VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

(Đặc sắc, Khương Mạn quá là đặc sắc! Cách giải quyết vấn đề này quá ghê gớm rồi!)  

(tôi lúc này, không biết nên đau lòng cho ai.)  

(Có hai thần tài như Điềm Điềm và đạo diễn Khương thì sợ gì đói!)  

Advertisement

Lúc ăn trưa, bốn gia đình tập trung ở nhà của Khương Viên Thành để đợi cơm. A Tam thần thái đau khổ cầm tám hộp cơm đi vào tầm ống kính, tấm lưng thê thảm được quay vào hình. Giống như con nợ tới trả tiền cho chủ nợ vậy!  

“Không phải tổ ekip bảo chúng ta phải tự lo bữa ăn sao? Bây giờ lại tốt bụng vậy?”  

Tang Điềm nghi ngờ, tay cầm cái đùi gà cắn một miếng, đầy mồm đồ ăn vẫn cố nói: “Lúc nãy em đi vệ sinh, gặp Tôn Hiểu Hiểu, mặt cô ấy đần thối như ngã vào hố phân, còn suýt bị ngã nữa, hahaha!”  

Cái vấn đề này có chút thú vị, tất cả mọi người đều dừng ăn, ngẩng đầu nhìn cô.   

“Làm sao?” Tang Điềm đưa tay gãi đầu.   

Khương Mạn chỉ chỉ ống kính: “Nhìn thấy không?”  

Tang Điềm nhìn sang, gật đầu, biểu tình ghét bỏ: “Sao bọn họ cứ cười khúc khích thế?”  

Đội PD mặt nghiêm lại: Cấm cười! chúng ta phải chuyên nghiệp lên, không được cười, trừ phi nhịn không nổi nữa……  

Tang Điềm thấy cái gì không đúng, vội vã giấu cái đùi gà ra sau lưng, nháy mắt một cái, Tiểu Điềm xuất chiêu:   

“Các anh đẹp trai nhớ giúp em cắt phần ăn uống đi nhé!”  

“Để quản lý và fan của em nhìn thấy em ăn nhiều như vậy, là em tiêu đời luôn! Tiên nữ thì phải hít tiên khí, làm sao ăn nhiều như vậy!”  

Đội PD gật đầu: được, không vấn đề!   

“Muộn rồi tiên nữ ạ.”  

Khương võ sư vô tình lắc đầu một cái, “Em tiêu đời rồi tiên nữ ạ.”  

Tiên nữ nghi ngờ, “Sao lại tiêu?”  

“À, Tôn Hiểu Hiểu mặt thối không bảo em à? vậy cô ta quá nhẫn tâm rồi.”  

Khương Mạn nhìn sang bên kia, nhanh tay gắp một miếng thịt to, trước khi Tang Điềm phản ứng được mình bị cướp đồ ăn thì mở mồm nói: “Chương trình này phát sóng trực tiếp, không phải quay lại.”  

Đôi đũa trong tay Tang Điềm rơi xuống bàn, mặt đần ra.   

“Thật á?” kêu lên một tiếng.  

(Tiêu rồi, đứa trẻ ngốc luôn rồi, hahahaha! Trời ơi còn nói tiếng địa phương luôn!)  

(Mẹ Khương vô tâm thật, không nói sớm cho Điềm Điềm, em Điềm không cần liêm sỉ nữa à?)  

(Tiên nữ: Liêm sỉ là cái gì? Tôi còn có cái này à?)  

(Thật sự hoài nghi Khương Mạn cố ý, cố tình để cướp hộp cơm của tiên nữ!)  

Đây như thời điểm đen tối trong cuộc đời Tang Điềm, “Tiêu rồi, kỹ năng diễn của mọi người cũng gớm thật đấy, cả cái chương trình thực tế này nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc