VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạc Hạc Hiên trả lời xong Khương Mạn cũng không hỏi nhiều nữa. Người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác quen mắt. Giống như gặp được đồng loại vậy.   

“Vậy tôi về khách sạn trước, làm phiền anh trả  điện thoại lại cho tôi.”  

Khương Mạn nhìn anh ta một cái: “Không phải ngại.”  

Advertisement

Cả mắt và mày của Bạc Hạc Hiên đều nhếch lên, khóe môi cong cong nói nhỏ: “Được.”  

Đợi Khương Mạn đi xa, anh ấy mới bước về phía người đàn ông cả người như hoà vào trong bóng đêm kia. Nghiêng đầu nhìn cái đầu đinh của đối phương, Bạc Hạc Hiên bắt lại nắm đấm của người đối diện, dùng ánh mắt thâm trầm hỏi: “Muốn chết?”  

Khương Nhuệ Trạch thu lại nắm đấm, cười nhạo nói: “Lâu rồi không gặp, vẫn xấu tính như trước.”  

“Tuỳ từng người thôi.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói một câu.   

Khương Nhuệ Trạch đã quen với cách nói chuyện độc mồm của đối phương, khịt mũi nói: “Kể cũng đúng, lần đầu tiên tôi thấy cậu dịu dàng với người khác giới như thế, dựng hết cả tóc gáy rồi.”  

“Đây vẫn là kẻ vô cảm, không biết thương hoa tiếc ngọc mà tôi biết sao?”  

Bạc Hạc Hiên lạnh lùng lườm một cái: “Kẻ địch trên chiến trường không phân nam nữ.”  

“Đúng vậy, cậu đã rửa tay gác kiếm lâu rồi.” Khương Nhuệ Trạch cười một cách kỳ quái: “Cho nên cô gái lúc nãy, là địch hay là……nhân tình?”  

Mưa nhỏ dần.  

Khương Nhuệ Trạch tháo kính râm xuống, mặt mày lạnh lùng, đường nét khuôn mặt góc cạnh như con lai. Nhìn có vẻ thấp hơn Bạc Hạc Hiên một chút, khoảng 1m85.  

“Làm vài ly chứ?”  

“Mai còn phải quay phim, không rảnh.”  

Khương Nhuệ Trạch xì một tiếng, “Vô vị thật.”   

Ánh mắt chán ghét nhìn một lượt Bạc Hạc Hiên: “Cậu nói xem sau khi rửa tay chậu vàng, sao không quay về tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, còn chạy lung tung trong cái giới giải trí này làm gì.”  

“Có gì thú vị không?”  

“Cái loại sinh vật đơn bào chỉ biết đánh đấm như cậu thì hiểu cái gì.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói: “Nói luyên thuyên xong chưa?”  

“Vội làm gì à.”  

Khương Nhuệ Trạch nhướn mày: “Tìm cậu là vì có việc quan trọng, tại sao cậu lại phát hiện ra ba kẻ đào tẩu kia?”  

“Người không phải do cậu dẫn đi sao? Không tra ra được?”  

Nói tới chuyện này, Khương Nhuệ Trạch có vẻ tức giận, bứt mấy sợi tóc trên đầu ngữ khí cáu giận: “Ba tên đào tẩu đó, hai đứa nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, một đứa là người thực vật. Tôi đưa người đi có hỏi cũng chả thu được gì!”  

Bình luận

Truyện đang đọc