VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

Tôn Hiểu Hiểu: “……”  

(Nữ thần Hiểu có lòng tốt, không muốn Vương Hinh bị đau bụng, nữ thần thật tốt bụng.)  

Advertisement

(Đầu năm nay ai mà chả ăn đồ thừa, có một số người cứ chuyện bé xé ra to!)  

(Fan não tàn của Tôn Hiểu Hiểu đúng không? Mượn lời của Khương võ sư: não bé hơn cả một cái chìa khoá!)  

(Đầu năm thế này có nhà nào cho con cái ăn đồ thừa, nhưng Vương Hinh có phải đứa trẻ nhà bình thường đâu? Người lớn như Tôn Hiểu Hiểu không hiểu được chuyện này à?)  

(Không thương nổi Tôn Hiểu Hiểu, tôi đau lòng cho Vương Hinh, gặp phải người lớn thế này, cái nỗi khổ trần gian gì vậy?)  

……  

Ngụy An Nhiên ăn cơm ở bên cạnh không gặp vấn đề gì cả, mà đứa trẻ anh ấy nhận chăm sóc lại quá nhiều lời, cứ như bị ngứa mồm vậy.   

“Anh là ngôi sao à, vậy anh có quen Vương Thiên Bá không?”  

“Ai, ai cơ?” Ngụy An Nhiên ngơ ngác.   

“Đến Vương Thiên Bá mà anh cũng không quen à? Thế thì anh không nổi tiếng lắm rồi.”  

Ngụy An Nhiên: “……”  

“Anh là nam giới đúng không?”  

“Đương nhiên rồi!” Ngụy An Nhiên nghẹn thở, cái tên tiểu quỷ này toàn nói cái gì không biết!   

Đứa trẻ nghi ngờ: “Nam giới mà lúc ăn cơm lại vểnh cả ngón tay út ra ngoài, chỉ có dì Vương trong thôn bọn em mới như vậy.”  

Ngụy An Nhiên nhìn ngón út của mình, chỉ muốn bẻ luôn ngón tay xuống xong nhét vào mồm đứa trẻ này.   

(Hahaha, Ngụy An Nhiên đóng hài kịch à? cười chết tôi rồi!)  

(Không sợ trẻ con nói linh tinh, chỉ sợ trẻ con nói lời thật lòng!)  

(Bạn nhỏ ơi, em đúng là có con mắt tinh tường!)  

(Đúng là loại không được dạy dỗ, không biết nói chuyện thì ngậm mồm vào được không? Thảo nào là trẻ mồ côi!)  

(Lầu trên cũng là trẻ mồ côi à? nhà cậu là mẹ thiên hạ hay sao mà cấm người khác nói?)  

(Cảm thấy chương trình cuộc sống khác – diễn lại cảnh cuộc sống quây quần của loài người, Tôn Hiểu Hiểu và Ngụy An Nhiên không được tham gia là vì……)  

Sau khi ăn xong bữa trưa, đội ekip chương trình gọi tất cả mọi người tập trung lại. Tổng đạo diễn mang tinh thần lợn chết không sợ nước sôi. Không có lời mở đầu cứ thể nói thẳng vấn đề chính: “Đây là bữa cơm cuối cùng tổ chương trình mời mọi người ăn. Những bữa sau xin mọi người tự mình chuẩn bị! có chết đói cũng không liên quan gì tới tổ chương trình!.”  

Một bầu không khí im lặng, Khương Mạn cắn một miếng táo, vừa nhai vừa nói: “Chó vẫn là chó thôi.”  

Tổ chương trình: “……” 

Bình luận

Truyện đang đọc