VÔ HẠN THÁP PHÒNG

Thanh máu của Tia Chớp cuối cùng về không, hóa thành một tia sáng trắng.

Âm thanh máy móc theo đó vang lên: "Trò chơi kết thúc, trận doanh Thuần Bạch chiến thắng, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Đã hoàn thành phó bản, mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi."

Kết thúc rồi. Vương Viễn thở hắt một hơi, nhẹ cả người. Trận chiến kịch liệt vượt xa so với những gì anh ta đoán trước, mà kết quả cả đội lông tóc vô thương cũng khiến anh ta cảm thấy cực kì ngoài ý muốn, nhịn không được nghĩ tới nếu Danh Nhân Các gặp phải đối thủ như thế này, ai thắng ai thua thật sự khó nói trước. Dù cho có thắng chỉ sợ cũng là chiến thắng thảm khốc.

"Kết thúc!" Trong mắt Cố Văn Nhạc hiện lên tia kϊƈɦ động. Đối thủ trận doanh chiến lần này khó hơn lần trước rất nhiều, nhưng vì ôm đúng đùi nên thắng còn nhẹ nhàng hơn so với lần trước. Cậu ta cảm thấy cực kì may mắn khi mình đã hạ quyết tâm lựa chọn gia nhập công hội Tinh Thiên, bây giờ nhìn lại càng thấy mình thật là anh minh!

Cả quá trình Mập Mạp đều nằm không ăn sẵn, lúc này đang vuốt đầu cười ngây ngô, cũng không nói lời nào.

"Trò chơi kết thúc rồi, giải tán đi." Vân Nhàn vẫy vẫy tay.

Vương Viễn hỏi theo bản năng: "Sau đó thì sao?"

Tô Thần lười biếng nói: "Sau khi đánh xong phó bản thì là thời gian hoạt động tự do. 8 giờ sáng mai mọi người gặp mặt ở tiệm cơm chia vật phẩm, tiện thể tổ đội luôn, làm xong hết chuyện chính rồi tách nhau ra tự huấn luyện. Trước tiên hãy hoàn thành chương trình cao cấp cơ sở minh tưởng đi đã, sau đó thì huấn luyện cơ sở viễn chiến. Có việc gấp thì 8 giờ sáng đến tiệm cơm tìm Phụ Trợ, ngày nào cô ấy cũng đúng giờ xuất hiện ở đó. Đến lần trận doanh chiến tiếp theo mọi người sẽ gặp lại nhau trong phó bản."

Vương Viễn nhăn nhăn mày, hoàn toàn là chính sách nuôi thả, không thèm chú ý chút nào.

Cố Văn Nhạc hỏi: "Không cần huấn luyện cùng nhau, bồi dưỡng năng lực hợp tác của đoàn đội sao?"

Vân Nhàn nói với cậu ta: "Cậu có thể hẹn thuật sĩ, hai người huấn luyện phối hợp."

Cố Văn Nhạc rơi lệ đầy mặt. Sao cậu ta lại quên mất chứ, Mục Sư phụ trách chặn quái, Phụ Trợ phụ trách dọn quái, còn trách nhiệm phối hợp tiêu hao máu quái là của cậu ta với thuật sĩ...

"Đi đây." Vân Nhàn lên tiếng chào tạm biệt, truyền tống rời đi trước.

Sau khi cô trở về thành Bạch Lạc thì nghe âm thanh máy móc thông báo: "Trước phó bản thứ sáu, số lượng người chơi của trận doanh Thuần Bạch là 430, số lượng người chơi của trận doanh Thâm Hắc là 420. Hiện tại trận doanh Thuần Bạch còn 185 người chơi, trận doanh Thâm Hắc còn 165 người chơi, xin hãy tiếp tục nỗ lực."

"Lần trước nhân số hai bên hơn kém mười người, lần này lại kém tận hai mươi người." Vân Nhàn cong cong khóe miệng: "Cán cân đang không ngừng nghiêng về một phía, thắng lợi cuối cùng sớm muộn gì cũng thuộc về trận doanh Thuần Bạch."

- --------------------------------

Từ khi gia nhập công hội Tinh Thiên, điểm tích phân trong tay Vương Viễn dùng mãi chưa hết, vì thế anh ta bắt đầu cải thiện ăn uống, không ăn cơm của chung cư nữa mà đến tiệm cơm ăn.

Vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, cả thể xác và tâm hồn của Vương Viễn đều mệt mỏi. Gọi một bàn thức ăn, vừa mới bắt đầu thưởng thức thì có người ngồi xuống chỗ đối diện.

Vương Viễn chỉ lo ăn. Đã nói từ nay trở đi gặp lại coi như người xa lạ thì chính là người xa lạ, anh ta từ trước đến nay đều là người nói lời giữ lời.

"A Phong và A Cát chết rồi." Gương mặt Đại Đương Gia trầm như nước, bi thống thông báo tin tức động trời này.

Động tác của Vương Viễn hơi khựng lại nhưng vẫn không nói lời nào.

Đại Đương Gia cũng chẳng mong chờ nhận được câu trả lời, vẫn tự nói một mình: "Chờ cậu đi rồi mọi người mới biết được tầm quan trọng của cậu. Tuy sát thương của cậu không phải mạnh nhất nhưng lại có cái nhìn cực tốt, mỗi lần gặp tình huống khẩn cấp nhất đều nhờ vào cậu sử dụng thuật Giam Cầm khống chế cục diện. Nếu cậu vẫn còn ở trong đội, có lẽ A Phong và A Cát sẽ không xảy ra chuyện..."

Đại Đương Gia có chút bi thương. Chờ người không ở đây nữa họ mới biết được, người vẫn bị cả đội ghét bỏ là thích lẩm bẩm lải nhải lại quan trọng đến mức nào.

Vương Viễn vẫn lạnh nhạt thờ ơ.



"Chơi nhiều game võng du não tàn, kết quả là coi Vô Hạn Thap Phòng cũng giống những trò chơi đó." Đại Đương Gia cười khổ: "Hiện tại mới biết được, trong trò chơi này không phải thuộc tính ai càng cao thì càng dễ sinh tồn, sách lược ứng phó cũng quan trọng không kém."

Trước đây không nhận ra vì Vương Viễn luôn im lặng gánh vác trách nhiệm làm quân sư không kêu than nửa lời, mà Danh Nhân Các thì vẫn xuôi gió xuôi nước một đường, Đại Đương Gia chưa bao giờ nghi ngờ phương hướng phát triển của đoàn đội. Nói cách khác, trước kia Danh Nhân Các có thể nhẹ nhàng thông quan, công sức của Vương Viễn rất lớn. Nhưng những người khác chưa từng phát hiện ra điều này mà lại cho rằng đó là do họ có thuộc tính cao, trang bị mạnh, kĩ năng tốt. Chờ Vương Viễn vừa đi, thuộc tính rõ ràng càng cao, trang bị càng mạnh nhưng thông quan lại chật vật hơn rất nhiều, lúc này mọi người mới nhận ra có gì đó không đúng.

"Cậu chọn rời đi là đúng." Đại Đương Gia khó khăn nói. Nói xong anh ta đứng dậy bỏ đi, bóng lưng lộ rõ nét hiu quạnh.

"Hiện giờ mới biết sao? Trước đây tội gì..." Tâm tình Vương Viễn phức tạp. Nếu không rời khỏi Danh Nhân Các vậy có phải bọn họ vẫn coi mình là người ôm đùi, đi phó bản chỉ biết cưỡi ngựa xem hoa không?

Lắc lắc đầu, Vương Viễn không muốn nghĩ nữa, tiếp tục ăn cơm.

- --------------------------------

Sáng hôm sau, năm thành viên của công hội Tinh Thiên tập trung ở tiệm cơm. Vân Nhàn bắt đầu phát trang bị: "Đổi đi, mấy thứ này thuộc tính tốt hơn."

Nếu là hồi trước thì Cố Văn Nhạc đã vui tươi hớn hở ôm đồ, còn hiện tại thì... Hai mắt cậu ta tỏa sáng mong chờ hỏi: "Có rơi quyển trục bí cảnh không?" Nếu có thể gom đủ một bộ trang bị Tinh Thiên thì tuyệt vời!

"Không có." Vân Nhàn vô tình đập tan ảo tưởng của cậu ta.

Cố Văn Nhạc thất vọng tràn trề, uể oải thay trang bị.

"A." Tô Thần bật ra một tiếng cười lãnh diễm cao quý, đang định nói gì đó. Chưa chờ anh mở miệng Vân Nhàn đã chặn họng: "Nếu là anh nói không chừng còn không nhặt nổi kĩ năng Hiến Tế ấy." Sau đó khiến cả đội bị liên lụy, đoàn diệt.

Vì thế Tô Thần lạnh mặt ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Chờ mọi người đổi trang bị xong hết rồi, Vân Nhàn lấy ra một quyển trục tổ đội: "Kí tên đi."

Mọi người nhanh chóng viết tên lên. Lần này Mập Mạp không hỏi vấn đề ngốc nghếch như một người dư ra phải làm sao bây giờ nữa.

"Có việc thì nói, không có việc gì thì giải tán đi." Tô Thần nghiêm mặt nói.

"Tôi có việc." Vương Viễn cố tình hạ thấp âm lượng nói: "Dược phẩm hệ thống rơi ra toàn là loại sơ cấp, hiệu quả đều là trong vòng năm giây khôi phục 25 MP, 25 HP. Thật ra có thể đề nghị với hệ thống xin luyện dược phẩm, năm bình hồng dược sơ cấp luyện thành một bình hồng dược trung cấp, hiệu quả là trong vòng năm giây khôi phục 100 HP. Lam dược cũng giống vậy, sau khi luyện lam dược trung cấp năm giây khôi phục 100 MP."

"Vậy không phải sẽ lãng phí sao?" Mập Mạp buồn bực.

"Nếu chỉ nhìn từ số lượng thì có vẻ lãng phí, nhưng những thời điểm mấu chốt dược phẩm trung cấp có thể cứu mạng." Tô Thần lộ vẻ trầm tư.

Vân Nhàn dò hỏi: "Trừ năm bình dược còn cần gì nữa? Ngoài ra xác suất luyện thành là 100% sao?"

Vương Viễn gật gật đầu: "Xác suất thành công là 100%. Năm bình dược mỗi lần mất 20 điểm tích phân làm phí dung hợp nữa, ngoài ra không còn yêu cầu gì khác."

"Để tôi thử xem." Vân Nhàn vừa nói vừa đưa ra lời đề nghị hệ thống. Một lát sau cô ngạc nhiên nói: "Năm bình sơ cấp luyện thành một bình trung cấp, mười sáu bình sơ cấp có thể luyện thành một bình cao cấp, trong năm giây khôi phục 300 HP."

Tô Thần nhanh chóng tính toán đưa ra kết luận: "Trong quá trình luyện thì loại cao cấp sẽ hao phí nhiều hơn."

"Ừm." Vương Viễn ứng tiếng, nghiêm túc nói: "Dưới tình huống bình thường, trừ main tank ra thì những chức nghiệp khác đều không đến 300 HP nên người bình thường không ai nghĩ đến chuyện luyện hồng dược cao cấp cả."



"Luyện!" Tô Thần quả quyết: "Nếu phó bản trước tôi có hồng dược cao cấp thì đã không cần rời khỏi tiền tuyến, đối phương cũng không có cơ hội nhân sơ hở."

Nói xong, anh nhìn thuật sĩ bất mãn: "Tin tức trọng yếu như vậy sao anh không nói sớm?"

Vương Viễn cười khổ: "Tôi sao biết được có ngày mình sẽ phát sầu vì dược phẩm nhiều quá uống không hết chứ!" Những đoàn đội khác đánh xong chia mỗi người ba bốn bình dược đã là tốt lắm rồi, đâu có giống như Phụ Trợ khí chất thổ hào đầy người, tùy tùy tiện tiện một cái là lấy ra mấy chục bình dược?

Đương nhiên đấy chỉ là một lý do, lý do khác nữa là anh ta vừa mới tham gia công hội Tinh Thiên, không biết tình huống cụ thể như thế nào, đương nhiên không thể nói hết toàn bộ tin tức mình có ra được. Nếu đối phương coi mình như pháo hôi, mình lại đem chuyện quan trọng nói hết thì chẳng phải là đồ ngốc sao! Cũng vì đã hợp tác qua một phó bản, từ từ hiểu biết lẫn nhau mới chậm rãi chia sẻ tin tức. Nhưng tâm tư nhỏ này vẫn không nên nói ra thì hơn.

Nhưng anh ta không nói thì Tô Thần cũng đoán được: "Lần này có thể thông cảm, nhưng tôi không hi vọng có lần sau." Tô Thần lạnh mặt nhắc nhở.

Thần sắc Vương Viễn trở nên nghiêm trọng.

Tô Thần cười nhạo. Giấu diếm át chủ bài gì đó chỉ có anh được làm thôi!

Mập Mạp ngơ ngác nhìn thuật sĩ rồi lại nhìn nhìn Mục Sư, cảm giác như lọt vào trong sương mù. Không khí hình như có vẻ khẩn trương, lại hình như không có chuyện gì hết.

Vân Nhàn giật nhẹ khóe miệng. Kẻ nào đó lại không biết xấu hổ nói người khác... Chính bản thân anh ta giấu diếm át chủ bài cũng không phải một lần, người bị hại còn đang ngồi đây nhìn đấy!

Tuy nhiên cô biết, Tô Thần cảnh cáo thuật sĩ có lợi cho việc khống chế toàn đội nên không phá đám, mà cô nói sang chuyện khác: "Số lượng dược phẩm nhiều quá không tiện lấy ra, tôi sẽ trực tiếp luyện luôn."

Chốc lát sau cô mang ra 25 bình hồng dược trung cấp.

Cố Văn Nhạc nuốt nước miếng, 25 bình trung cấp chính là 125 bình sơ cấp đó! Không ngờ Phụ Trợ lại giàu như vậy!

Hai mắt Mập Mạp dính chặt vào hồng dược, luyến tiếc rời đi.

Vân Nhàn nhăn mày, ra lệnh: "Mỗi người chuyển cho tôi 200 điểm tích phân."

Luyện một bình thì không thấy gì, nhưng nếu số lượng nhiều như vậy sẽ thấy tích phân giảm rõ rệt. 25 bình hồng dược trung cấp mất tận 500 điểm tích phân!

Mọi người nhanh chóng chuyển khoản. Sau khi thu được 800 điểm tích phân Vân Nhàn mới hòa hoãn lại, tiếp tục luyện dược.

Tô Thần ngồi cạnh thuận miệng nói: "Mỗi người năm bình, mọi người tự cầm đi."

Vừa dứt lời xong đã thấy Mập Mạp lấy tư thế hổ đói vồ dê, dùng tốc độ nhanh nhất ôm năm bình vào lòng. Tô Thần phi thường hoài nghi Mập Mạp ngấm ngầm tự thêm thuộc tính Nhanh Nhẹn, vì tốc độ bình thường của pháp sư không phải như thế này.

Cố Văn Nhạc nhanh nhẹn theo sau, ôm năm bình hồng dược trung cấp cười không khép được miệng.

Vương Viễn lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Cướp gì mà cướp? Không phải nói mỗi người năm bình hay sao? Đồ nằm ở đây chạy làm sao được." Cho nên anh ta cực kì trấn định cầm năm bình phần của mình.

Cố Văn Nhạc nghĩ thầm, anh thì biết gì chứ? Cất vào kho vật phẩm tùy thân xong thì đồ mới thành của mình được!

Tô Thần thuận tay cầm năm bình, sắc mặt bình tĩnh khiến người khác căn bản không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Vân Nhàn đem năm bình của mình thu về kho vật phẩm tùy thân rồi lại tiếp tục bới đống dược phẩm, lần này cô lấy ra 20 bình lam dược trung cấp.

"Lại mất 400 điểm tích phân nữa." Vân Nhàn âm thầm cảm khái tiêu tiền thật là nhanh, nhoắng một cái đã mất 900 điểm tích phân rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc