giận dỗi giơ điện thoại đến trước mặt alpha, "Anh xem xem mấy giờ rồi! 11:18! Anh là kẻ lừa đảo hả? Anh..."

Sau đó cậu thấy bác sĩ Tưởng vô cảm nhìn cậu.

Bạch Đường lập tức im miệng, tỉnh táo lại ngay, có phải cậu nói quá rồi không...? Sao lại nói thiên sứ Tưởng là kẻ lừa đảo được chứ? Xong đời rồi, chắc bác sĩ Tưởng tổn thương lắm... Với lại cũng chưa trễ lắm mà, mới có 18 phút thôi chứ nhiêu? Có 18 phút mà mày cũng không chờ được à! Mày mới quá đáng đó Bạch Đường!

Mà alpha nhìn như vô cảm nhưng trong lòng lại đang rối loạn: Anh thất hứa rồi.

"Anh xin lỗi."


"Em xin lỗi bác sĩ Tưởng ———"

Hai người cùng sửng sốt, Tưởng Vân Thư phản ứng lại trước, anh nắm lấy tay Bạch Đường nhẹ nhàng x0a nắn, bật cười: "Có ai lại tự mình tức giận rồi tự mình xin lỗi đâu chứ."

Bạch Đường thẹn quá hóa giận, cậu giận dỗi dùng môi chặn anh lại.

Sau khi ăn trưa xong, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc để về căn nhà ở Đế Đô.

10 giờ tối, Bạch Đường bắt alpha lên giường, ít nhất là mất khoảng một tiếng thì thuốc ngủ mới phát huy tác dụng, 11 tối hôm nay đến 6:45 sáng hôm sau, còn chưa ngủ đủ 8 tiếng nữa!

6:45 sáng, tiếng chuông điện thoại Bạch Đường vang lên, bị alpha vươn tay ra tắt.

Bắt đầu từ hôm nay, hai người ai đi học thì đi, ai đi làm thì đi.

Tưởng Vân Thư xoay người hôn omega còn mơ màng ngủ.

Trải qua 15 ngày "huấn luyện" của Bạch Đường, bây giờ anh đã có thể ngủ trước 12 giờ khuya, tuy là dưới tác dụng của thuốc ngủ, ban ngày thì thỉnh thoảng do cơn bức bối bộc phát mà điên cuồng làm việc, thậm chí còn giành luôn phần việc của Bạch Đường, thế nhưng những lúc như thế, omega sẽ để anh muốn làm gì thì làm, mà cậu thì sẽ ngồi bên cạnh với anh, canh thời gian rồi bắt anh nghỉ ngơi, trong lúc nghỉ ngơi thì phóng pheromone để xoa dịu anh.

Mỗi ngày đều trôi qua như thế.

Lúc trước anh sẽ cài báo thức 6:30 sáng thức dậy, 6:45 đánh thức omega, mà bây giờ không như thế nữa.

7:00, hai người đánh răng rửa mặt, thay đồ chỉnh tề, Bạch Đường đi múc cháo mà tối hôm qua đã hẹn, còn Tưởng Vân Thư thì cầm điện thoại xem "Bảng tin buổi sáng".

Theo dõi tin tức sẽ có lợi hơn cho anh và cả Bạch Đường.

Trên bảng tin nói về việc các nhà lãnh đạo giữa các Tinh đối thoại và hợp tác, còn có tranh chấp giữa Tinh 16 và Tinh 52, sau đó là tin tức về Tinh 2.

Bạch Đường còn buồn ngủ ăn từng muỗng cháo, vừa đứng lên bỏ chén vào bồn thì ———

"Đài Tế Đô đưa tin, 22 giờ ngày 23 tháng 8 đã xảy ra một vụ án giết người dã man ở quận 2, một omega nam họ Từ đã chém alpha họ Hoàng đến tử vong, sau đó chặt xác, đến thời điểm hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể hoàn chỉnh, nghi phạm họ Từ sau khi gây án đã lẩn trốn, cảnh sát hiện đang điều tra và truy tìm hung thủ, nếu như có thông tin xin hãy cung cấp với cảnh sát Trường Minh."


Bình luận

Truyện đang đọc