VÔ HẠN THÁP PHÒNG

Khi mở mắt ra lần nữa, Vân Nhàn phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà trong căn phòng thuê, sợi dây điện cũ cách đó không xa, cô vội vàng bò dậy tránh xa đầu dây điện.

Hôm nay là ngày bao nhiêu? Bỗng nhiên được quay lại hiện thực nên Vân Nhàn còn hơi mơ màng.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động của cô vang lên, Vân Nhàn nhấn nút nghe theo bản năng.

Đầu kia di động là một giọng nữ vô cùng sung mãn đang quát tháo ầm lên: "Mấy giờ rồi mà cô còn chưa đi làm hả? Không muốn làm nữa có phải không!"

Vân Nhàn hoảng hốt nhớ lại, đây là giọng giám đốc phòng ban của cô. Chỉ là cô ở trong trò chơi gần ba tháng, bỗng dưng nghe thấy giọng người quen mà như đã xa cách mấy đời.

"Nói gì đi, cô nghĩ gì thế hả!" Giám đốc phòng ban giục giã.

Vân Nhàn bỏ di động xuống xem ngày, thấy bây giờ là 10 giờ sáng ngày thứ tư, bây giờ mới chạy đến công ty cũng không kịp nữa rồi.

Cho nên cô bình tĩnh nói dối: "Tôi gặp tai nạn, được đưa đến bệnh viện, bây giờ mới vừa tỉnh lại. Tôi sống một mình nên không có ai xin nghỉ hộ. Chờ lát nữa tôi sẽ gọi điện báo nhân sự hôm nay xin nghỉ bệnh không đi làm."

Giám đốc phòng ban nghẹn lời, không cách gì kiếm chuyện với cô được nữa. Công ty khá nghiêm khắc với việc chấm công, cấm đi muộn về sớm, nhưng lại cho phép nghỉ bệnh xong mới báo lại cũng được.

"Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp đây," Vân Nhàn thảnh nhiên nói: "Tôi không thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."

"Thế cô nghỉ ngơi cho khỏe đi." Giám đốc phòng ban nói một câu khô khốc rồi cúp máy.

Vân Nhàn cố gắng nghĩ lại tình hình hiện tại: "Nếu mình nhớ không nhầm thì nửa đêm mình dậy, không cẩn thận đụng phải đầu dây điện cũ nên bị giật chết."

"Bây giờ là 10 giờ sáng, có nghĩa là mình ở trong trò chơi ba tháng, nhưng ở ngoài lại chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua."

"Từ từ, trước khi bị điện giật chết mình đang làm gì nhỉ?"

Vân Nhàn đau đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

"Giám đốc phòng ban sắp nghỉ đẻ, ý của bên trên là để mình tạm thời thay vào vị trí của cô ta. Chờ đến khi cô ta nghỉ xong về lại thì mình trả vị trí giám đốc cho cô ta." Vân Nhàn suy tư.

"Nhưng mà giám đốc lại lo lỡ đâu mình thành giám đốc chính thức, chờ đến khi cô ta về thì đã mất chỗ rồi, chỉ có thể làm việc dưới quyền mình thôi."

"Cho nên mấy ngày hôm nay cô ta cứ kiếm chuyện với mình, muốn tìm ra chỗ sai để giáng chức mình, đồng thời cho bên trên thấy rằng chỉ có cô ta là đáng tin, mong bên trên để trống vị trí giám đốc phòng ban chờ đến khi cô ta quay lại."

Vân Nhàn suy nghĩ rõ ràng xong thì lắc lắc đầu. Cô vừa mới tìm lại được đường sống trong chỗ chết nên thấy mấy chuyện lục đục này phiền chết đi được, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một hai tháng.

Nhưng mà sau khi kiểm tra ví tiền, xem số dư tài khoản xong, Vân Nhàn lập tức hết hi vọng. Cô sống cuộc sống không lo ăn mặc lâu rồi, sắp quên việc lương hàng tháng phải trả góp khoản vay đi học đại học nên không có nhiều tiền tiết kiệm lắm. Chỉ vì tiết kiệm nên cô mới phải thuê cái phòng cũ rách này, cuối cùng gặp phải bi kịch.

Bây giờ cô không có tiền, còn đang ôm nợ trả góp, không thể nghỉ việc tìm nơi yên tĩnh ngay được rồi.

"Viêm màng túi cho tôi động lực phấn đấu." Vân Nhàn vừa lẩm bẩm vừa chấp nhận chạy đến bệnh viện xin giấy khám bệnh rồi gọi điện cho nhân sự xin nghỉ.

--------------------------

Sáng sớm hôm sau, Vân Nhàn đúng giờ có mặt ở công ty.

"Nghe nói cậu nằm viện hả? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?" Đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô hỏi.

"Cũng may, đỡ hơn nhiều rồi." Vân Nhàn mỉm cười trò chuyện.

"Sao không nghỉ ngơi thêm ít hôm nữa?"

Vân Nhàn xòe tay bất đắc dĩ: "Còn vướng trả góp, tiền thuê nhà tháng sau, phí sinh hoạt chưa biết ở đâu, làm sao dám nghỉ nhiều chứ? Đại khái là được rồi."

Đồng nghiệp tỏ vẻ đã hiểu, dường như rất đồng cảm với cô.

"Đúng rồi." Vân Nhàn chuyển chủ đề, hỏi thăm: "Cậu có biết tổng giám đốc tên gì hay không? Bình thường cứ gọi Vương tổng Vương tổng, bây giờ tớ mới đột nhiên nhớ ra mình không biết tên họ của ông ấy đấy."

"Cậu đi làm bao lâu rồi hả? Ngay cả tên ông chủ mà cũng không biết?" Vẻ mặt đồng nghiệp kiểu không thể tin nổi.

"Bình thường không để ý lắm mà. Dù sao ai cần biết tên người phát lương là gì,  miễn tiền tới tay là được rồi." Vân Nhàn nhìn trần nhà.

"Nghe này." Đồng nghiệp bắt đầu phổ cập giáo dục cho Vân Nhàn: "Tổng giám đốc công ty tên Vương Đại Bảo, trước đây là nhân viên văn phòng bình thường, sau này mạo hiểm bước ra kinh doanh, ai ngờ sự nghiệp càng ngày càng lớn, thành doanh nhân nổi tiếng nhất thành phố."

"Nhà ông ấy một vợ một con. Nghe đồn từ hồi sự nghiệp phất lên có không ít các cô trẻ đẹp muốn bám vào đó, nhưng mà ông ấy cực kì có nguyên tắc, cực kì giữ mình. Vương tổng lúc nào cũng nói là không thể bỏ người vợ cùng chung hoạn nạn, nói thẳng ra là vợ ông ấy theo ông ấy cực khổ nhiều rồi, ông ấy không bao giờ ruồng bỏ gia đình."

"Vương tổng có một đứa con trai, năm nay 28 hay sao ấy? Đến tuổi kết hôn rồi, tiếc là lớn lên trông hơi "phúc hậu". Nhưng người ta có tiền mà? Ăn uống tiết chế tí là gầy ngay đúng không?"

Vân Nhàn truy hỏi: "Con ông ấy tên gì?"

"Hình như tên Vương Phú Quý hay sao ấy." Vẻ mặt đồng nghiệp kiểu khó tả, nhưng mà cô ấy nhanh chóng bổ sung: "Kệ đi, dù sao người ta biết đầu thai, tốt số, cuộc sống giống y cái tên đại phú đại quý, tục thì sao, người ta thích là được."

Tên mập chết tiệt đúng là con trai Vương tổng rồi! Đầu Vân Nhàn bắt đầu to ra.

Cô muốn tránh đi nhưng mà ví tiền lép kẹp, chẳng đi được đâu cả. Vân Nhàn thở dài, tiếp tục đi làm như cũ.

--------------------------------------

Lúc Tô Thần nằm trong bệnh viện từ từ tỉnh lại, mẹ anh còn đang nghe điện thoại ở bên cạnh: "Lái xe kiểu gì vậy? Có tí đạo đức nghề nghiệp nào không hả? Ban ngày ban mặt mà uống say bét nhè, lại còn đâm trúng con tôi nữa! Bồi thường? Ai cần tiền bồi thường của mấy người? Tôi chỉ cần con tôi tỉnh lại thôi! Chồng tôi mất sớm, chỉ có mỗi một đứa con trai! Tôi thông cảm mấy người nghèo khó, thế ai thông cảm cho tôi!"

"Mẹ..." Tô Thần mở miệng một cách khó nhọc, cổ họng khô khốc.

Mẹ Tô giật mình, bà vội vàng hô: "Con trai, con tỉnh rồi." Sau đó bà vội cúp điện thoại, gọi bác sĩ hộ sĩ đến kiểm tra.

Vội vã một lúc lâu, bác sĩ tuyên bố: "Người bệnh khôi phục bình thường, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được."

Lúc bấy giờ mẹ Tô mới yên lòng, cứ lẩm bẩm liên tục: "Tốt quá tốt quá, đúng là trời phật phù hộ."

Tô Thần nhắm mắt, nghĩ thầm, trời phật phù hộ gì chứ? Đây là do anh có khả năng thôi.

Sau đó anh lại chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày sau, Tô Thần xuất viện. Anh mặc một bộ đồ thoải mái, đeo kính râm, nhìn qua vừa ngầu vừa đẹp trai.

Anh vỗ về chiếc xe yêu dấu, cảm thán: "Ba tháng nay tao nhớ mày muốn chết!" Đang định mở cửa xe, ánh mắt anh bỗng khựng lại.

Sao tay anh lại đeo nhẫn? Kiểu dáng còn quen mắt một cách chết tiệt...

Nhẫn Tình Cảm Chân Thành: Mị chính là trang bị đeo vào linh hồn!

Tại sao chiếc nhẫn tình cảm chân thành này lại nằm trên tay anh? Tô Thần bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

"Chẳng lẽ trang bị, thuộc tính, kĩ năng cũng có thể sử dụng trong hiện thực?" Anh không nhịn được tỏ ra nghi ngờ. Anh thử sử dụng kĩ năng, mở kho vật phẩm tùy thân, xem thuộc tính, nhưng tất cả đều không được.

Chỉ có chiếc nhẫn Tình Cảm Chân Thành sáng lấp lánh trên ngón tay như đang cười nhạo anh mà thôi.

"Mặc kệ! Chẳng phải chỉ là Vân Nhàn chết thì mình cũng chết thôi sao? Trước khi chết phải sống suиɠ sướиɠ một phen!" Tô Thần ném chuyện nhẫn ra khỏi đầu, lái xe đi mất.

Buổi tối, Tô Thần nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ sắp xếp xem mắt cho con đi."

Mẹ Tô vui mừng: "Sao vậy? Con nghĩ thông rồi hả?" Con trai bà cái gì cũng tốt, giỏi giang, đẹp trai, chỉ mỗi tội cuồng công việc, cả ngày cứ đâm đầu vào công việc, có mỗi việc quen bạn gái mà cũng lười.

"Cuộc sống ngắn ngủi, cần phải tận hưởng niềm vui mới được." Tô Thần thở dài.

Mẹ Tô chỉ nghĩ là con trai suýt chết một lần nên tự nhiên thông ra, lập tức vui tươi hớn hở liên hệ khắp nơi.

Bỗng nhiên Tô Thần chợt nghĩ, lỡ Vân Nhàn biết anh đi xem mắt thì phải làm sao?

Nhưng rồi anh lại bật cười. Phải làm sao gì chứ, sao anh phải giải thích với Vân Nhàn! Bọn họ có quan hệ nam nữ gì à? Bọn họ có hứa hẹn gì với nhau ư? Không có quan hệ gì cả! Chỉ thân hơn người xa lạ chút xíu thôi!

Hiệu suất của mẹ Tô cực kì cao, ngay chiều hôm sau đã sắp xếp xem mắt cho anh.

Buổi sáng Tô Thần đến công ty xử lý công việc, buổi chiều lái xe đi gặp mặt người ta.

Cô gái xem mắt xinh đẹp dịu dàng, cử chỉ đoan trang, trông khá ngoan ngoãn, là kiểu con gái mà anh thích.

"Sau khi ăn xong em có rảnh không?" Tô Thần nghĩ thầm, không thể để đến khi chết cũng chưa được cầm tay con gái bao giờ, chưa được hẹn hò bao giờ, quá thê thảm!

Cô gái xem mắt lập tức ngầm hiểu, gật đầu ngượng ngùng.

"Vậy lát nữa chúng ta đi xem phim nhé?" Tô Thần cười, đưa ra lời mời.

"Được." Cô gái nhìn lén người xem mắt với mình, hài lòng chết đi được. Đẹp trai, nhiều tiền, còn trẻ, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, đi đâu tìm người tốt hơn anh bây giờ?

Dùng cơm xong, Tô Thần lịch sự để cô gái đi trước.

Đi đi, cô gái không cẩn thân vấp một cái, Tô Thần đưa tay đỡ theo bản năng.

Tô Thần run bắn cả người.

Cô gái cảm nhận được, cảm thấy hơi kì lạ, không nhịn được hỏi: "Anh sao thế?"

"Có cảm giác như bị điện giật." Tô Thần nói thật.

Nghe thế, cô gái xấu hổ cúi đầu, có vẻ như thật ngượng ngùng.

Tô Thần: "..."

Anh không nói dối, cũng không tán gái, vừa rồi anh đúng là bị điện giật mà!

"Vậy bây giờ chúng ta..."

Cô gái vừa định nói đi xem phim, lại bị Tô Thần vội vàng ngắt lời: "Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ tới có ít việc gấp cần xử lý."

Cô gái hơi thất vọng, nhưng vẫn hiểu ý nói: "Vậy anh đi làm đi, công việc quan trọng mà."

Tô Thần mỉm cười tạm biệt.

Chờ đến khi vào trong con xe yêu dấu, Tô Thần mới trầm mặt, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn Tình Cảm Chân Thành: "Là mày làm đúng không?"

Lúc này, trước mặt Tô Thần bỗng dưng xuất hiện một hàng chữ to màu đỏ tươi: "Người lăng nhăng ắt bị trời phạt."

Tô Thần cảm thấy mình vừa hiểu ra cái gì đó: "Cái gọi là trời phạt là bị sét đánh sao?"

Dòng chữ màu đỏ thay đổi: "Cũng không hẳn, xem mức độ nghiêm trọng đến đâu mới đưa ra hình phạt."

"Mới sờ tay đã bị sét đánh, nếu mà hôn một cái, hoặc là tiếp xúc thân mật hơn nữa..." Tô Thần nghĩ lại, không rét mà run. Nhưng sau đó anh lại muốn phát điên: "Thế chẳng phải đời này tao sẽ ở vậy luôn hay sao?!"

Hàng chữ biến thành: "Mong người chung tình, bạc đầu không xa, làm bạn bên nhau, đồng sinh cộng tử."

Tô Thần: "..."

Anh vốn tưởng rằng cái hàng chữ thuyết minh này chỉ để giới thiệu nhẫn, không thể nào ngờ được nó lại nói thật... Nếu sớm biết thế này thì anh thà chết luôn trong trò chơi cũng không đeo cái nhẫn Tình Cảm Chân Thành này.

"Mày đang muốn ép tao đồng quy vu tận..." Tô Thần trầm mặt, sắc mặt nghiêm nghị.

"Người phải bội tình yêu, tình yêu cũng sẽ phản bội người. Khởi động ngay lập tức, bạn lữ chết, kí chủ cũng chết. Kí chủ chết, bạn lữ không bị ảnh hưởng."

"Má!!" Tô Thần suýt phun máu.

Sắc mặt anh cực kì khó lường, do dự rất lâu sau, anh hỏi: "Nếu tôi kết hôn với bạn lữ thì sao?"

Dòng chữ đỏ tươi biến ngay thành màu xanh lục: "Chúc mừng người có tình trở thành quyến thuộc!"

Nói cách khác, đời này trừ Vân Nhàn ra thì anh không thể cưới người khác nữa. Tô Thần tỏ vẻ không còn gì tiếc nuối, chán nản bỏ về nhà.

"Làm sao thế này?" Mẹ Tô giật cả mình vì dáng vẻ thê thảm như mắc bệnh nan y của con trai. Bà cẩn thận thăm dò: "Không thích cô gái ấy sao? Không sao, mẹ lại đổi người khác. Xem mắt ấy mà, là phải xem không ngừng cho đến khi hai bên đều vui mới được."

Tô Thần vô cảm: "Đừng xem mắt nữa, vô dụng thôi, không thể nào được đâu." Nói xong, anh lê thân thể mệt mỏi về phòng.

Mẹ Tô chẳng hiểu gì cả: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc