VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

Bạc Hạc Hiên nhìn cô một cái, ánh mắt cũng cong cong như đang cười. Tiếp theo mọi người phân nhau ra hành động, Khương Vân Sênh và Tang Điềm chăm sóc 4 đứa bé, dạy bọn trẻ học bài.  

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi tìm nguyên liệu nấu ăn. Chỉ còn lại Tôn Hiểu Hiểu và Ngụy An Nhiên giống như là người ngoài cuộc, chả ai thèm đoái hoài tới.   

“Chị Tôn, em cũng đi tìm nguyên liệu nấu ăn nhé?”  

Advertisement

Tôn Hiểu Hiểu cảm thấy không cam tâm, nhưng chả có cách nào, đau khổ than một câu: “Tìm ở đâu?”  

“Em thấy trong thôn cũng có nhiều người, chúng ta đến xin bọn họ?”  

“Chỉ đành vậy……”  

Tôn Hiểu Hiểu nhìn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi xa dần, xong lại quay sang nhìn Ngụy An Nhiên đứng ở bên cạnh, đúng là càng nhìn càng tức! Sớm biết Bạc Hạc Hiên là khách mời bí mật thì tối qua cô ta đã chả nói vậy, cũng không đến mức bị cô lập thế này, đúng là tức chết mất!  

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi về ngôi nhà đất một chuyến, lấy mấy dụng cụ cầm tay. “Đúng rồi, hai món đồ anh chọn mang theo là cái gì đấy?”  

Khương Mạn tự nhiên hỏi một câu, Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn ống kính, cau mày cười cười: “Không phát sóng đoạn này được không.”  

Khương Mạn thốt ra một câu: “Lại muốn bị chặn phát sóng à?”  

“Phì—” PD đứng bên cạnh phì cười.   

Bộ dạng Bạc Hạc Hiên lúc này không có từ gì để diễn tả được, ánh mắt tối sầm: “Hai lần trước lên hot search là tại ai?”  

Khương Mạn hoài nghi: “Tại tôi……Á?  

Chữ “Á” này bao hàm nhiều ý nghĩa. Bạc Hạc Hiên cười cười cúi xuống nhìn chân, cắn răng nhả từng chữ: “Tại, tôi.”  

(Hahaha! Lại định dùng cái trend chặn phát sóng này à?)  

(Cảm thấy Bạc thần như muốn nói: Cô cái đồ nghịch tử!)  

(Hai công gặp nhau tất có một thụ, tại sao lần nào Bạc thần cũng là người thua?)  

(Bạc thần vốn dĩ không vui tính, gặp Khương Mạn xong lại vô cùng vui tính, tại sao vậy?)  

Bạc Hạc Hiên quay vào nhà, lấy đồ ra, chỉ nhìn thấy anh ấy lấy ra một thanh mã tấu dài khoảng 1 mét, to bằng hai ngón tay. Nhận lấy thanh mã tấu từ tay anh ấy, Khương Mạn rút mã tấu ra khỏi vỏ, hai mắt phát sáng.   

“Đồ tốt thật nhưng vẫn chưa khai bao à?” cô nghi ngờ hỏi.   

Bạc Hạc Hiên cười cười: “Dùng lúc luyện tập thôi.”  

“Cái còn lại là đồ gì đấy?”  

Khương Mạn nhận lấy cái túi nhỏ từ anh ấy, bên trong còn có vài cái phi tiêu, cái này thì có vẻ khai bao rồi.   

“Đây cũng là dùng cho luyện tập?”  

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, nhìn cô ấy thích thanh mã tấu tới mức không lỡ rời tay, “Thích đao kiếm?”  

“Thích.” Khương Mạn gật đầu, tiếc là thanh kiếm này còn chưa được tôi luyện đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc