VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Tám ngày trôi qua, cuối cùng kỳ ph@t tình của Bạch Đường cũng đã kết thúc.

"Sao lần này lại hết nhanh thế?" Tưởng Vân Thư vô cảm nhìn chằm chằm omega.

Bạch Đường làm lơ anh, nhăn mặt đỡ eo nói: "Cũng may chỉ có tám ngày thôi ấy..."

Sau khi thực hiện một loạt các kiểm tra và xác định pheromone của omega đã ổn định, hai người mới được thả khỏi phòng cách ly, nhưng mà trước khi ra khỏi phòng thì Tưởng Vân Thư đã gói Bạch Đường lại trước.

Không một alpha nào có thể chịu được ánh mắt người khác dòm ngó omega mới vừa kết thúc kỳ ph@t tình nhà mình, cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng không được.

Bạch Đường ngoan ngoãn để alpha mặc gì thì mặc, dù sao cậu cũng biết rõ bây giờ cậu không thể cứ ra ngoài như vậy ——— nhìn lên gương, cổ, tay, chân và mắt cá chân đều hằn đầy dấu răng và mấy vết bầm xanh tím, đặc biệt là trên xương hàm còn in lại một vết tím nổi bật.

Omega mặc quần áo tay dài, mang vớ, trên cổ còn choàng một chiếc khăn như muốn giấu đầu hở đuôi.

Bạch Đường nhìn khuôn mặt vui vẻ của alpha, cậu không nhịn được nữa mà véo lên eo anh, vừa bực bội vừa uất ức nói: "Sao anh lại trồng dâu trên mặt được vậy hả! Xấu muốn chết..."

Tưởng Vân Thư hơi khom người vừa cười vừa dán băng cá nhân lên mặt và sau tai cậu, "Anh hôn nhẹ mà."

"Hồi nào!" Omega tức giận nghiến răng, "Hôn nhẹ thì sao để lại dấu được chứ!"

Khóe môi Tưởng Vân Thư vẫn luôn cong lên.

Hai người đi đến khoa Omega trước để tìm bác sĩ Niên lấy kết quả kiểm tra khoang sinh sản, dọc đường đi, chỉ có một mình Bạch Đường khàn giọng cự nự.

"Suỵt" Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ che miệng cậu lại, "Em cho cổ họng nghỉ ngơi chút đi."

Khoa Omega vẫn vắng tanh như trước giờ, bác sĩ Niên đưa một tờ giấy cho Bạch Đường, "Khoang sinh sản không có vấn đề gì hết, vô cùng tốt."

"Không có gì sao ạ! Vậy thì tốt quá!" Bạch Đường vui mừng nói, cậu vội vàng nhận lấy, sau đó ngây ngẩn nhìn, trên kết quả kiểm tra ngoài hình siêu âm trắng đen thì còn có sáu hình chụp rõ ràng, hệt như dùng một cái camera mini chụp toàn cảnh 360 độ không góc chết vậy.

"Ồ..." Bạch Đường nghe thấy alpha nhà mình cảm thán một tiếng.

Tưởng Vân Thư ôm Bạch Đường từ phía sau rồi đưa tay đặt lên bụng omega, "Thì ra là màu hồng nhạt."


"Không, không, không phải mà!" Lúc này Bạch Đường mới kịp phản ứng lại, cậu trừng mắt giấu kết quả ra sau không cho anh nhìn.

Đầu nóng lên nên cậu quên mất alpha đang đứng sau lưng mình.

Tưởng Vân Thư giành lấy rồi mở ra xem, "Để anh kiểm tra lại đã."

Bạch Đường đỏ bừng mặt, cậu xấu hổ muốn xỉu, đưa cao tay muốn giành lại, "Đừng xem mà! Bác sĩ đã nói là không có gì rồi mà! Không có gì hết!"

"Ồ." Bác sĩ Niên chống má tò mò nói, "Thì ra bác sĩ Tưởng trẻ con như vậy sao?"

Rốt cuộc kết quả kiểm tra vẫn bị Bạch Đường xếp thành một mảnh hình vuông nhỏ nhét vào túi, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ.

Mấy ngày nay Đường Đen được Giang Nguyễn Gia cho ăn giúp, hai người vừa về tới nhà thì Đường Đen đã chờ sẵn ở cửa, nó hưng phấn vẫy đuôi liên tục, nhìn chung vẫn ổn nếu không đề cập tới việc béo hơn một vòng.

Bạch Đường ngồi xổm xuống muốn vuốt v e bộ lông xù đã lâu không gặp, thế nhưng mới ngồi được một nửa thì động tác bỗng nhiên khựng lại, tiếng khớp xương hông vừa vang lên, cậu liền đỡ lấy eo mình, "A! Bác, bác sĩ Tưởng, hình như em bị trật eo rồi, đùi cũng đau quá... Đỡ, đỡ em!"

Alpha đi nấu cơm, hai người vừa ăn vừa xem tin tức, hôm nay là ngày 19, cũng là ngày diễu hành đầu tiên của quận 13. Theo báo đài đưa tin, có khoảng hơn 50 ngàn người tham gia cuộc diễu hành này.

Bạch Đường nhìn cảnh tượng cả con phố chật ních người, không khỏi cảm thán một tiếng.

Tưởng Vân Thư nói: "Mặc dù quận 13 là quận lớn nhất, có tận sáu trường đại học trên lộ trình diễu hành nhưng con số này đã vượt quá mong đợi rồi."

Một chiếc xe bán tải loại nhỏ chầm chậm chạy tới, Vệ Tư Vực đứng trên đó cầm loa dẫn đầu hô khẩu hiệu với mọi người, khí chất quân nhân trên người anh ta khiến người khác vô thức cảm thấy yên tâm tín phục.

Bọn họ dự định đóng quân ngay trước tòa nhà chính phủ, thế nhưng đi được nửa đường thì lại bị cảnh sát ngăn lại.

"Các đồng chí." Vệ Tư Vực hô to, "Theo sát tôi!"

Sau đó, anh ta gõ gõ lên đầu xe, trầm giọng chỉ huy: "Trực tiếp xông qua."

Ban đầu cảnh sát còn muốn sống chết ngăn lại, thế nhưng khi cảm thấy xe không có ý định dừng lại thì bắt buộc phải tránh ra, phòng tuyến bị phá vỡ, mấy chục ngàn người dễ dàng xông lên.

Cuối ngày, mọi người đóng quân ở trước cổng chính phủ đến tối mới dần giải tán, Vệ Tư Vực đã khàn cả giọng, anh ta ngậm điếu thuốc, tựa vào xe bàn bạc về hành động ngày mai với các thành viên.


"Đội trưởng Vệ." Một thành viên beta bĩu môi nhìn về bên kia, "Tên nhóc kia đã đứng đó được nửa tiếng rồi kìa."

Vệ Tư Vực đã sớm phát hiện, anh ta nhướng mày quay đầu lại nhìn thì thấy một cậu nhóc cao gầy đứng dưới cột đèn đường, thấy anh nhìn qua thì cậu ta nắm chặt quai cặp, bộ dáng lưỡng lự vừa muốn qua nhưng lại không dám.

Một thành viên huýt sáo, "Người ta tìm anh đó, bàn cũng xong rồi, đi đi."

Vệ Tư Vực phun ra một ngụm khói, giày quân đội từng bước đi qua, "Có chuyện gì?"

"A, em..." Cậu ta căng thẳng nói, "Em là sinh viên năm nhất trường Thành Doanh, là alpha, 18 tuổi, do, do tính cách hướng nội với giọng nói nhỏ quá nên, nên từ nhỏ đã bị alpha xem thường... Cho nên em tới, tới tham qua hoạt động này."

Vệ Tư Vực: "Ừ, cảm ơn cậu đã tham gia."

Thấy đối phương quá lạnh lùng nên cậu nhóc chợt muốn lùi bước, thế nhưng trong đầu lại hiện lên vô số câu nhục mạ:

"Đồ ẻo lả!"

"Rề rề rà rà, mày có phải là alpha không thế?"

"C ởi quần nó ra nhìn thử coi, chắc chắn là omega luôn!"

Chân sau đang lùi chợt khựng lại, cậu ta hít sâu một hơi rồi nói: "Em muốn, muốn hỏi anh chúng ta có thể kết bạn được không ạ?!"

Vệ Tư Vực ngoáy ngoáy lỗ tai, bật cười, "Làm gì la lớn vậy, điếc cả tai."

"Xin, xin lỗi..."

Vệ Tư Vực đứng thẳng nhìn qua đũng qu@n cậu nhóc một cái, cười nói: "Cũng được, nhưng với alpha thì tôi chỉ nằm trên thôi đấy."

Bên phía quận 2 cũng đang mở họp, Tả Ngạn cầm tài liệu Bạch Đường đã thống kê: "Theo số liệu của truyền thông thì số lượng omega tử vong đã giảm so với hai tuần trước, nhưng vẫn cao hơn gấp ba lần so với trước kia, nghiêm trọng nhất là ở quận 13."

"Bên cạnh đó, quận 4 và quận 5 không có hợp tác với chúng ta cũng diễn ra diễu hành tự phát vào hai ngày trước, còn ở quận 7 thì lần biểu tình thứ hai đã diễn ra ngoài tầm kiểm soát của Kiều Trang, ba alpha đã mất mạng."


Hướng Dương nói: "Hôm qua có hai omega bị đánh dấu cả đời tìm đến cục chúng ta để nhờ chúng ta giúp bọn họ ly hôn, nói là thấy tin tức của bà Giang nên đã lấy hết can đảm để tìm tới."

Phùng Minh Ý hỏi: "Vậy giờ họ đâu rồi?"

"Nhận được chỉ thị của cấp trên nên trước mắt đã cho người bảo vệ họ rồi," Hướng Dương nói.

Chu Triêu Vũ nhếch môi, "Rốt cuộc cũng sợ số omega đã ít ỏi lại chết thêm hai người rồi à."

Hướng Dương gật đầu, "Với lại tôi cũng thấy có nhiều banner viết 'Chúng tôi không muốn trở thành bà Giang thứ hai'."

Thế nhưng trong xã hội này đã tồn tại vô số bà Giang thứ hai rồi.

"Vậy thì cho tới hiện giờ vẫn chưa có sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra." Phùng Minh Ý tổng kết lại, "Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, phải chĩa mũi nhọn vào Viện sinh dục tập trung."

Mọi người đều đồng ý.

Trước khi tan họp, Tả Ngạn hồi tưởng, "Tôi còn nhớ hồi đó chúng ta đều được hỏi mục tiêu khi gia nhập vào tổ chức là gì thì một nửa đều nói là muốn lật đổ Viện sinh dục tập trung hết ấy."

Mọi người như hiểu rõ mà cười rộ lên.

Có người còn lập lời thề son sắt: "Mặc dù rất khó nhưng tương lai tôi sẽ có con, con của tôi cũng sẽ có con của nó, có lẽ chúng ta không thể đợi đến ngày đó nhưng nhất định bọn chúng sẽ đợi được!"

Về tới nhà, cặp chồng chồng đều vô cùng mệt mỏi, nhất là Bạch Đường ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc một tiếng rưỡi, eo đã mỏi nhừ.

Dường như omega khó chịu thật, Tưởng Vân Thư nói: "Anh cõng em lên nhé?"

Hai mắt Bạch Đường lập tức sáng rực trong màn đêm, cậu đáp ngay: "Dạ!"

Tưởng Vân Thư liền khuỵu một chân xuống trước mặt cậu.

Tấm lưng alpha rộng lớn vững chãi, ánh trăng nhảy nhót trên nền áo sơ mi trắng.

Bạch Đường chợt khựng lại, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, động tác này... Lúc Tưởng Vân Tô theo đuổi cậu cũng đã từng làm như vậy, có điều cậu không còn nhớ rõ nữa.

Tưởng Vân Thư đến thế giới này đã gần ba năm, mà cậu cũng đã thoát khỏi cuộc sống như địa ngục ấy cũng đã sắp ba năm.

Ban đầu, cậu hoài nghi đây có phải là mơ không, cậu sợ phải đi ngủ, cũng sợ phải thức dậy, bởi vì cậu sợ cơn mơ này sẽ tan biến, cậu cũng thường nghĩ trên thế giới này có nhiều omega như vậy, vì sao thiên sứ lại hạ phàm đến bên cậu chứ, đây có phải là mơ không? Phải vậy không?

Dạo gần đây, cậu vẫn còn lo sợ, sợ những cơn ốm đau bất chợt, những chuyện ngoài ý muốn, sợ từ những thứ to lớn như hiện tượng siêu nhiên đến những thứ nhỏ nhặt như một viên gạch gồ ghề, cậu sợ tất cả những thứ có thể cướp Tưởng Vân Thư đi.


"Hửm?" Dường như là đợi mãi mà không cảm nhận được trọng lượng nên có, Tưởng Vân Thư hơi nghiêng đầu, "Em sao thế?"

Bạch Đường khẽ cười, "Đây nè!" Sau đó cậu phóng lên người alpha.

Tưởng Vân Thư bị tấn công đến lảo đảo nhưng anh nhanh chóng giữ vững thăng bằng rồi cõng omega lên, còn xốc lên vài cái.

Bạch Đường gác cằm lên cổ Tưởng Vân Thư, nhiệt độ của alpha liên tục truyền đến trái tim cậu, thật ra bây giờ cậu không còn sợ hãi nữa.

Bởi vì cậu rất ngoan, cũng rất tin tưởng Tưởng Vân Thư, thế nên cậu tin nhất định Tưởng Vân Thư sẽ đỡ được mình, cũng như cậu tin vào câu "Đừng sợ, anh cũng muốn sống lâu trăm tuổi cùng em" của anh.

Tưởng Vân Thư ngồi xuống sô pha rồi thả Bạch Đường xuống, vỗ vỗ cậu, "Em đi tắm đi."

"Em mệt quá à...! Nằm một chút đã." Bạch Đường bò lại, "Hay là anh tắm cho em nha bác sĩ Tưởng? Em không muốn nhúc nhích chút nào luôn... Sao người ta vẫn chưa phát minh ra máy tắm rửa gội đầu vậy... Chỉ cần nằm xuống thôi là được rồi."

Cái gì làm cũng đã làm, cậu không còn chút ngại ngùng nào hết.

Tưởng Vân Thư nhìn qua bờ m ông của cậu, "Cũng được, nếu như em muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Eo Bạch Đường lập tức nhói lên, mông ẩn ẩn đau, cậu ủ rũ nói, "Mười phút, em nằm thêm mười phút nữa rồi đi liền..."

Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, bởi vì sau khi tắt đèn, hai người đều nhịn không được mà sáp vào hôn nhau, hôn đến nỗi tay Bạch Đường bị mê hoặc mà bất cẩn đụng tới chỗ nào đó.

"A!" Bạch Đường mặt như đưa đám, "Là tại nó! Là tại tay của em nó...!"

...

"Thiên sứ, thiên sứ Tưởng!" Mắt Bạch Đường ngấn nước, "Chậm chút... A!"

Tưởng Vân Thư vuốt v e mái tóc mềm mượt của omega, "Mai mốt lúc đang làm thì đừng gọi như vậy nữa."

Bạch Đường nói không thành câu: "Vậy anh, muốn em gọi, gọi là gì... Ưm!"

Tưởng Vân Thư nói: "Không cần gọi gì đâu, em chỉ cần biết là anh là được rồi."

Với lại, gọi gì cũng vô dụng cả thôi.

"Chồng..." Bạch Đường vừa khóc vừa lắc đầu xin tha, "Chồng ơi, được chưa? Eo đau quá..."


Bình luận

Truyện đang đọc