VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O


Sau khi hai người trình bày mục đích mình đến đây, hiệu trưởng Thời thật sự cảm thấy rất vui mừng với quyết định thi đại học lần nữa của Bạch Đường, "Lúc nào cũng hoan nghênh! Cuối tuần sau em nhập học kịp không?"
"Dạ kịp ạ! Cảm ơn hiệu trưởng Thời!" Bạch Đường vội vàng đồng ý, cậu có chút choáng váng, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, còn véo lấy hổ khẩu của mình, là đau thật.
Quả thực không thể tin được, thế mà có một ngày cậu lại được đi học thêm một lần nữa.
"Nhưng mà trường chúng ta không còn chỗ ngủ lại nữa." Thời Mục Thanh lộ vẻ khó xử, cười khổ, "Mấy học sinh và giáo viên xa nhà đã dọn vào nhà kho với phòng chứa đồ ở hết rồi."
"Không, không sao ạ!" Vẻ mặt Bạch Đường tràn ngập hưng phấn, vội vàng xua tay, được đi học là cậu đã cảm tạ trời đất rồi, nào còn quan tâm mấy việc này, "Em có thể tự đến!"
Mà Tưởng Vân Thư đứng bên cạnh âm thầm suy nghĩ, tiết một của trường bắt đầu từ 8:20, phải tới sớm 10 phút để Bạch Đường chuẩn bị nội dung bài học, từ nhà tới trường mất khoảng 20 phút, vậy thì phải đi lúc 7:50, ăn sáng 20 phút, anh phải dậy lúc 7:00 để nấu bữa sáng, sau đó đưa Bạch Đường đến trường rồi tới công ty, thời gian vừa đủ.
Tưởng Vân Thư thấy cậu đã ổn nên vô cùng tâm lý mà tìm cớ đi ra ngoài, còn thay hai thầy trò đóng cửa lại.
Bạch Đường theo quy trình mà nộp học phí, từng nét bút viết tên mình xuống chỗ ký tên.
"Alpha hiện giờ của em nhìn qua rất tôn trọng em." Thời Mục Thanh cười nói.
Đột nhiên nhắc tới Tưởng Vân Tô, Bạch Đường không phản ứng kịp: "Dạ?" Còn nữa, gì mà alpha hiện giờ?

"Không biết em có để ý hay không," Thời Mục Thanh nhìn về bên trái, xuyên qua cửa sổ văn phòng, có thể nhìn thấy được toàn bộ mảnh đất trống và cổng trường, "Từ lúc bắt đầu vào trường, cậu ấy vẫn luôn đi sau em hai ba bước hoặc là đi song song với em, chưa từng vượt qua em đi trước."
Bạch Đường nhớ lại, phát hiện hiệu trưởng Thời nói đúng rồi, "À...!Hình như là vậy ạ..."
"Đối với alpha mà nói, khi nào bọn họ muốn ở vị trí chủ động thì bọn họ đều đi đằng trước, nếu không sẽ cảm thấy bị xúc phạm, điều này thể hiện sự tự tin, quan niệm này đã ăn sâu vào xương cốt cũng như ngôn ngữ cơ thể, cho dù đây là trường cũ của em, là lãnh địa của em."
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Đường nhíu lại, như suy tư gì đó.
"So với alpha tới đóng học phí khi em học trung học thì tốt hơn nhiều lắm, lúc đó mọi người đều biết hoàn cảnh của em không tốt, người đó có thể đưa tiền cho em để em đến đóng, thế nhưng cậu ta lại không làm như vậy." Thời Mục Thanh lắc đầu, ông không nhớ rõ gương mặt của tên alpha đó lắm, nhưng chỉ nhớ ánh mắt cao ngạo kiêu căng của hắn, hiện rõ sự khinh mạt và coi thường, hệt như đang nói "Ông là alpha mà lại phục vụ cho omega, đúng là làm mất mặt alpha."
Nhưng khi đó Thời Mục Thanh biết đây là alpha của Bạch Đường, thế nên cũng không tiện nói gì, đành phải lắc đầu thở dài.
Bạch Đường cũng nhớ rõ, Tưởng Vân Tô tự mình tới trường học, còn đến tận lớp tìm cậu khiến nhóm omega vô cùng phẫn nộ và hoảng loạn.
Có vài omega giận dữ mà lớn tiếng chất vấn cậu, cả lớp đều nhìn qua: "Vì sao cậu lại dựa vào alpha! Cậu có khó khăn gì thì cứ nói ra, mọi người liều chết cũng sẽ giúp đỡ cậu, nhưng vì sao cậu lại muốn dựa vào alpha hả! Cậu quên tiết tư tưởng mỗi tuần mình đã xem gì ở hội trường sao! Cậu quên rồi sao! Bạch Đường!"
Sắc mặt Bạch Đường trắng bệch, cậu mím môi, siết chặt nắm tay, cậu không quên, sao lại quên được chứ! Cậu gấp gáp mà giải thích: "Xin lỗi! Tôi xin lỗi, nhưng mà anh ấy không giống với những alpha thượng đẳng kia, anh ấy..."
Cuối cùng, ngàn vạn lời muốn nói đều bị kẹt ở cổ họng, ngón tay cậu run rẩy, nói xin lỗi, "...!Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Kể từ ngày đó, bạn học trong lớp đều xa cách cậu, không phải là cô lập, cũng không phải bạo lực học đường, chỉ là họ cảm thấy không chung chí hướng thì khó lòng hợp tác tiếp thôi.

Sau đó, Bạch Đường có chút uất ức giận dỗi mà đi hỏi Tưởng Vân Tô: "Sao anh lại tới lớp vậy? Phòng giáo dục và lớp học rõ ràng là hai hướng khác nhau mà!"
Tưởng Vân Tô dỗ cậu: "Cục cưng à, anh chỉ muốn đến xem chỗ em học thôi mà, không ngờ lại gây rắc rối cho em, sau này anh sẽ không như vậy nữa nhé."
Khi ấy Bạch Đường đã tin, nhưng bây giờ cậu hiểu hóa ra cũng không phải vì lý do kia, khi đó Tưởng Vân Tô là cố ý muốn hưởng thụ sự hoảng loạn của omega, đi khoe khoang sự ưu tú của alpha, đi xem hoàn cảnh học tập của omega tệ đến thế nào, muốn nói cho omega biết "Hậu quả khi không dựa vào alpha chính là như vậy".
"Bạch Đường, Bạch Đường?" Thời Mục Thanh lo lắng gọi cậu.
Bạch Đường chợt tỉnh táo lại, "Dạ hiệu trưởng, em không sao..."
Nhưng, nhưng mà...!Sao hiệu trưởng Thời lại nói như vậy, này là cùng một người mà! Hiệu trưởng Thời không nhận ra ư?
Có điều Thời Mục Thanh nói như vậy khiến Bạch Đường nhớ đến một vài việc, là sự khác nhau giữa trước và sau khi mất trí nhớ.
Số tiền đóng học phí hôm nay là khi vừa mới bước ra cửa, alpha đã đưa phong bì cho cậu.
"Cậu đóng đi." Alpha đã nói như thế.
"Bạch Đường," Thời Mục Thanh đứng chắp tay sau lưng, vừa đáng tin vừa ôn hòa, "Năm ấy khi em vừa tốt nghiệp thì thầy đã không liên lạc được với em, nhưng bây giờ em có thể đi học lại lần nữa, thầy thật sự rất vui.


Sau này có khó khăn hay không hiểu cái gì, em cũng có thể nói với thầy."
"Thầy nhớ thành tích của em rất tốt, cho dù là môn lý thuyết hay thực hành, cho nên em phải học cho tốt, nghiêm túc thi đại học, sẽ đậu thôi, đừng lo lắng quá."
Bạch Đường vì những lời này của Thời Mục Thanh mà bật khóc, đôi mắt hồng hồng mở cửa văn phòng ra, alpha đang đứng bên cửa sổ đợi cậu, thấy cậu đi ra thì nhàn nhạt nhìn qua.
Từ khi Tưởng Vân Tô mất trí nhớ đến nay, Bạch Đường vẫn luôn cảm thấy alpha trở nên quá xa lạ, nhưng giây phút này cảm giác ấy lại mạnh mẽ vô cùng.
Dường như dáng vẻ của alpha đã thay đổi, mấy tháng qua, tóc của anh đã dài hơn không ít, nhưng không cạo lên mà là cắt kiểu, chừa lại ít tóc mái chải thành ba bảy, lộ ra vầng trán cao, cũng che đi tính công kích, thoạt nhìn ôn hòa dịu dàng hơn rất nhiều, nếu đeo thêm một cặp kính gọng vàng thì chính là một tên mặt người dạ thú.
Bạch Đường chắn rằng Tưởng Vân Tô đã thấy đôi mắt đỏ ửng của cậu, bởi vì ánh nhìn của alpha dừng ở đuôi mắt cậu khoảng một giây, thế nhưng alpha cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Nói chuyện với hiệu trưởng Thời xong rồi?"
Nghe nhắc đến Thời Mục Thành, mũi Bạch Đường lại khụt khịt, cậu kìm nén, mang theo giọng mũi trả lời, "Xong rồi..."
"Vậy thì, đi siêu thị mua đồ ăn hay về nhà luôn?" Tưởng Vân Thư hỏi.
Bạch Đường ôm giấy tờ nhập học đã ký tên, vốn muốn nói về nhà, thế nhưng trong đầu lại nảy lên một ý tưởng.
Bạch Đường bỏ một bó rau tần ô vào trong xe đẩy hàng rồi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của alpha.
Hết, sức, bình, thường.

Bạch Đường nhíu mày, cầm lấy bó tần ô đó lên quơ qua quơ lại, thu hút sự chú ý của Tưởng Vân Thư.
Tưởng Vân Thư hơi suy tư, cho rằng Bạch Đường không thích ăn nhưng nguyên chủ lại thích, Bạch Đường đang dùng cách này để kháng nghị với anh, vậy nên anh nói: "Cậu không thích ăn thì trả lại đi."
"Anh...!Biết này là cái gì không?" Bạch Đường dò hỏi.
Tưởng Vân Thư sợ lại bị Bạch Đường gài, anh thầm nhớ lại mấy chuyện có liên quan tới rau cải trước, không tìm ra một chút dính líu nào nên anh thử trả lời, "Là tần ô?"
Biểu cảm Bạch Đường kỳ quái mà bỏ bó tần ô vào xe, đây chính là món Tưởng Vân Tô ghét nhất, ghét đến độ chỉ cần ăn một miếng là đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh để nôn ra, là chán ghét tâm lý, là hương vị mà hắn ghét bỏ ghê tởm tận đáy lòng.

Ngay sau đó Tưởng Vân Tô giận dữ đi ra, đưa tay lật đổ bàn ăn, thức ăn và chén dĩa rơi vỡ đầy đất, cậu cũng không tránh được mà ăn một trận đòn.
Nhưng mà khi mất trí nhớ thì thứ mình chán ghét cũng sẽ quên sao?
Bạch Đường không hề vòng vo mà hỏi thẳng: "Anh có ghét tần ô không?"
Tưởng Vân Thư cũng biết Bạch Đường đang thử anh, anh cũng thông qua chuyện này mà phát hiện người ghét ăn tần ô không phải Bạch Đường mà là tên nguyên chủ.
Nhưng lần này, Tưởng Vân Thư lựa chọn nói thật: "Không ghét, tôi còn rất thích ăn tần ô.".


Bình luận

Truyện đang đọc