VÔ HẠN THÁP PHÒNG

Bên ta bốn người, bên địch sau người, vậy mà vẫn dọn quái xong trước một bước, các bạn nhỏ thật tài giỏi! Mập Mạp mĩ mãn nghĩ, anh ta hồn nhiên quên luôn ba thú triệu hồi mình gọi ra, thực tế là bảy đấu sáu chứ không phải bốn đấu sáu.

Tô Thần quét mắt nhìn HP MP của mọi người, nhịn không được dặn dò: "Chú ý một chút, đặc biệt là thanh MP! Duy trì tình huống lý tưởng là trước khi bắt đầu đợt thứ hai sẽ vừa kịp khôi phục trạng thái tốt nhất."

Cố Văn Nhạc phiền muộn, nói thì đơn giản lắm! Nhưng cái này phải tính đến các nhân tố như thời gian nghỉ ngơi, cấp bậc của cơ sở minh tưởng, tình trạng sử dụng MP. Cố Văn Nhạc cảm thấy mình thật sự cần lấy giấy bút ra tính toán cẩn thận chút.

"Trình độ của nhóm cách vách không tồi, chỉ kém hơn chúng ta một chút." Vương Viễn nói kết quả mình phân tích được ra: "Nếu bọn họ có nhiều đạo cụ, kiên trì đến giai đoạn sau, đến lúc đó rất có thể sẽ xảy ra tình huống một lượng lớn quái thú tấn công cùng lúc, áp lực rất lớn."

Nếu bên cách vách từ lúc đầu trò chơi này đã tổ đội bảy người thì có lẽ của cải cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng nếu nửa đường mới tổ đội, ví dụ như sau khi bắt đầu trận doanh chiến chẳng hạn, vậy thì khó mà nói lắm.

Vân Nhàn dùng ánh mắt hiếm lạ nhìn Vương Viễn, nói: "Anh suy xét rất xa."

Vương Viễn hạ mi mắt: "Tôi luôn luôn nghĩ tương đối nhiều."

"Mọi chuyện đều phải nghĩ đến tình huống xấu nhất, thói quen khá tốt đấy, tiếp tục phát huy nhé." Vân Nhàn thuận miệng nói.

Vương Viễn cười khổ. Đám anh em ở Danh Nhân Các vốn ghét bỏ anh ta nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới hiện giờ lại được Phụ Trợ tán thưởng...

"Tập trung chú ý vào! Bảo trì cảnh giác từng giây từng phút, không được lơi lỏng!" Vân Nhàn nhắc nhở mọi người.

Tô Thần cười nhạo một tiếng, không chút khách khí nói: "Cô đang nói cô đấy hả?" Anh tuy đang ở tuyến đầu nhưng có liếc mắt thấy Vân Nhàn ngáp dài, buồn bã ỉu xìu giống như chỉ có mỗi việc dọn quái mà cũng lười không muốn làm vậy.

"Nếu không phải có thể sống lại thì ai mà thèm chơi cái trò chơi nát này chứ!" Vân Nhàn bĩu môi. Cô đã sớm cảm thấy phiền phức rồi, nhưng cứ nghĩ chẳng bao lâu nữa là có thể sống lại cô lại lên tinh thần.

Mặt Tô Thần tối sầm, ngữ khí cực kém: "Cô còn nghĩ đến sống lại cơ đấy? Có thể nghiêm túc một chút hay không hả?" Nếu Vân Nhàn mà chết anh cũng không sống được đâu.

"Đương nhiên phải sống lại rồi. Giờ mà từ bỏ thì những nỗ lực trong khoảng thời gian trước đều uổng phí hết, vậy sao được chứ?" Vân Nhàn dùng lời lẽ chính đang trả lời anh.

Cố Văn Nhạc dùng ánh mắt vạn phần kính nể nhìn hai vị lão đại, trong lòng thì nghĩ tình cảm của hai người tốt thật. Đang nói chuyện chính nghiêm túc bỗng dưng lại quay sang cãi nhau chuyện tào lao, người bình thường làm gì có tâm tư như thế chứ? Còn hai người thì sao? Giết quái, thông quan, chọc ghẹo nhau, chuyện nào cũng không bỏ sót! Vừa có thể sống lại vừa thuận tay mang theo người yêu về, quyết không trở về tay không.

Đang lúc cậu ta còn miên man suy nghĩ, Mập Mạp báo cáo: "Bên cách vách đã dọn xong quái."

Vân Nhàn quét mắt nhìn, chờ phát hiện bọn họ tiêu hao nhiều MP hơn so với bên mình, cô hơi cong cong khóe miệng. Cùng một đợt quái giống nhau nhưng phải tiêu hao nhiều MP hơn chứng minh uy lực kĩ năng của bọn họ nhỏ. Mặt khác trận doanh Thuần Bạch dọn xong quái trước sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn trận doanh Thâm Hắc, độ khôi phục trạng thái của hai bên cũng sẽ khác biệt ít nhiều, như thế sẽ khiến chênh lệch càng ngày càng lớn.

Tô Thần sờ sờ cằm, tổng kết: "Duy trì hiện trạng, không cần căng thẳng, thắng là điều tất nhiên."

Đợt thứ hai mười quái tinh anh tập kết, rất nhanh đã bị đánh chết hết.

Đợt thứ ba mười lăm quái tinh anh tập kết, mọi người đánh không hề có áp lực.

"Để vật triệu hồi lên đi, tôi nghỉ ngơi một lát." Trước đợt tấp kϊƈɦ thứ tư Tô Thần chỉ còn lại nửa thanh HP nên chủ động nhường ra vị trí main tank: "Hiện tại áp lực không lớn lắm, vẫn còn có thể thay đổi người. Qua thêm một hai đợt nữa số lượng quái tinh anh chắc chắn gia tăng, đến lúc đó sẽ không có thời gian nghỉ ngơi."

Thay đổi về lượng dẫn tới thay đổi về chất, áp lực cũng gia tăng theo.

"Ừm, anh nghỉ ngơi đi." Vân Nhàn vừa nói vừa triệu hồi nham quái để nó lên đằng trước.

Chỉ chốc lát sau, hai mươi con quái tinh anh chạy như bay tới.



"Hả? Đó là cái gì vậy?" Tiếng hô nghi hoặc của Mập Mạp vang lên.

Vân Nhàn không thể quay đầu lại nhìn vì phải tập trung tấn công, trong lòng cô thầm mắng tên mập chết tiệt này, nói cũng không nói cho rõ ràng nữa! "Cái gì" rốt cuộc là cái gì?!

Cũng may Tô Thần đang nhàn rỗi nghỉ ngơi phía sau, anh bớt chút thời gian liếc mắt nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt: "Người chơi cách vách có thiên phú hệ không gian!" Tô Thần rống lớn.

Thiên phú hệ không gian? Đó là gì thế? Vương Viễn và Cố Văn Nhạc mù mờ.

Nhưng Vân Nhàn lại chợt nhớ ra gì đó, cô nhớ mang máng đã từng gặp một người chơi hệ thiên phú có thể đưa quái đã đi được nửa đường trở về điểm xuất phát. Giống như muốn đánh thức kí ức ngủ say của cô, bỗng nhiên ở góc trái phía trêи bản đồ xuất hiện một cái động đen ngòm, quái tinh anh hết sức quen mắt không ngừng bước ra từ đó.

"Đậu má!"

"Quái tinh anh bên trận doanh Thâm Hắc bước vào động đen rồi không thấy đâu nữa!"

Tiếng mắng của Vân Nhàn và tiếng kêu hốt hoảng của Mập Mạp vang lên cùng lúc. Rất nhanh Vương Viễn đã hiểu vừa xảy ra chuyện gì, mười con quái tinh anh của trận doanh Thâm Hắc chạy sang trận doanh họ! Nói cách khác đợt tập kϊƈɦ này bọn họ phải ứng phó với 30 quái tinh anh, mà bên kia chỉ cần đối phó 10 con! Càng bi thảm hơn là đối phương lựa chọn thời cơ cực tốt, vừa lúc main tank của bọn họ lui lại nghỉ ngơi.

Mập Mạp ngơ ngác nhìn trận doanh Thâm Hắc, không thể tin được đây là sự thật. Trong lúc vô tình anh ta lại chạm mắt với người thứ bảy của bên kia lần nữa, đối phương cong khóe miệng cười khinh miệt, dùng khẩu hình nói mấy chữ: "Lúc này còn không chết hay sao?"

30 con quái tinh anh, không có main tank, đối phương đương nhiên cảm thấy trận doanh Thuần Bạch sắp xong phim.

Trêи thực tế không chỉ người chơi bên trận doanh Thâm Hắc ghĩ vậy, ba tiểu đệ mới của công hội Tinh Thiên cũng có cái nhìn đồng dạng, bởi vì mười con quái bị truyền tống sang đây là mười con quái tinh anh máu trâu khó chơi nhất!

"Bình tĩnh, duy trì nhịp độ!" Vân Nhàn thả liên tiếp ba con nham quái chặn giữa đường, đồng thời hô lớn: "Đừng lo lãng phí MP nữa, dùng hết sức tấn công!"

Vương Viễn sử dụng thuật Thiên Thạch thả xuống đầu lũ quái, đồng thời vung trượng bắn đạn ma pháp không ngừng. Cố Văn Nhạc kéo cung tần suất cao, tốc độ nhanh đến nỗi tay muốn rút gân. Rắn độc vừa phun khói vừa dùng răng độc tấn công, không dám ngừng dù chỉ một chút. Cành lá rậm rạp của thụ yêu múa may quất chan chát lên bầy quái. Gấu ngựa đứng đằng sau nham quái, dùng thân hình khổng lồ ngăn những con lọt lưới. Ngay cả Mập Mạp cũng không nhịn nổi, lập tức chạy về ném đạn ma pháp, dùng hết sức lực của mình hỗ trợ đồng đội.

Tô Thần uống liên tiếp ba lọ hồng dược, vừa định lao lên tuyến đầu, đúng lúc này anh thấy Vân Nhàn hành động. Cô đột nhiên móc ra một cái áo giáp chiến sĩ ném vào bầy quái tinh anh, sau đó lại ném liên tiếp giày vải, khuyên sắt linh tinh nữa.

Tô Thần nhìn thấy rõ, những trang bị đó đều là loại thuộc tính kém bị đào thải ra, nhưng cho dù đào thải không dùng đến cũng không thể tùy tiện ném quái chứ! Hơn nữa ném đồ có thể ngăn cản bước chân của đại quân quái tinh anh sao?!

Đang lúc Tô Thần cảm thấy Vân Nhàn đã căng thẳng điên luôn rồi, trước mặt truyền đến từng tiếng ầm ầm vang dội, cứ như những thứ Vân Nhàn ném không phải trang bị mà là bọc thuốc nổ...

"Sao lại thế này?" Các bạn nhỏ kinh ngạc không hiểu.

Vân Nhàn không rảnh nói chuyện, cô vẫn tiếp tục ném trang bị. Chờ ném thêm năm sáu món nữa, quái tinh anh chết hơn một nửa, cô mới thở phào một hơi đưa đồng hồ ra.

"Kĩ năng: Hiến Tế. Hiến tế một món trang bị tùy ý, tạo thành sát thương cực lớn cho quân địch trong phạm vi 1*1. Chú ý: Trang bị sau khi hiến tế sẽ biến mất nên quá trình này không thể đảo ngược lại được, uy lực của kĩ năng phụ thuộc vào thuộc tính của trang bị. Mỗi lần phóng kĩ năng tiêu hao 5 MP."

Tô Thần á khẩu, hơn nửa ngày sau anh mới khó khăn thốt lên: "Kĩ năng Hiến Tế rất xứng đôi với buff May Mắn..."

Cố Văn Nhạc lẩm bẩm: "Tôi nhớ tới trước đây chơi game bị người chơi Nhân Dân Tệ làm cho kinh sợ..." Hiện giờ chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn, tốt quá, bọn họ là đồng đội.

Vương Viễn nhíu nhíu mày, nhắc nhở mọi người: "Còn chưa dọn xong quái đâu, chưa tới lúc thả lỏng." Vừa nói anh ta vừa thả xuống một đợt sấm sét.

Vân Nhàn gấp gáp không chịu được. Đầu tiên cô dùng sấm sét đoạt quái, sau đó dùng mưa đá tấn công quần thể, cuối cùng là ngắm chuẩn thời cơ thêm khiên chắn cho gấu ngựa, tranh thủ lúc rảnh tay còn phải uống lam dược, nỗ lực hồi phục MP.

Tô Thần xách kiếm Tinh Thiên anh dũng lao vào giữa bầy quái sử dụng Thánh Giới.

Cố Văn Nhạc tự giác kéo cung bắn tên mài máu quái.



Mập Mạp thấy thế trận đã hơi ổn định, lập tức nhẹ nhàng thở ra quay về cương vị công tác, tiếp tục làm máy theo dõi.

Rắn độc và thụ yêu tăng cấp, hỏa lực càng ngày càng mạnh hơn. Tô Thần phát hiện, hình như tốc độ thăng cấp của vật triệu hồi phụ thuộc ít nhiều vào việc bọn họ giết bao nhiêu quái.

Chờ xử lý xong xuôi 30 quái tinh anh, Vân Nhàn không nói được lời nào ngồi bệt xuống thở dốc. Cố Văn Nhạc cũng nằm liệt ra đất, lòng còn mang sợ hãi nói: "Lượt tập kϊƈɦ tiếp theo chắc bên kia sẽ không thả một lượt quái nữa chứ?" Tuy cuối cùng hữu kinh vô hiểm nhưng lúc đầu cậu ta thực sự sợ hãi, tận 30 con quái tinh anh đấy!

"Hẳn là không đâu, thiên phú hệ không gian có năng lượng hạn chế. Nếu có thể truyền tống nữa thì vừa rồi bọn họ nên đưa một lần toàn bộ quái qua đây đánh sập chúng ta luôn." Tô Thần vừa đi lên tuyến đầu vừa nói.

Vân Nhàn hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Vừa rồi vứt mất bảy món trang bị tất cả, tuy nhìn số lượng có vẻ nhiều nhưng thực ra toàn là đồ linh tinh chiếm chỗ, mất cũng không sao. May là nhặt được kĩ năng hiến tế chứ không thì phiền phức to rồi." Cô nghĩ lại mà sợ.

"Quả nhiên những người có thể sống đến bây giờ đều có chút tài năng." Vương Viễn cảm khái.

"Không ổn rồi!" Tiếng gào to của Mập Mạp lại vang lên.

Vân Nhàn bực bội quát: "Lại làm sao nữa? Nói rõ ràng đi!"

Vẻ mặt Mập Mạp đau khổ, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được một cách miêu tả thích hợp: "Bên kia có ba người vốn HP MP đã cạn gần đến đáy, chỉ trong nháy mắt bỗng nhiên biến đầy trở lại."

"Để tôi xem." Tô Thần nhíu mày, nhìn về phía trận doanh Thâm Hắc ở xa xa. Anh thấy cách vách có ba người đang mặc lại trang bị.

"Hồi tưởng thời gian." Vương Viễn bỗng nhiên nói.

"Nghĩa là gì?" Tô Thần nhìn anh ta.

"Một loại thiên phú hệ thời gian, có thể khôi phục trạng thái của người chơi về một khoảng thời gian nào đó." Vương Viễn cười khổ, âm thanh khô khốc: "Ví dụ như lúc bọn họ vừa mới vào phó bản chẳng hạn. Nếu mặc trang bị, hồi tưởng thời gian có khả năng sẽ tạo ra ảnh hưởng không đoán được lên trang bị nên mới cần cởi hết xuống trước mới sử dụng thiên phú này. Cũng giống thiên phú hệ không gian, hồi tưởng thời gian cũng có năng lượng hạn chế."

Tô Thần đánh giá thuật sĩ từ trêи xuống dưới: "Anh biết rất nhiều."

"Từng nghe nói rất nhiều tin tức vụn vặt mà." Sắc mặt Vương Viễn thản nhiên.

Cố Văn Nhạc trầm mặc không nói. Mập Mạp có thiên phú nên dù ngốc nghếch vẫn cống hiến rất lớn cho đoàn đội. Thuật sĩ có vẻ như xuất thân từ một công hội lớn, tin tức, quan hệ rất rộng. Mình nên làm gì bây giờ? Giờ phút này bỗng nhiên Cố Văn Nhạc sinh ra cảm giác nguy cơ.

"Nói cách khác bên đối diện có hai người chơi có thiên phú." Vân Nhàn cười lạnh, cô móc từ kho vật phẩm tùy thân ra hai mươi bình lam dược, mười bình hồng dược, ra vẻ thổ hào: "Cách vách chẳng qua chỉ có ba người khôi phục trạng thái, bên này tất cả chúng ta đều có thể khôi phục trạng thái tốt nhất! Uống!"

Cô nói xong lập tức làm gương, một hơi uống sạch ba bình lam dược.

Lý trí của Tô Thần vẫn đang online, anh dặn dò cung tiễn thủ và thuật sĩ: "Tính toán hiệu quả khôi phục của cơ sở minh tưởng, đừng lãng phí dược phẩm."

Lại tính toán! Cố Văn Nhạc thống khổ nhắm mắt lại.

Vương Viễn tự lấy một lọ lam dược, lại đưa cung tiễn thủ một lọ: "Cậu uống một lọ là được, vốn dĩ chức nghiệp của cậu không tốn MP mấy."

Cố Văn Nhạc cực kì cảm động, cậu cảm nhận được sự quan tâm của đồng đội học bá.

Tô Thần cầm hồng dược, tiện tay cất luôn mười bình lam dược, miệng lải nhải không ngừng: "Làm gì mà cần nhiều như vậy? Của cải vất vả mới tích góp được sớm hay muộn cũng bị cô quăng hết. Phá của, quá phá của!"

Người chơi thứ bảy của trận doanh Thâm Hắc thu tất cả vào trong mắt, sau đó anh ta đã biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc