VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Hôm nay Tưởng Vân Thư không chờ được điện thoại của Bạch Đường.

Làm xong đề y năm rồi đã là 11 giờ khuya, Tưởng Vân Thư ngẩng đầu xoay khớp cổ vang lên tiếng "Rắc rắc", anh nhìn ánh đèn trên trần nhà, trong lòng chợt có hơi khó chịu.

Là quên rồi sao.

Anh cầm điện thoại lên lướt, không có tin nhắn.

Không thể phủ nhận, cuộc gọi mỗi ngày của Bạch Đường đã sưởi ấm trái tim anh, khiến anh lần đầu cảm nhận được cảm giác "Hóa ra cũng có người lo lắng cho mình", thậm chí dần dà anh còn mong chờ tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tưởng Vân Thư bấm bấm hai cái rồi để điện thoại xuống, thôi, lỡ như em ấy ngủ rồi thì sao, chắc là quên thôi.

Nhưng mà ngày hôm sau anh vẫn không đợi được điện thoại của Bạch Đường.

Tưởng Vân Thư nhíu nhíu mày, một tiếng trôi qua mà vẫn chưa làm được phân nửa đề bài, anh phiền muộn ấn dừng đồng hồ đếm giờ, quyết đoán gọi qua.

Điện thoại "Tút tút" vài tiếng rồi được bắt máy.

Giọng nói ngạc nhiên của Bạch Đường vang lên: "Bác sĩ Tưởng ạ?"

Tưởng Vân Thư xoay bút, "Ừm, là tôi."

Bạch Đường đặt sách chính trị xuống, hai chân co lên ghế, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Sao hôm qua với hôm nay cậu không gọi cho tôi?" Tưởng Vân Thư đi thẳng vào chủ đề.

"Dạ?" Dường như Bạch Đường không nghĩ đến Tưởng Vân Thư sẽ hỏi như vậy, ngón chân cậu căng thẳng cử động, "Em, em sợ làm phiền anh."

Tưởng Vân Thư nói: "Không có, không có làm phiền."

Bạch Đường ngẩn người, là, là có ý gì.

Im lặng đã hơi lâu, nếu bây giờ hỏi lại thì khá kỳ nên Bạch Đường đành phải kiếm chuyện nói để giấu đi sự lúng túng của mình: "Ha ha nếu anh muốn nói gì thì nói với em cũng được."

Tưởng Vân Thư yên lặng hai giây rồi nói: "Lần sau tôi sẽ nói với cậu."

Bạch Đường lại ngây ra, đầu óc choáng váng tỏa ra hơi nóng, là như cậu nghĩ sao? Vậy nên bác sĩ Tưởng đang đợi điện thoại của cậu ư? Là muốn nói chuyện với cậu sao?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Bạch Đường lập tức tủi thân hơn, lên án anh: "Vậy sao anh không chủ động gọi cho em?"

Tưởng Vân Thư khẽ nói: "Sợ quấy rầy cậu."

Bạch Đường trợn tròn mắt, vừa định bùng nổ thì lại nghe alpha nói tiếp: "Tại sợ cậu đang làm toán, tôi điện tới sẽ cắt ngang suy nghĩ của cậu, còn tôi thì không sao."

Ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt, sự tủi thân nho nhỏ này cũng lập tức tan thành mây khói, Bạch Đường ngoan ngoãn đáp lại: "Em biết rồi, mai mốt em sẽ gọi cho anh."


Hai ngày nay, Bạch Đường đã suy nghĩ kỹ, chuyện quan trọng nhất là bác sĩ Tưởng thi lên thạc sĩ, còn mình thì thi đại học.

Cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cũng muốn giỏi giang hơn.

Huống hồ chi hiện giờ cậu còn tiếc nuối gì nữa đâu? Tên ác quỷ kia đã chết, cậu được giải thoát rồi, có cún, có bạn bè, còn có Tưởng Vân Thư.

Nhưng mà, nói thì dễ lắm.

Bạch Đường kìm nén nỗi nhớ nhung hai ngày, khoảnh khắc khi nghe được giọng của Tưởng Vân Thư thì đã hoàn toàn sụp đổ, nỗi nhớ vô hạn lại cuồn cuộn dâng lên nhấn chìm cậu.

Rất nhớ, cậu vùi mặt vào gối, nhớ bác sĩ Tưởng lắm.

Một tuần sau, Trịnh Như Vân dọn ra ngoài, Tưởng Vân Thư đã trở về.

Lúc ăn tối, Tưởng Vân Thư định bàn với Bạch Đường chuyện chọn nguyện vọng đại học, anh hỏi: "Bạch Đường này, cậu chọn được trường nào chưa?"

Bạch Đường ngưng đũa lại, trả lời: "Rồi ạ."

"Trường nào thế?"

Bạch Đường lén lút nhìn sắc mặt alpha, ngập ngừng đáp: "Trường tốt với an toàn lắm ạ, nhưng mà, nhưng mà hơi xa anh."

Trong đầu Tưởng Vân Thư vang lên tiếng chuông cảnh báo —— rất nguy hiểm.

Omega một thân một mình, lại ở nơi cách mình rất xa, thật sự rất nguy hiểm.

Anh cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không đồng ý, thế nhưng anh không có quyền can thiệp vào lựa chọn của Bạch Đường, không muốn, cũng sẽ không ngăn cản.

Bạch Đường tiếp tục nói: "Mặc dù trường đó không phải là trường tốt nhất nhưng mà ngành sư phạm ổn lắm ạ."

Tưởng Vân Thư hỏi: "Sư phạm?"

"Dạ." Bạch Đường đã suy nghĩ kỹ càng, "Sau này em muốn đến Phượng Tê dạy học, Phượng Tê thiếu giáo viên quá ạ."

Tưởng Vân Thư: "Vậy cậu thi vào trường nào?" Anh sẽ đi tìm một căn nhà gần trường, anh đi làm xa cũng không sao nhưng không thể để Bạch Đường ở lại, đối với việc này anh sẽ không nhân nhượng, thực sự có quá nhiều nhân tố không thể lường trước được.

"Đại học Đế Đô ạ."

Cơn bão trong đầu Tưởng Vân Thư chợt tan biến, "Đế Đô?"

"Dạ." Bạch Đường nhỏ giọng nói, "Không phải Đế Đô cách Hoa Xuyên rất xa sao ạ, một cái ở phía Đông một cái ở phía Tây mà."

Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ chống tay lên trán rồi bật cười, tảng đá đè trước ngực đã biến mất, cả người nhẹ nhõm hẳn.


Hắn nói: "Bạch Đường, tôi học thạc sĩ nên sẽ đến bệnh viện Đế Đô chứ không học ở trường."

Động tác nhai nuốt của Bạch Đường dừng lại, mừng rỡ hỏi: "Thật, thật ạ?!" Cậu đã từng buồn bã rất lâu, thật vất vả mới thôi miên bản thân việc học quan trọng hơn.

Bệnh viện Đế Đô và đại học Đế Đô chỉ cách nhau một con phố, đúng thật là gần đến không thể gần hơn.

"Ừm." Tưởng Vân Thư mỉm cười, "Bạch Đường cố gắng thi nhé, tôi sẽ tìm nhà ở gần đó trước."

Tháng 12, Tưởng Vân Thư bình tĩnh bước vào phòng thi, sau khi đi ra cũng chỉ nói hai chữ với Bạch Đường: "Cũng được."

Tháng 3 năm sau, trong lúc đang ôn thi cực lực cho Bạch Đường, Tưởng Vân Thư thản nhiên mở máy tính ra chuẩn bị tra điểm, còn Bạch Đường đứng phía sau lại căng thẳng đến tê chân.

Tra cứu kết quả sơ khảo, xếp hạng: 1.

Bạch Đường chỉ vào máy tính, đầu ngón tay run run, lắp bắp hỏi: "Cái này, cái này, nghĩa là hạng nhất đúng không ạ?"

Tưởng Vân Thư vẫn thản nhiên đáp: "Ừm."

Bạch Đường kinh sợ nhìn alpha của mình.

Tháng 4, Tưởng Vân Thư tham gia thi vòng hai. Ngày đó, vẫn là cái bàn kia, vẫn là cái máy tính kia, vẫn là alpha ngồi trước và omega đứng phía sau.

Tưởng Vân Thư nhanh chóng nhấp vào hai chữ "Tra cứu".

Bạch Đường nhắm chặt mắt, chân đã tê rần, cậu nói: "Anh, anh, sao anh không chuẩn bị tâm lý gì hết vậy! Ít nhất anh cũng phải nói trước với em chứ!"

Tưởng Vân Thư buồn cười nắm lấy bàn tay đang siết chặt vải áo trên vai anh ra, "Mở mắt ra nhìn đi."

Bạch Đường căng thẳng hé một mắt ra nhìn nhìn, chỉ thấy một hàng duy nhất: Tổng xếp hạng: 1.

Cậu ngẩn người vài giây, sau đó kích động mà vòng tay ôm lấy cổ alpha hô to: "A a a! Đỉnh thật đó! Bác sĩ Tưởng ơi sao anh siêu quá vậy!"

Đường Đen thở phì phò điên cuồng vẫy đuôi dưới chân hai người, nó hưng phấn chạy tới chạy lui.

Trên bức tường treo ảnh, sổ hộ khẩu đã được lật đến trang có ảnh chụp rồi được treo lên.

Tưởng Vân Thư nghĩ cũng không cần kích động như vậy, dù sao xuất phát điểm của anh cũng cách khá xa so với sinh viên tốt nghiệp khóa này, thế nhưng anh nhìn nụ cười của Bạch Đường thì cũng bất giác cười theo, trong lòng ấm áp.

Cho dù anh có thi điểm cao, học ở một ngôi trường rất tốt thì trong mắt ba mẹ tài giỏi cũng chỉ là trình độ nên đạt được, câu "Không phải con nên làm được sao" đã khiến Tưởng Vân Thư không còn khát vọng muốn chia sẻ thành tích của mình cho những người xung quanh.

Chỉ là lúc này, sống nhiều năm như vậy rồi nhưng bây giờ anh mới cảm nhận được.


Hóa ra có người vui mừng cho anh quả là một chuyện hạnh phúc đến như vậy.

Khí trời không còn oi bức nữa, Bạch Đường mặc áo khoác đồng phục đứng ở cổng trường, bác sĩ Tưởng vừa mới điện cho cậu nói đang bị kẹt xe nên sẽ đến trễ một chút.

Tối nay cậu đã đặt bàn ở một nhà hàng không quá đông đúc để chúc mừng bác sĩ Tưởng, cậu còn mua bánh kem luôn rồi! Bên trên dùng socola viết: "Chúc mừng thiên sứ Tưởng cập bến thành công!".

Khóe môi Bạch Đường cứ nhếch lên mãi, đã cười cả ngày ở trường học nên khuôn mặt cũng đã cứng đờ. Cậu đút tay vào túi áo khoác, nhìn xung quanh xem có bóng dáng của xe Tưởng Vân Thư không, vừa lướt mắt qua thì thấy một cụ già đang bán khoai nướng ở bên lề đường đối diện.

Phượng Tê nằm ở một con đường vắng thuộc khu phố cũ, rất nhiều người đã dọn đi rồi, chỉ còn một vài cụ già ở lại nơi này, Bạch Đường đứng cách một con đường nhưng vẫn ngửi được hương thơm, cậu chạy chậm qua định mua một củ, mình một nửa bác sĩ Tưởng một nửa.

Đang định quay về cổng trường thì cậu chợt nghe thấy bên phải truyền đến tiếng la hét.

Bạch Đường khựng lại, có chút hốt hoảng nhìn xung quanh, hoang mang có phải do mình nghe nhầm hay không, cậu hỏi cụ già bán khoai lang: "Bác ơi, mới nãy bác có nghe tiếng hét không ạ?"

Ông cụ đã cao tuổi lắm rồi, còn không nghe rõ Bạch Đường nói gì, ông lớn giọng hỏi: "Hả?!"

Bạch Đường lắc tay rồi đi về phía bên phải, đứng dưới một gốc cây đợi một lát, vài phút sau, tiếng hét lại vang lên, cậu chắc chắn lần này mình không nghe nhầm.

Sắc mặt Bạch Đường trắng bệch, cậu vừa do dự lại sợ hãi. Suy nghĩ một chút rồi cậu lấy con con dao gấp từ trong cặp ra rồi rón rén đi về phía đó, càng đến gần thì tiếng kêu yếu ớt càng rõ ràng, còn xen lẫn vài tiếng chửi bới.

Đi khoảng 6-70 mét, đến một đầu hẻm, Bạch Đường cẩn thận ló mắt ra nhìn.

Có ba tên đang mắng chửi và đá một thanh niên gầy yếu nằm trên mặt đất, người đó ôm đầu giãy giụa, một tên rõ ràng là alpha còn cầm một cây gậy gỗ đánh mạnh vào đầu thanh niên, cậu ta co giật một chốc, máu trên đầu ồ ạt chảy ra rồi nằm bất động.

Máu tươi bắn lên mặt Bạch Đường, con ngươi cậu co lại, lảo đảo ngã xuống đất, ánh sáng trước mắt cứ lóe lên rồi lại tắt ngúm, cậu như biến thành người đang bị đánh nằm dưới đất kia, còn ba tên đàn ông đều mang gương mặt của Tưởng Vân Tô.

Balo trắng của Bạch Đường bị cọ bẩn, cậu thở hổn hển từng đợt.

Không biết đã qua bao lâu, cậu lắc lắc đầu, tiêu cự rốt cuộc cũng khôi phục, bên tai vẫn vang lên tiếng mắng chửi ầm ĩ.

Bạch Đường gần như là chật vật bò tới gốc đại thụ, nửa đường hai tay còn mềm nhũn, cằm đập xuống mặt đất, cậu lau lau mặt, thì ra cũng không bị máu bắn tới, tất cả đều là do cậu tưởng tượng ra.

Cậu lấy điện thoại ra run rẩy ấn 117, là số điện thoại cảnh sát của thế giới này. Sau đó cậu lại gọi cho Tưởng Vân Thư, run giọng nói không tròn câu, "Bác, bác sĩ Tưởng, anh ở, ở đâu rồi, sắp tới chưa?"

Tiếng nhạc bên trong xe lập tức ngưng bặt, giọng Tưởng Vân Thư trở nên gấp gáp: "Tôi sắp tới rồi, khoảng 10 phút nữa, cậu bị sao vậy?"

Móng tay siết chặt điện thoại trắng bệch, con ngươi Bạch Đường run rẩy, lo lắng nói: "Em, em ở cổng trường, đối, đối diện bên phải có, có một cái hẻm, hẻm nhỏ, có người, có người sắp bị ba người đánh chết rồi."

Trong lòng Tưởng Vân Thư chùng xuống, đột nhiên dẫm lên chân ga, "Cậu quay về trường trước đi rồi báo cảnh sát."

"Em, em báo rồi." Dao gấp trong lòng bàn tay Bạch Đường cấn đến phát đau, trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt của Tưởng Vân Tô, cậu theo bản năng mà ngừng thở, nghẹn ngào thút thít.

Là bác sĩ, mạng người là điều quan trọng nhất.

Nhưng giờ phút này, trong đầu Tưởng Vân Thư chỉ toàn là sự an toàn của Bạch Đường, anh trầm giọng, chầm chậm nói: "Bạch Đường, ngoan nhé, không sao hết, cậu cách xa bọn họ một chút, trở lại cổng trường đi, tôi sắp tới rồi, tôi sẽ tới đó."

"Nhưng, nhưng mà người đó sắp, sắp chết."

Cổ họng Tưởng Vân Thư nghẹn lại, "Bạch Đường, không được đi."


Thậm chí anh còn nói dối: "Tôi sắp tới rồi, qua ngã tư là tới, Bạch Đường, quay về đi, nghe lời."

Bạch Đường có triệu chứng PTSD, cậu mở to mắt, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, thế giới trước mắt tựa như bức tranh mosaic mơ hồ, âm thanh xung quanh cũng không còn rõ ràng nữa, chỉ còn nghe thấy giọng nói của alpha.

Cậu rất tin tưởng Tưởng Vân Thư, đỡ gốc cây lảo đảo đứng lên, "Dạ, dạ."

Nhưng mà mới đi được vài bước thì lại bị vấp ngã, từng tiếng gọi của Tưởng Vân Thư níu giữ lý trí của cậu lại, Bạch Đường lê lết cơ thể nặng nề tiến về phía trước, trong đầu chỉ còn sót lại một suy nghĩ: "Mình phải về cổng trường đợi bác sĩ Tưởng đến.".

Đột nhiên cậu không bò được nữa, chân cậu đang bị đạp lên.

Bạch Đường nghiêng người hốt hoảng nhìn ba tên đàn ông lúc nãy.

"Omega?" Một tên beta nói, "Đệt! Ừ ha, trước mặt là học viện omega mà! Mẹ nó nhìn mặt kìa, ngon đó!"

Một tên beta khác nói: "Đại ca! Em nhặt được bảo bối nè!"

Cơn sợ hãi khiến Bạch Đường tỉnh táo lại, tay cậu siết chặt chuôi dao gấp rồi hướng mũi dao về phía bọn chúng, quơ loạn xạ, "Cút! Cút đi!"

Tên đại ca kia là một alpha, hắn đứng gần nên bị mũi dao vô tình quẹt trúng ra một đường nhỏ, hắn hung hăng đá lên bụng Bạch Đường, dễ dàng trở tay đoạt lấy dao gấp.

"A! Khụ khụ khụ" Bạch Đường cuộn người kịch liệt ho khan.

Alpha nhéo nhéo khuôn mặt Bạch Đường, tay trái cầm dao, nói: "Khuôn mặt xinh đẹp này mà vẽ vài đường là ai còn muốn nữa, lại đây làm đ ĩ cho anh em tao ha? Omega nước nhiều lắm..."

Còn chưa kịp dứt lời thì một luồng ánh sáng mạnh đột nhiên chiếu thẳng vào mắt alpha, hắn "Đệt" một tiếng, theo phản xạ mà đưa tay che mắt, sau đó nhìn thấy một chiếc SUV chạy thẳng lên lối đi bộ rồi xông về phía hắn.

Con người trong giây phút nguy hiểm thì cơ thể rất khó phản ứng kịp. Alpha hét lên, ngã ngồi xuống đất, trong mắt chỉ có đầu xe đang lao nhanh về phía mình, ngay sau đó chiếc xe thắng gấp, cách hắn chỉ khoảng 2 mét.

Bên cạnh vang lên tiếng kêu của hai tên đàn em: "Đại ca! Chạy nhanh lên! Cảnh sát kìa!"

Nhưng hắn còn chưa tự lo cho mình xong, bởi vì hắn nhìn thấy một alpha bước xuống từ chiếc xe sang trọng kia.

Từng bước lại từng bước tựa như một Diêm La.

Tưởng Vân Thư gần như đến cùng lúc với cảnh sát, từ xa anh đã nhìn thấy một thân ảnh mặc đồ trắng xanh bị đè dưới đất, trong tay tên cầm đầu là lưỡi dao sắc lạnh, Tưởng Vân Thư bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Từ trước đến nay anh chưa từng mất khống chế đến như vậy, đầu óc rối loạn, bất chấp tất cả mà lao nhanh lên ôm lấy Bạch Đường đang nằm dưới đất lên bảo vệ trong người, sau đó đấm tên alpha bò lăn xuống đất, dùng mũi giày nghiền mạnh tay trái đang cầm dao của hắn đến máu me be bét.

Cảnh sát nhanh chóng chạy đến tách hai người ra, lớn tiếng quát: "Này anh! Anh bình tĩnh đã! Nếu không sẽ thành phòng vệ quá đáng đó!"

Ba tên đó bị bắt đi, người trong con hẻm nhỏ cũng được đưa lên xe cấp cứu.

Tưởng Vân Thư tuyệt vọng như lấy lại được nguồn sống, anh ôm chặt Bạch Đường vào trong lòng, vỗ về tấm lưng thon gầy của cậu, sức lực có chút nặng nề, anh không ngừng lặp đi lặp lại: "Không sao hết, không sao hết, không sao hết." Tay run, giọng cũng run, những lời này trái lại như muốn trấn an bản thân hơn.

Bạch Đường bị ôm đến không thở nổi, quanh chóp mũi cũng toàn là mùi pheromone khiến cậu yên tâm, cậu lập tức thả lỏng, đầu vô thức ngửa ra sau, trước lúc ngất đi, cậu nhìn thấy trong mắt Tưởng Vân Thư lóe lên tia sợ hãi.

Sợ hãi...? Sợ hãi điều gì?

Sợ cậu bị thương? Sợ cậu chết? Sợ... mất đi?

Có lẽ đầu óc cậu bị hỏng mất rồi, thế mà lại vụt lên một suy nghĩ: Hình như cậu cũng có thể.


Bình luận

Truyện đang đọc