VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

Tang Điềm làu bàu: “Dưới đất toàn là vòng, cũng chưa thấy ai thực sự có thể ném trúng ngỗng.”  

“Thương gia đúng là đủ mưu mô, lợi ích từ trò ném vòng của ông ta, chắc cũng đuổi kịp doanh số nửa ngày ở tiệm cơm của ông ta rồi.”  

Khương Vân Sênh cười: “Thủ đoạn kinh doanh rất thông minh, vừa có thể lôi kéo khách, lại còn có thể kiếm thêm tiền.”  

Advertisement

“Năm mươi tệ, mười chiếc vòng, rất nhiều người đều muốn thử sức một phen.”  

Khương Mạn hóng hớt một lúc, nghi ngờ nói: “Khó lắm sao? Chị cảm thấy rất đơn giản mà.”  

Tang Điềm cạn lời: “Chị à, mình đừng nói to vậy.”  

Khương Mạn nhướn mày một cái.  

“Tố chất thể lực của chị là thế này.” Tang Điềm giơ ngón cái lên, “Nhưng ném vòng thì chưa chắc, đám ngỗng này cũng không ngu ngốc, bọn chúng biết tránh đó, hơn nữa, cái vòng đó nhỏ như vậy……”  

Tang Điềm cảm thấy trò ném vòng này chẳng thú vị gì cả, hoàn toàn là trò vặt của dân buôn bán, còn chẳng bằng tranh thủ đi ăn cơm.  

“Đạo diễn Khương, anh thấy sao?”  

Khương Vân Sênh suy ngẫm, nhìn Khương Mạn, bất giác lại nhìn Bạc Hạc Hiên một cái: “Nếu từng tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, thì chắc là không thành vấn đề đâu.”  

Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn Khương Mạn: “Muốn chơi sao?”  

“Có thể thử một chút, dù gì thì lần đầu cũng miễn phí.”Khương Mạn nhún vai, “Một con ngỗng miễn phí đưa đến tận miệng, không ăn thì phí.”  

Đám người bọn họ vốn dĩ trông ‘kỳ quái’, chủ tiệm kia đã sớm để ý đến bọn họ rồi.  

Đặc biệt là nghe thấy trong cuộc nói chuyện của bọn họ, từng câu từng lời ‘trò vặt của dân buôn bán’‘thương gia mưu mô’, bên cạnh còn có mấy người vác máy quay.  

Ông chủ tiệm vô thức coi bọn họ thành mấy kẻ tới gây rối, lúc này nghe thấy mấy lời ‘nói khoác không biết ngượng mồm’ của Khương Mạn cũng có chút không khách khí nói:   

“Nếu thật sự có thể ném trúng, thì đó là bản lĩnh của cô! Tiệm chúng tôi không nói hai lời, mời ăn miễn phí!”   

“Nếu ném không vào thì đó là bản lĩnh chẳng đâu vào đâu! Nếu các người thực sự có bản lĩnh thì tới ném đi!”  

“Ném trúng bao nhiêu tính bấy nhiêu!”  

Tang Điềm nghe xong lời này, khẽ lè lưỡi, trông kiểu này thì chắc là lời nói lúc nãy của bọn họ đã chọc giận người ta rồi.  

Kết quả, Khương Mạn bước về phía ông chủ.  

Giọng nói vô cùng chân thành: “Thật sự chỉ cần ném trúng, thì sẽ cho chúng tôi toàn bộ sao?”  

Chủ tiệm nói với giọng quái gở: “Cho cô! Trước tiên  là cô phải ném trúng cái đã, năm mươi tệ mười cái vòng, không mặc cả!”  

“Được, vậy trước tiên cho tôi bốn mươi cái vòng.”  

Phú bà Khương Mạn không chút do dự, lấy hai trăm tệ đưa qua.   

Ông chủ tiệm cũng hống hách đưa qua bốn mươi cái vòng.  

Khương Mạn nghịch chiếc vòng một lúc, nhìn con ngỗng trong hàng rào, thấy ông chủ vẻ mặt trào phúng, nhìn chằm chằm vào mình.

Bình luận

Truyện đang đọc