VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Chương 35


Tối đến, Tưởng Vân Thư đến đón Bạch Đường tan học như mọi khi, sau khi về đến nhà, Bạch Đường ngoan ngoãn vuốt v e Đường Đen một chút rồi về phòng, cậu nhìn nhìn ra ngoài cửa, lén lút lấy một túi tài liệu từ trong cặp ra để vào ngăn kéo tủ, sau đó xốc đồ lên kiểm tra thuốc ngủ còn ở trong tủ không rồi lấy ổ khóa mới mua ở căn tin sáng nay khóa tủ lại.
Kết quả xét ADN đã có, xấp tài liệu kia đã xác nhận Tưởng Vân Tô chính là Tưởng Vân Tô, từ trước đến nay không hề thay đổi.
Cảm xúc của cậu hệt như cho một mớ gạo, mắm, muối, nước tương, dấm, trà trộn chung vào một cái chén nước chấm, cậu không biết đối với bản thân mình thì Tưởng Vân Tô nguy hiểm hơn hay kẻ xa lạ không biết mục đích nguy hiểm hơn.
Nhưng mà nói chung thì xem ra vẫn may mắn, ít nhất thì cậu cảm giác được chân mình đã chạm đất.
Mặc dù không hiểu được vì sao chết não lại đột nhiên khỏi hẳn, cũng không biết vì sao tính cách lại thay đổi lớn đến như vậy, thế nhưng Bạch Đường không muốn tốn quá nhiều thời gian trên người alpha, cho dù có bù đắp như thế nào đi nữa thì Tưởng Vân Tô vẫn là kẻ đã tổn thương cậu sâu nhất.
Những nỗi đau đớn tuyệt vọng đó không thể xoa dịu trong một sớm một chiều, dấu vết mà gông xiềng đã để lại sẽ hằn trên người cậu mãi mãi.
Chỉ cần đó là Tưởng Vân Tô thì nó vĩnh viễn sẽ không tan biến.
"Tinh tinh." Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, một tin nhắn mới hiện ra.
Bạch Đường đang ngây người chợt tỉnh táo lại, cậu vươn tay cầm lấy rồi mở khóa.
Là Chu Triêu Vũ: Hôm nay đi học cảm giác như thế nào? Giáo viên ở trường có thay đổi không?
Từ sau khi cậu đi học, Chu Triêu Vũ không thể tư vấn tâm lý ba lần một tuần cho cậu được nữa, nhưng mỗi buổi tối thì hai người sẽ trò chuyện một lát.
Bạch Đường: Đàn anh chào buổi tối ạ! Cảm giác đi học tuyệt vời lắm! Thầy Tần đến trường khác dạy rồi, còn lại năm giáo viên chưa đi, thầy Phương đỉnh lắm! Còn nữa, giáo viên sử với văn em chưa biết!
Bạch Đường lại nhìn ra ngoài cửa, tiếp tục gõ chữ: Đàn anh ơi em kể cái này cho anh nghe, bạn học mà hôm qua em kể với anh á, em với cậu ấy lại trở thành bạn nữa rồi!
Chu Triều Vũ trả lời: Vậy thì tốt rồi, thứ bảy có một buổi triển lãm sách mời anh, em có muốn đi chung với anh không?
Bạch Đường lập tức lên tinh thần, nếu trên đầu có lỗ tai thì nhất định đã dựng thẳng: "Dạ đi! Em đi! Em muốn đi!

Nhưng còn chưa đến một giây, cậu lại gục xuống, lưng cũng cong, "Nhưng chắc chắn tên yêu quái lòng dạ hiểm ác sẽ không cho em đi đâu...!Hắn không cho em ra ngoài..."
Đặc biệt giải thích: Yêu quái lòng dạ hiểm ác = Tưởng Vân Tô.
Chu Triêu Vũ: Không sao đâu, em cứ hỏi trước đi, nếu không được thì anh sẽ nói với anh ta.
Trong lòng Bạch Đường có chút thấp thỏm lẫn kháng cự, nếu cậu đi hỏi Tưởng Vân Tô thì...!Cậu sẽ được đi sao? Chắc là không rồi...!Nhưng từ sâu trong lòng, không hiểu vì sao Bạch Đường lại cảm thấy Tưởng Vân Tô sẽ đồng ý.
Trong mơ hồ, Bạch Đường nghe thấy tiếng móng vuốt "Lộc cộc" của Đường Đen đang lên lầu, từ xa tới gần, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Đường Đen của cậu xuất hiện rồi đây.jpg
"Đường Đen," Bạch Đường ngồi xổm xuống ôm Đường Đen vào lòng, tay xoa mạnh, "Có muốn hắt xì...!Hắt xì!"
Cậu quay đầu hắt hơi mấy cái, lấy vài sợi lông từ trong mũi và miệng ra.
"Gâu gâu..." Đường Đen kêu mấy tiếng, nước miếng từ mõm chảy xuống rơi tí tách xuống sàn nhà.
Lúc này Bạch Đường mới nhìn thấy hình như trong miệng Đường Đen đang ngậm cái gì đó, cậu rút ra, là một mảnh giấy đã ướt nhẹp.
Từng hàng chữ thể Hành xinh đẹp trải ra, mực bị nước thấm ướt loang ra như đóa hoa.
"1, Trong tủ lạnh có bánh ngọt dì Trần đem đến.

2, Một tin buồn, dì Trần phải về quê rồi, sau này không thể đến nhà chúng ta làm việc nữa, dì nói cậu phải học hành chăm chỉ, sau này phải tiến về phía trước.


3, Tôi ở thư phòng, có việc gì thì gõ cửa.

4, Tắm xong rồi thì ngủ sớm một chút."
Sau này không thể gặp dì Trần nữa sao? Bạch Đường tiu nghỉu nhìn nhìn vài lần, trong lòng buồn bã như bị thứ gì đó lấp đầy, cậu ủ rũ ngồi bệch xuống vùi mặt vào lưng Đường Đen.
Mãi đến khi Đường Đen không chịu ngồi yên nữa mà bắt đầu lộn xộn giãy giụa, Bạch Đường mới ngước đôi mắt ửng đỏ lên, "Đi nào Đường Đen, chúng ta xuống lần xem thử dì Trần mang bánh ngọt gì cho chúng ta, nếu ít bơ thì em cũng có thể ăn một chút đó."
Vẫn giống như trước đây, vừa nhìn đã biết bánh này được mua ở ven đường, mấy đồng một cái bánh kem bơ, vừa ngọt vừa ngấy, thế nhưng Bạch Đường vẫn rất quý trọng ăn từng miếng, còn lấy một ít bánh không dính kem cho Đường Đen ăn thử.
Nhưng đột nhiên, Bạch Đường cảm giác được một luồng pheromone mãnh liệt phát ra trong cơ thể, đang đấu đá lung tung trong người khiến cậu không kịp trở tay, cậu kêu lên một tiếng, hai đầu gối khuỵu xuống sàn, cả người run rẩy ngã xuống, lúc ngã còn va vào bờ tường treo dây thường xuân, bánh ngọt trong tay cũng rơi xuống.
"Ưm..." Bạch Đường nức nở cuộn tròn cơ thể đang nóng lên, rúc vào góc tường, trước mặt cậu là khoảng không trống rỗng, cậu cắn răng gắt gao kìm nén pheromone đang mất khống chế trong người.
Cũng may là chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, khúc nhạc đệm bất thình lình đã kết thúc.

Pheromone trong cơ thể đã bình thường trở lại, Bạch Đường thở hổn hển, ánh nhìn dần rõ hơn.
Đường Đen li3m li3m lòng bàn tay Bạch Đường, cậu ngây người vài giây rồi ngước khuôn mặt có chút mê mang lên, sắc môi diễm lệ, khóe mắt đỏ ửng.
Trong lòng Bạch Đường cảm thấy không ổn, hình như kỳ ph@t tình của cậu sắp đến rồi.
Tối hôm sau, Bạch Đường nói chuyện kia với Tưởng Vân Thư, cậu không ngừng nói với bản thân mình phải kiên cường lên, nhưng khi đối diện với alpha, cậu vẫn không nhịn được mà đứng ngay ngắn, khí thế lúc ban đầu cũng không còn sót lại gì, giọng càng ngày càng nhỏ dần: "Là như vậy ạ...!Đàn anh mời em đi triển lãm sách, em muốn đi."

Trong thư phòng, dưới ánh đèn lạnh lẽo, Tưởng Vân Thư ngồi trên ghế làm việc, anh nghiêng người, bình tĩnh lắng nghe, "Cậu có thể đi, nhưng mà hai người đều là omega, có ai bảo đảm an toàn cho hai người không?"
Bạch Đường bị hỏi đến nghẹn họng, "...!Em không biết."
"Tôi có thể gọi điện cho giáo sư Chu hỏi rõ tình hình một chút được không?" Tưởng Vân Thư hỏi.
Vẻ mặt Bạch Đường có hơi do dự, "Chắc là được ạ."
Tưởng Vân Thư gật đầu, gọi cho Chu Triêu Vũ, sau đó mở loa ngoài rồi đặt lên bàn.
Bạch Đường vô thức nhìn theo điện thoại, do đó cũng thấy được tài liệu và giấy tờ bị đè bên dưới.
Năm 2015 - Cuối năm 2021 #Biện pháp bảo vệ Omega.

# Đưa ra dự thảo nghị quyết.

Giả Ân đề xuất thực hiện quyền sinh sản công bằng cho Omega, thiết lập giới tính cho Omega...
Cái tên Giả Ân được khoanh lại, còn nội dung còn lại thì bị che khuất, không thể nhìn tiếp được.
Bạch Đường chợt ngẩn người hệt như phát ngốc, một luồng ý niệm mãnh liệt thúc đẩy cậu hãy vươn tay đẩy mớ giấy ở trên ra để xem nội dung bên dưới.
"Alo?" Là giọng của Chu Triêu Vũ.
Bạch Đường bỗng nhiên bừng tỉnh, "Vụt" một tiếng mà rút tay về, hai mắt mở to hệt như con thỏ bị dọa hết hồn.
"Chào giáo sư Chu, tôi là Tưởng Vân Tô." Tưởng Vân Thư cứ như không phát hiện ra cái gì, anh nói, "Tôi nghe Bạch Đường nói rồi, cảm ơn cậu đã mời cậu ấy, nhưng tôi muốn hỏi chỉ có hai người đi thôi sao?"
Chu Triêu Vũ nghe ra ý ngoài lời của Tưởng Vân Thư, "Trợ lý và thư ký của tôi đều là alpha, anh không cần lo lắng."
"Vậy được rồi." Tưởng Vân Thư nói, "Làm phiền giáo sư Chu."

Chu Triều Vũ lạnh nhạt, "Không cần đâu."
Sau khi về phòng, Bạch Đường vẫn còn cảm giác lâng lâng, vậy mà Tưởng Vân Tô lại dễ dàng cho cậu đi ra ngoài, còn cho phép cậu có vòng xã giao của mình...
Alpha thật sự thay đổi quá nhiều...!Bạch Đường lẩm bẩm.
Cậu nhắn tin cho Chu Triêu Vũ, "Đàn anh ơi! Hắn đồng ý rồi!"
Hình như Chu Triêu Vũ lười gõ chữ, trực tiếp gọi điện qua: "Ừ."
Dưới cửa sổ sát đất trải một tấm thảm lông dê trắng, Bạch Đường để chân trần ngồi xuống, gương mặt tràn đầy sức sống: "Vậy mấy giờ chúng ta đi ạ? Em đi bằng gì? Phải mặc đồ như thế nào ạ?"
"10 giờ sáng đi, anh tới rước em hay để Tưởng Vân Tô đưa đi cũng được, mặc đồ bình thường là được rồi." Chu Triêu Vũ hệt như cái máy thông báo không có tình cảm.
"À..." Bạch Đường lại dao động, cậu ngại để Chu Triêu Vũ đến đón, nhưng mà cũng không muốn để Tưởng Vân Tô đưa đi.
Chu Triêu Vũ hiểu ra, "Thứ sáu rồi nói tiếp, giờ còn sớm mà."
Hai người câu được câu không mà trò chuyện, mặc dù Chu Triêu Vũ không được tính là dịu dàng nhưng khi tiếp xúc với omega thì vẫn luôn rất kiên nhẫn.
"Đàn anh ơi, anh mới nói trợ lý và thư ký của anh đều là alpha ạ."
"Ừm."
Bạch Đường nằm sấp trên giường, hai chân cân đối nhẵn mịn đung đưa qua lại, "Vậy bác sĩ Tần không lo lắng sao ạ?"
"Lo lắng cái gì?" Chu Triều Vũ hỏi.
"Là..." Bạch Đường cau mày, "Sợ anh bị thương hay gì đó, còn ghen hay tức giận linh tinh nữa..."
Đầu dây bên kia nghe thế thì nhàn nhạt nói, "Sẽ không, anh ấy không tin anh, hay là không tin chính bản thân mình?"
Bạch Đường ngây ngẩn, đôi chân cũng dừng đung đưa, một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Tốt thật...".

Chương 36


“A!” Đôi mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở to, cơ thể Bạch Đường run rẩy.

Ga giường lộn xộn, tay chân cậu co quắp, mờ mịt xin tha: “Đừng… Đừng đánh nữa, em sai rồi…”

Trong bóng tối, thanh âm giãy giụa nhỏ dần, cuối cùng yên tĩnh lại, chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển.

Cậu lại mơ thấy ác mộng.

Có lẽ là do kỳ ph@t tình sắp đến, hai ngày nay, đêm nào cậu cũng tỉnh giấc vì ác mộng, nội dung đều là từng mảnh ký ức bị tra tấn khi cậu đến kỳ ph@t tình trước đây.

“Đừng mà…” Bạch Đường ôm lấy đầu gối, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm khiến cậu run rẩy, “Đừng mơ thấy nữa…”

Cách đó không xa, xe xúc đất đang cần mẫn điều khiển gầu xúc lên xuống, Bạch Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn không có tiêu cự, vẫn cứ nhìn như thế tựa như đang đi vào cõi thần tiên.

Vậy nên vì sao alpha lại tìm các đề tài liên quan đến omega? Lẽ nào…

“Bạch Đường.”

Là muốn hiểu hơn về pháp luật quốc gia? Hay là muốn đối phó với những người đề xuất quyền lợi của omega…

“Bạch Đường, Bạch Đường!”

Bàn bị gõ mấy cái, Bạch Đường chợt tỉnh táo lại, bạn cùng bàn sốt ruột kêu: “Bạch Đường, thầy kêu cậu trả lời câu hỏi kìa…”

“A!” Bạch Đường lập tức đứng bật dậy, suýt chút nữa đã làm ngã ghế, “Em, em xin lỗi.”

“Nghe nói hôm nay cậu không nghe giảng hả?” Hai cái bàn được đẩy sát vào nhau, Trịnh Như Vân ghim một miếng cà rốt bỏ vào miệng, “Thầy Phương có hơi tức giận đó.”

Sau ngày hôm đó, ngày nào Bạch Đường cũng đem cơm đến văn phòng tìm Trịnh Như Vân để cùng ăn.

Hộp cơm thủy tinh của Bạch Đường có một ít thịt và rất nhiều rau cải, đây là cơm do dì giúp việc Tưởng Vân Thư mới tìm làm, cậu xoa xoa trán, “Tôi thất thần…”

Trịnh Như Vân có lẽ đã biết Bạch Đường gặp chuyện gì, cậu ta đột nhiên kéo cổ áo Bạch Đường ra xem có vết thương nào không: “Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải cái tên khốn nạn kia lại đánh cậu nữa không?”

“Không có, không có.” Bạch Đường nhanh tay che cổ áo mình lại, mặt đỏ bừng, “Là hôm qua tôi nhìn thấy tài liệu trên bàn hắn, là biện pháp bảo vệ omega…”

Trịnh Như Vân khoanh tay, vừa tức vừa có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép, biểu cảm hệt như bốn năm năm trước, “Vậy thì sao? Có lẽ chỉ là giả vờ để lừa gạt cậu thôi, hắn đã tổn thương cậu như vậy mà cậu còn tin hắn hả?”

“Không phải, tôi không có…”

Gương mặt nhỏ của Bạch Đường cau lại, không biết bày tỏ ý nghĩ của mình như thế nào, “Tôi đang khách quan mà nói… Vậy Như Vân, cậu giải thích thế nào về việc chết não lại hồi phục lại?”

“Không biết,” Trịnh Như Vân bực bội x0a nắn khuôn mặt Bạch Đường, “Cái này không liên quan tới cậu, cũng không liên quan tới tôi, hắn đã là người chết rồi cậu biết chưa? Bây giờ cậu chỉ cần học hành chăm chỉ, thi đậu đại học, ít nhất thì có thể độc lập về mặt tinh thần và tài chính được không hả cục cưng ơi, có gì khó khăn thì cậu cứ nói ra, tụi tôi có chết thì cũng sẽ giúp đỡ cậu.”

Bạch Đường bĩu môi: “Biết rồi mà…”

Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Như Vân đi họp giáo viên, Bạch Đường ở lại văn phòng sửa bài tập một mình.

Nhưng ngoài dự đoán, tình huống hôm qua lại xảy ra, pheromone đột ngột mất khống chế va loạn trong cơ thể, cậu cuống quít che miệng mình, nuốt hết âm thanh nghẹn ngào vào bụng.

Bạch Đường trốn xuống dưới bàn, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, một chút sức lực cũng không có, khóe mắt cậu ướt nhòe, ngón tay run run lấy thuốc ức chế trong túi áo khoác đồng phục ra, qua vài lần mới lấy được.

Cũng không quan tâm đ ến lực độ và vị trí, cậu dùng hết sức lực đâm kim tiêm lên cánh tay mình.

Cơn đau theo đó mà đến, rốt cuộc cậu không giữ được nữa, ống tiêm rơi xuống sàn đá cẩm thạch, âm thanh vô cùng đột ngột trong văn phòng yên tĩnh.

Bạch Đường chỉ cầu mong trong khoảng thời gian ngắn không có ai đến văn phòng.

Sợ hãi chờ đợi một lát, rốt cuộc thuốc ức chế cũng phát huy tác dụng, cơ thể nóng ran dần hạ nhiệt, cậu lảo đảo bò ra khỏi gầm bàn, lại phát hiện dưới quần ướt nhẹp.

Bạch Đường cắn môi, sau khi mở hết cửa sổ trong văn phòng ra để thoáng gió thì nhanh chóng đi tới nhà vệ sinh.

Cậu nhìn qu@n lót của mình, trong lòng quẫn bách, cuối cùng đành chật vật lót khăn giấy xuống.

“Bạch Đường,” Trịnh Như Vân gõ cửa toilet, “Cậu ở phòng này hả?”

“Là, là tôi.” Bạch Đường mở cửa ra để Trịnh Như Vân đi vào, cậu cởi áo khoác ra rồi kéo cổ áo xuống, để lộ sau gáy, “… Cảm ơn cậu, Như Vân.”

Trịnh Như Vân hơi khom người, khi ánh mắt chạm đến vô số vết sẹo trên tuyến thể, cậu ta lại nổi giận: “Đệt mẹ nó, tôi phải giết cái thằng súc vật đó!”

Bạch Đường nắm lấy tay Trịnh Như Vân như muốn trấn an cậu ta.

Trịnh Như Vân hít sâu mấy hơi, lúc dán miếng dán ức chế có chút luống cuống, không dám dùng sức, thật sự nhìn qua rất kinh khủng, cậu ta chẳng dám tưởng tượng cái này đau đến thế nào.

“Mẹ nó, đừng để cho tôi gặp hắn, nếu không nhất định tôi, nhất định tôi sẽ gi3t chết hắn.”

Bên kia, Tưởng Vân Thư đang trò chuyện với Chu Triêu Vũ một lần một tuần theo thường lệ, “Giáo sư Chu, xin hỏi tình huống của Bạch Đường như thế nào rồi?”

Sau vài tháng tư vấn tâm lý, tình trạng tâm lý của Bạch Đường chỉ được cải thiện chút ít, Chu Triêu Vũ dùng thái độ giải quyết công việc mà nói: “Cũng tạm ổn định rồi, chỉ cần không k1ch thích đột ngột, không nhìn thấy yếu tố gây kích động thì sẽ không có vấn đề lớn gì.”

“Tôi biết rồi.” Tưởng Vân Thư nói, “Giáo sư Chu, tôi muốn hỏi một chút, Bạch Đường có bị mất ngủ nghiêm trọng hay mắc chứng lo âu không?”

“Một năm trước đã từng bị,” Chu Triêu Vũ đáp, “Bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ bị lại.”

Tưởng Vân Thư cau mày, “Là tới mức cần phải uống thuốc ngủ sao?”

“Phát hiện thuốc ngủ trong nhà?” Chu Triêu Vũ hỏi.

Tưởng Vân Thư: “Đúng vậy.”

“Hiện tại thì các phương pháp vật lý có thể làm dịu bớt tình trạng này,” Chu Triêu Vũ nói, “Với lại ngoại trừ thuốc cảm, sốt, viêm dạ dày cấp tính, trong ba tháng này Bạch Đường không có dùng qua thuốc nào, tôi chỉ có thể nói như vậy thôi.”

“Cảm ơn cậu, triển lãm sách thứ bảy này các cậu đã quyết định đi như thế nào chưa?” Tưởng Vân Thư hỏi.

Chu Triêu Vũ: “Chưa.”

Tưởng Vân Thư viết thêm dòng “7, Đổi Estazolam thành Vitamin B” lên tờ ghi chú ngày mai, nói: “Vậy để tôi đưa Bạch Đường đi, phiền cậu gửi địa chỉ cho cậu ấy nhé.”

“Ừ.”

Tưởng Vân Thư cúp máy, dùng ngón trỏ và ngón cái xoay bút, thuốc trong nhà đều để trong hộp thuốc, nếu không dùng thì sao lại giấu đi.

Bạch Đường định dùng lọ Estazolam kia để làm gì.

Dọc đường đi, Tưởng Vân Thư luôn loáng thoáng nghe được một hương vị rất ngọt, như có như không, anh yên lặng đứng trước cửa nhìn theo Đường Đen đang đuổi theo Bạch Đường lên lầu.

Sau khi Bạch Đường chắc chắn Tưởng Vân Tô không theo kịp, cậu lặng lẽ giục Đường Đen chạy nhanh vào rồi đóng cửa lại.

“Suỵt, Đường Đen ngoan nào.” Bạch Đường lau lau tóc mái ướt nhẹp, dựng ngón tay lên, “Đừng lên tiếng.”

Tay có chút run, Bạch Đường ghim chìa khóa rất nhiều lần mới mở được tủ, cậu lấy lọ thuốc ngủ dưới từng lớp đồ ra rồi lấy ra ba viên bỏ vào hộp thiết nhỏ đựng bánh quy, sau đó dùng bình giữ nhiệt nghiền nát thuốc ra.

Sau gáy dán hai miếng ức chế, làn da dưới khăn choàng ửng hồng, kỳ ph@t tình của cậu sắp đến thật rồi, nếu không phải tối nay thì là ngày mai.

Kỳ ph@t tình rất đáng sợ… Ngón tay Bạch Đường cầm lấy bình giữ nhiệt dùng sức đến trắng bệch, cậu sẽ đánh mất lý trí, bị thiêu đốt đến nỗi không biết mình là ai, cơ thể sẽ mất hết sức lực, muốn phản kháng cũng không được.

Cậu sẽ giống như con chó mà cầu xin alpha chạm vào mình, khóc lóc uốn éo, nước mắt lẫn nước bọt sẽ rơi xuống đất. Mà trong khoảng thời gian này, cho dù có đau đớn cách mấy thì cậu cũng sẽ đê tiện mà có cảm giác, vì thế Tưởng Vân Tô càng chẳng kiêng dè gì.

Cậu vừa la hét thê thảm vừa cảm thấy sung sướng, màu đỏ lẫn trắng cùng chảy ra.

Rất ghê tởm, rất buồn nôn… Hô hấp Bạch Đường cũng run rẩy theo, hệt như đang thôi miên chính mình, “Đừng nghĩ… Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa…”

Tưởng Vân Thư ngồi trên sô pha học khái niệm, đợi một lúc lâu mới thấy Bạch Đường xuống lầu, anh buông điện thoại xuống rồi đứng lên, cố gắng nhẹ giọng: “Bạch Đường, chúng ta trò chuyện đi.”

“Vâng, vâng ạ.” Bạch Đường đi vào bếp lấy ly trong tủ khử trùng ra, “Em uống nước đã, anh… Muốn uống không ạ?”

Tưởng Vân Thư lập tức cảnh giác, nhớ đến chuyện lần trước Bạch Đường chủ động hỏi anh có bị dị ứng hay không để thử nghiệm, nhưng ngay sau đó anh lại thầm mắng bản thân lo nghĩ đâu đâu, vậy mà xem ý tốt của người khác thành âm mưu, nếu Bạch Đường biết được suy nghĩ của anh thì ắt hẳn sẽ lạnh lòng lắm.

Tưởng Vân Thư: “Uống, cảm ơn cậu nhé.”

Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn thấy Tưởng Vân Thư lại quay lưng về phía cậu, lén lút bận rộn một hồi, cuối cùng còn giấu đầu lòi đuôi mà rót thêm một ít nước.

Tưởng Vân Thư nhận lấy thì phát hiện chỉ có một chút nước, anh không để ý mà uống hết, nói: “Dạo này cậu có việc gì không?”

“… Dạ không có.”

Có lòng đề phòng là đúng, nếu chỉ nửa năm ngắn ngủi mà đã buông bỏ quá khứ, lại một lần nữa tin tưởng anh thì Bạch Đường mới là kẻ ngốc.

Tưởng Vân Thư nhắc nhở, “Nếu cơ thể có gì khó chịu thì tới tìm tôi, tôi sẽ không tổn thương cậu đâu.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Tưởng Vân Thư: Tôi mới là kẻ ngốc.

Mint: Để xem ai là thóc ai là gà ?

Bình luận

Truyện đang đọc