VÔ HẠN THÁP PHÒNG

Hai ngày sau, Vân Nhàn đúng giờ đến trước cửa đấu trường báo danh.

Lúc cô đến, Tô Thần cũng đang chậm rì rì bước tới. Chị Vân xanh mặt đứng cách đó không xa, vẻ mặt như phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Khi nào bắt đầu?" Vân Nhàn hỏi.

"Bị hố rồi." Chị Vân cố tình hạ thấp tiếng nói: "Trừ hai người ra, tôi còn tìm thêm được hai người nữa. Vốn đã đáp ứng tốt rồi nhưng ban nãy lại đột ngột đổi ý nói không tới nữa. Chờ lát nữa gặp mấy người Danh Nhân Các, tôi sẽ nói chuyện với họ xem có thể đổi ngày thi đấu không."

Vân Nhàn không thèm để ý lắm, vung tay lên: "Khỏi cần, có hai người chúng tôi là đủ rồi."

Chị Vân cực kì lo lắng: "Tôi biết hai người lợi hại, nhưng mà... Mấy cô gái trong đội tôi PK không thành thạo lắm, sợ sẽ kéo chân, vẫn nên gom đủ người hẵng thi đấu đi."

"Hình như chị hiểu lầm ý bọn tôi rồi." Tô Thần tà tà mở miệng: "Chúng tôi muốn nói là, có hai người chúng tôi là đủ đối phó với tám người bên đối phương rồi, người của Hồng Nhan có ra sân hay không không quan trọng."

Chị Vân hóa đá, nghĩ thầm, dù sao có thua hai người cũng không tổn thất gì, khẩu khí người này còn lớn hơn người kia. Tuy hai người thật sự rất lợi hai, nhưng hai chọi tám? Nếu thế mà còn thắng thì không khỏi quá ảo diệu rồi.

Lúc này lại nhớ đến hai người chơi lỡ hẹn không tới kia, thầm giật mình, dùng ánh mắt nghi ngờ sâu sắc nhìn hai người đứng bên cạnh. Chẳng lẽ hai người này bị người của Danh Nhân Các mua chuộc, lúc thi đấu cố ý để thua ư?

Vân Nhàn đi loanh quanh chán muốn chết: "Người Danh Nhân Các có tới hay không đây? Nhanh chóng đánh một trận cho xong việc đi." Ngữ khí lạnh nhạt thờ ơ, không giống bị người ta hối lộ lắm.

"Khẩu khí lớn lắm." Lúc này, một đám người chơi đi đến, cầm đầu là một người đàn ông độ khoảng 40 tuổi cao lớn vạm vỡ. Hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Không sợ gió lớn cuốn mất lưỡi!"

Vân Nhàn nghiêm túc đánh giá đối phương, phát hiện mấy người đó đều là đàn ông cao lớn thô kệch, người nào người nấy vai hùm lưng gấu, ngay cả người cầm pháp trượng kia thoạt nhìn cũng rất rắn rỏi.

"Danh Nhân Các?" Cô vừa hỏi vừa âm thầm đếm đếm. Không sai, vừa đủ tám người.

"Chính là bọn tôi." Người cầm đầu ưỡn ngực thẳng lưng.

"Xưng hô thế nào đây?"

"Gọi Đại Đương Gia là được."

Kì dị là phản ứng đầu tiên của Vân Nhàn không phải nghĩ đến thổ phỉ chiếm núi xưng vương, mà cô nghĩ đến Trung Hoa tiểu đương gia...

Trong chớp mắt cô vực dậy tinh thần, thuận miệng nói: "Vào đánh một trận đi, thử nhìn xem lời tôi nói chỉ là mạnh miệng hay là nói thật."

"Này!!" Chị Vân kinh ngạc ngây người. Người của Hồng Nhan chưa đến, người giúp đỡ cũng chưa tìm đủ, sao lại tự tiện quyết định khai chiến trước vậy?

Đại Đương Gia cẩn thận đánh giá một lúc, hỏi: "Cô là người Hồng Nhan nhờ giúp đỡ?"

Ai ngờ Vân Nhàn cười lắc đầu: "Không phải, chỉ là muốn đập mấy người một trận thôi."

Chị Vân sửng sốt.

Đại Đương Gia bĩu môi, vung tay lên, không kiên nhẫn nói: "Đánh nhau cái rắm gì! Hôm nay không rảnh, chờ ngày khác sẽ dạy cô một bài học."

"Chỉ sợ chuyện không phải do anh quyết định là được." Tô Thần cười như không cười, có ý ám chỉ: "Thứ mấy người muốn, chúng tôi cũng cảm thấy rất có hứng thú."

"Tôi không biết cậu đang nói gì." Đại Đương Gia lạnh lùng, cố tình giả vờ không hiểu.

"Đánh một trận là biết." Vân Nhàn dứt khoát quyết định: "Xa luân chiến, bên anh tám người, chúng tôi hai người. Nếu chúng tôi thắng, từ nay về sau Hồng Nhan sẽ hợp tác với chúng tôi. Nếu chúng tôi thua sẽ ngậm miệng không nói đến một vài việc, bảo vệ bí mật."

Vân Nhàn lại cười khẽ: "Chuyện chưa nắm chắc, không thể để người khác biết trong túi có bảo vật, không phải ư?"

"Đã có người vội vàng muốn ăn đòn, không lý nào không thành toàn." Đại Đương Gia nheo nheo mắt: "Vào đi!"



Một đám đàn ông cao to lục tục bước vào đấu trường.

Lúc đi qua bên cạnh chị Vân, Vân Nhàn thấp giọng nói: "Nếu lỡ như thua, nhớ phải khăng khăng nói là không tìm được người giúp đỡ, dời lại ngày tỉ thí." Còn thắng ấy à, vậy coi như giải quyết xong hết mọi phiền phức.

Chị Vân bừng tỉnh, thảo nào cô ấy muốn phủi sạch quan hệ với mình, như vậy cũng tương đương việc có thêm một cơ hội tỉ thí nữa.

Vân Nhàn bình tĩnh bước vào đấu trường. Tô Thần sóng vai đi cùng cô, thấp giọng hỏi: "Cô cảm thấy sẽ có lỡ như sao?"

"Trêи đời không có gì là tuyệt đối, tôi thích chuẩn bị đường lui. Dù không dùng được cũng không mất gì." Vân Nhàn cười giải thích.

"Nếu chúng ta đoán sai, không phải bảy người Danh Nhân Các cùng nhau vào một phó bản, mà là họ có năm sáu người chơi dựa vào thiên phú mang đồng đội ghép với mình thông quan thì sao?" Tô Thần lẩm bẩm một mình. Nói thật, anh cảm thấy khả năng này gần như bằng không.

Vân Nhàn vẫn nói câu kia: "Đánh một trận là biết." Loại thực lực có thể mang một nhóm bốn người thông quan, vừa đánh sẽ lòi ra ngay.

"Ừm." Tô Thần ứng tiếng, thuận tiện anh nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút."

Không phải người chơi nào cũng có thể nghĩ đến phương pháp bảy người tổ đội, nghĩ tới cũng không nhất định có thể đổi được hai quyển trục, đổi được rồi còn có khả năng nội chiến trong đội, cướp boss cướp quái, xuất hiện các thể loại vấn đề. Ngoài ra, dưới tình huống không rõ ràng lắm, liệu "Bảy người một đội có thể vào cùng phó bản không", "Phó bản có dựa theo số lượng người tăng độ khó không", muốn thử nghiệm cũng cần phải gan lớn, lăn lộn không tốt coi như lãng phí quyển trục phải vất vả lắm mới đổi được.

Nhìn vào kết quả, Danh Nhân Các rất thành công. Bọn họ dựa vào nhân số thuận lợi thông quan phó bản thứ hai thứ ba, nhận được phần thưởng điểm thuộc tính. Tuy rằng không biết rõ tình huống phó bản thứ ba nên điểm thuộc tính chia cho mỗi người sẽ không nhiều, nhưng ít nhất họ không cần mất mỗi người 200 điểm tích phân, càng không phải lo toi mạng. Dưới khả năng bốn người không thể thuận lợi thông quan, tổ đội bảy người là cách làm vừa sáng suốt vừa chắc chắn, người có thể nghĩ ra ý này rất cơ trí.

Tuy đây mới chỉ là phán đoán chưa thể chứng minh, nhưng Tô Thần đã sớm chắc chắn Danh Nhân Các dùng số lượng bù chất lượng. Từ lúc vào trò chơi tới giờ, anh dựa vào thiên phú và hợp tác với Vân Nhàn xuôi chèo mát mái, nhưng anh cũng không quên giãy dụa sống sót mới là thái độ bình thường của người chơi. Đối với phần lớn người chơi, có thể nghĩ ra cách thông quan là một việc vô cùng ghê gớm.

- -------------------------------------

Tiến vào đấu trường, Đại Đương Gia quen tay bắt đầu thiết lập.

Vân Nhàn lần đầu tiên vào đấu trường, tò mò nhìn khắp nơi. Cô phát hiện chính giữa phòng có đài chiến đấu, bốn phía bày ghế dựa, thiết kế rất có tâm.

Sau khi thiết lập xong, Đại Đương Gia đứng giữa đài, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Tô Thần và Vân Nhàn: "Ai lên trước?" Khẩu khí lạnh nhạt như đang hỏi xem ai muốn chết trước.

"Tôi trước đi." Vân Nhàn không do dự bước lên. Cùng lúc đó hai người nhận được nhắc nhở của hệ thống: "Người chơi số 3465 muốn tiến hành tỉ thí, có đồng ý hay không? Xin hãy xác nhận trong vòng ba phút."

Đằng sau dòng nhắc nhở là một đống thuyết minh về hình thức xa luân chiến, tiền cược, tiêu chuẩn quyết định thắng thua. Vân Nhàn xem qua, xác định không có vấn đề gì, cô ấn chọn "Đồng ý".

Tô Thần cũng đồng thời ấn "Đồng ý".

Đại Đương Gia lập tức cất tiếng cười to: "Đúng là gà mờ! Lần đầu đến đấu trường chứ gì?"

"Đúng thế." Vân Nhàn gật gật đầu.

"Tỉ thí đấu trường có loại có tác dụng vĩnh cửu, cũng có loại chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định!" Đại Đương Gia trào phúng: "Cho nên nếu lần này mà thua, các người tuyệt đối không thể đổi ý, cũng không có cơ hội tỉ thí lần hai."

"Vậy chỉ cần thắng là được." Vân Nhàn bước lên đài đấu võ, bình tĩnh nói: "Bắt đầu đi."

Đại Đương Gia nổi giận gầm lên, rút từ kho vật phẩm tùy thân ra một thanh khảm đao vọt về phía Vân Nhàn.

Vân Nhàn nhàn nhã, đầu tiên bắn một quả đạn băng, sau đó tự thêm cho mình một khiên chắn. Vì cô có ý định thử thực lực của đối phương nên không hề tránh né, đứng im tại chỗ. Khảm đao bổ vào khiên chắn khiến nó giảm đi 20 HP, cùng lúc đó đạn băng đánh trúng Đại Đương Gia khiến thanh máu của hắn giảm mất khoảng 70%.

Giao chiến lượt đầu tiên, hai người đều sử dụng đòn tấn công bình thường không kèm kĩ năng, nhưng Vân Nhàn không mất cọng tóc nào, Đại Đương Gia lại trọng thương.

"Được, tôi biết rồi." Vân Nhàn cười nói.

Sát thương cơ bản của cô là 50, căn cứ vào sát thương gây ra cô có thể nhanh chóng suy đoán được thuộc tính của Đại Đương Gia. Lực Lượng khoảng 10 điểm, Nhanh Nhẹn trêи dưới 7 điểm, một người chơi cận chiến có lẽ không cần Trí Lực lắm, vậy chủ yếu sẽ cộng điểm Thể Chất. Nhưng người chơi cộng điểm Thể Chất lại bị một quả đạn băng đánh rớt bảy phần HP, có thể thấy được chỉ số Thủ và HP cũng rất bình thường.



Lão đại Danh Nhân Các không phải cao thủ, vậy mấy người còn lại càng miễn bàn... Vân Nhàn lắc đầu, dùng sấm sét trực tiếp bổ cho HP đối phương về 1 điểm.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, không ai ngờ nổi Đại Đương Gia lại thua dứt khoát như vậy.

Đại Đương Gia xuống đài, mặt đầy hổ thẹn, bi thống gần chết: "Ý trời!"

Thật ra hắn có một tấm khiên chắn cực phẩm, phòng ngự siêu mạnh, nhưng cảm thấy đối thủ chỉ là một nữ pháp sư, không cần nghiêm túc quá mức nên không lấy tấm khiên ra. Chờ đến lúc cảm thấy không hợp lý lắm, chưa kịp lôi tấm khiên ra đã bị sét đánh thành đồ ngốc.

Các bạn nhỏ sôi nổi an ủi: "Không sợ, bọn em sẽ báo thù cho lão đại!"

"Để tôi lên trước." Một cung tiễn thủ bước lên trước, vừa định leo lên đài đã nghe hệ thống nhắc nhở: "Người chơi số 520 tỉ thí thắng lợi, có ba phút nghỉ ngơi."

Cung tiễn thủ: "..." Kϊƈɦ động quá nên quên mất thiết lập của đấu trường.

Một khiên chắn với sáu đợt sấm sét đã tiêu hao 40 MP của Vân Nhàn, cô có cơ sở minh tưởng nên chỉ cần khoảng hơn một phút đã khôi phục như cũ rồi. Sau khi khôi phục trạng thái xong cô xác nhận tham gia tỉ thí lần hai với hệ thống.

Cung tiễn thủ bước lên sàn đấu, bày sẵn tư thế đón địch.

"Cô gái này rất lợi hại." Sắc mặt Đại Đương Gia hết sức nghiêm trọng.

"Không sợ, chúng ta có tận tám người!"

"Cùng lắm thì dùng chiến thuật cảm tử, phái một người đồng quy vu tận với cô ta, như vậy thì ưu thế vẫn sẽ thuộc về bên ta!"

"Chỉ là cơ sở minh tưởng mà thôi, tôi cũng có!" Pháp sư ngạo nghễ.

Tô Thần nghe đám người đó nói chuyện, khóe miệng nhếch lên: "Bị xem thường à." Anh nhẹ giọng nỉ non, âm lượng thấp đến mức gần như không nghe thấy: "Người mà tôi còn không trị nổi, sao mấy người có thể thắng được..."

- -------------------------------------

Ở trêи đài, cung tiễn thủ đang tỏ ra nghi ngờ: "Sao không tấn công?"

"Nếu trực tiếp dùng sấm sét thì anh đã chết luôn rồi." Vân Nhàn thẳng thắn: "Kinh nghiệm thực chiến của tôi không đủ, muốn đánh một trận nghiêm túc với anh."

Cung tiễn thủ đen mặt, đây là muốn lấy mình ra rèn luyện à? Quá khinh thường người khác rồi! Anh ta lập tức kéo cung, sử dụng kĩ năng Loạn Xạ, vừa bắn vừa nở nụ cười đắc ý. Cái tên Loạn Xạ đúng là danh xứng với thực, ngay cả chính anh ta cũng không đoán được năm mũi tên sẽ bay về phía nào của mục tiêu.

Ai ngờ Vân Nhàn bước sang hai bước, vừa hay đứng ngay góc chết. Cô bắn một quả đạn băng phản kϊƈɦ, bay trúng người cung tiễn thủ.

Cung tiễn thủ cảm thấy cô né được chỉ do may mắn thôi, lại dùng kĩ năng Loạn Xạ một lần nữa, nhưng Vân Nhàn vẫn nhẹ nhàng tránh được. Cung tiễn thủ nhịn không được sử dụng kĩ năng thứ hai của mình, Băng Tiễn.

Vân Nhàn không tránh nữa mà tự thêm khiên chắn cho mình, muốn thử xem sát thương của kĩ năng này là bao nhiêu. Mũi tên băng biến mất, khiên cũng rách luôn nhưng Vân Nhàn vẫn chưa rụng đến một cọng tóc.

Cung tiễn thủ khó thở, đang định tiếp tục tấn công thì giật mình cúi đầu xuống nhìn, không biết từ lúc nào đã bị quả đạn băng thứ hai bắn trúng, tỉ thí kết thúc.

"Cơ sở bộ pháp của tôi không phải chỉ để làm cảnh đâu!"

Lúc xuống đài cung tiễn thủ mơ hồ nghe cô nói thế. Anh ta không dừng lại, cúi đầu bước về bên cạnh đồng bọn, mặt đỏ bừng. Sự tự tin tràn đầy đã ném mất lúc trêи đài rồi, chưa kịp làm gì đã bị đá xuống, cảm giác không có mặt mũi nhìn người khác. May là tiểu đồng bọn không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn lí trí phân tích cuộc chiến.

"Sát thương của nữ pháp sư kia rất cao, sát thương cơ bản chắc phải khoảng 50 điểm, người bình thường căn bản không chịu nổi mấy cái."

"Có lẽ cô ta thêm hết điểm thuộc tính vào Trí Lực nên sát thương mới cao thế."

"Tấn công cũng chuẩn, chắc có luyện qua cơ sở viễn chiến."

"Để tôi lên đi." Pháp sư duy nhất trong đội chủ động bước ra. Anh ta hơi hơi mỉm cười, tự tin mười phần: "Tôi cũng có thuật Lôi Điện, cứ trực tiếp đọ sấm sét là được."

Bình luận

Truyện đang đọc