VÔ HẠN THÁP PHÒNG

Đêm trước ngày trận doanh chiến, Vân Nhàn cầm ba tấm thẻ miễn chiến và hai tấm thẻ mời chiến mới ra lò vuốt ve qua lại.

"Cô làm hai tấm thẻ mời chiến?" Tô Thần cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

"Ừm. Phó bản chỉ cần một tấm thẻ để đề phòng, nhưng sau khi trở lại thành Bạch Lạc lại cần rất nhiều." Vân Nhàn cười khẽ.

"Bởi vì trong phó bản, thẻ mời chiến có thể trực tiếp thay đổi trạng thái của tất cả mọi người, mà trong thành Bạch Lạc lại chỉ có thể sử dụng với một người." Tô Thần vừa nói vừa vươn tay ra: "Đưa thẻ miễn chiến cho tôi."

Vân Nhàn tùy tay ném qua: "Định đưa cho ai?"

"Trận doanh Thuần Bạch chỉ còn lại có 400 người, cũng chỉ có mấy cái công hội thanh danh lớn." Tô Thần nhếch khóe miệng.

"Anh tính đổi lấy cái gì?" Vân Nhàn tò mò. Hiện tại thẻ miễn chiến vẫn là thứ mới mẻ, rất khó ra giá cao. Phó bản rất có thể là hình thức miễn sát thương nên thẻ miễn chiến chưa chắc đã phát huy được công dụng, mọi thứ đều khó nói trước được. Mặt khác bọn họ cũng chẳng thiếu gì, trừ khi đối phương có thể lấy ra cực phẩm, còn không căn bản là bọn cô chướng mắt.

Tô thần cười cười: "Lần này không cần tiền, tôi mang tặng không."

"Anh sẽ có lòng tốt thế sao?" Vân Nhàn không tin.

"Trước cho bọn họ nếm thử chút ngon ngọt, nếu dùng xong thấy tốt, lần sau muốn có cũng chỉ có thể chủ động chạy tới xin mua." Tô Thần nhìn chăm chú vào ba tấm thẻ miễn chiến, biểu tình cực kì nghiêm túc.

Vân Nhàn suy xét một lát: "Được, dù cái gì cũng không có thì ít nhất có thể gia tăng tỉ lệ sinh tồn cho hội nhóm tinh anh của trận doanh Thuần Bạch."

Sau khi thương lượng xong, Tô Thần rời đi tìm kiếm đối tượng tặng thẻ. Vân Nhàn đi ngủ sớm, cô tính toán nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải đối phó với trận doanh chiến.

- --------------------------------

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ người chơi bị đưa vào phó bản. Sau khi khôi phục năng lực hành động, chuyện đầu tiên Mập Mạp làm là đánh giá bốn phía xung quanh. Khi nhìn thấy Mục Sư đứng bên người, trong lòng anh ta có chút căm giận bất bình, Phụ Trợ sao có thể nói hươu nói vượn với người chơi thành thật chứ? Mệt anh ta còn nghiêm túc lo lắng, sợ Mục Sư gặp nguy hiểm!

Vân Nhàn nhìn địa hình thầm than: "Hệ thống thật biết chơi."

Bản đồ hình chữ "Hồi" (回), điểm bắt đầu là góc trái phía trêи, đi qua lần lượt góc trái bên dưới, góc phải bên dưới, góc trêи bên phải mới có thể đến Truyền Tống Trận. Dưới tình huống bình thường, vòng ngoài là đường đi của đám quái, còn chữ "Khẩu" (口) bên trong là khu vực an toàn, chỉ cần người chơi không bước ra khỏi khu vực an toàn là quái sẽ không thể tấn công người chơi. Nhưng lần này khu vực an toàn bị màn ánh sáng bao trọn, bọn họ không vào được...

Tô Thần thật ra lại rất cao hứng: "Lần trước gom người chơi vào khu an toàn không cho ra, lần này rốt cuộc lại đổi sang ngăn toàn bộ người ở bên ngoài không cho vào sao."

"Anh vui vẻ gì chứ?" Vân Nhàn vô tình phá vỡ sự vui mừng của anh: "Chờ anh yếu máu sẽ không có khu an toàn cho anh yên tĩnh khôi phục đâu."

"Sợ gì, mọi người đều giống nhau hết ấy mà." Tô Thần vừa nói vừa nhìn sang bên cách vách: "Tôi mà không chịu được thì những người khác càng nhanh chịu chết hơn."

Ai ngờ vừa nhìn qua anh liền nhịn không được nhíu mày: "Bảy người?"

Dưới tình huống trận doanh Thuần Bạch chiếm ưu thế về nhân số vốn không nên xuất hiện tình huống này. Hơn nữa lại là bảy người, một con số hết sức mẫn cảm, Vân Nhàn nhanh chóng hiểu ra, mặt không biểu tình tuyên bố: "Xem ra chúng ta bất hạnh trúng thưởng rồi."

"Số người... Có vẻ kém hơi nhiều!" Mập Mạp nhịn không được run run.



Vương Viễn thì trầm mặt nghĩ, từ trước đến nay luôn ỷ đông hϊế͙p͙ ít, cuối cùng báo ứng cũng tới rồi...

Cố Văn Nhạc nắm chặt cung Tinh Thiên trong tay, tự tin mười phần: "Không sợ! Chúng ta tuy ít người hơn nhưng mỗi người đều là tinh anh!"

Mập Mạp há miệng thở dốc, rất muốn nói mình có cái nhìn hơi khác một chút, ít nhất Mập Mạp cảm thấy mình không phải là tinh anh quỷ gì đâu.

Lúc này trêи màn hình đồng hồ màu đen của mọi người xuất hiện nhắc nhở: "Nhiệm vụ chính: Trước khi trận doanh của đối thủ thất bại, không được để bất kì một quái thú nào đi qua Truyền Tống Trận. Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người chơi nhận được 200 điểm tích phân."

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, người chơi có thể rời khỏi phó bản bất kì lúc nào. Không hoàn thành nhiệm vụ chính, hồ sơ của người chơi sẽ bị xóa bỏ."

"Phó bản lần này người chơi cùng trận doanh có thể tấn công lẫn nhau và không thể tiến vào trong màn ánh sáng. Chúc tất cả người chơi vui vẻ."

"Không hề vui vẻ một tí nào luôn." Vương Viễn nhỏ giọng phỉ nhổ.

"Lão đại, làm sao bây giờ?" Mập Mạp chờ nhóm lão đại đưa ra quyết định.

Vân Nhàn lật tay một cái, trêи bàn tay phải vốn trống rỗng có nhiều thêm một tấm thẻ. Giây tiếp theo, âm thanh máy móc nhắc nhở: "Đồng đội số 520 của bạn sử dụng thẻ miễn chiến. Phó bản lần này miễn sát thương giữa người chơi cùng trận doanh với nhau. Xin hãy chú ý, xin hãy chú ý, hình thức phó bản đã thay đổi."

Mập Mạp há to miệng, ngơ ngác nhìn Vân Nhàn.

"Đừng đứng ngây ra đó nữa, gọi đám thú triệu hồi ra đi." Vân Nhàn không chút để ý, cô phân phó: "Hiện tại không cần thiết theo đuổi hiệu suất cao, cứ duy trì ổn thỏa là tốt rồi. Để gấu ngựa đi theo bên cạnh Mục Sư, chuẩn bị sẵn sàng lên thay thế bất kì lúc nào."

"Rõ!" Mập Mạp nghiêm trang trịnh trọng giống như nhận được chỉ thị trọng đại nào đó.

Vân Nhàn than thở trong lòng, hết sức bất đắc dĩ: Thứ này khi nào mới có thể trở nên bình thường một chút đây?

Tô Thần nghiên cứu địa hình một lúc, thương lượng với Vân Nhàn: "Địa hình thế này chúng ta lấy góc phải bên dưới làm địa điểm chiến đấu nhé? Đằng trước có hai tháp bắn tên, tháp góc trêи bên trái thiết lập tổ hợp lôi phong tăng tốc độ bắn tên, góc trái dưới thiết lập tổ hợp hỏa lôi 20% tạo thành sát thương gấp ba. Còn góc phải dưới thì..." Tô Thần lộ ra chút khó xử.

Vân Nhàn đề nghị: "Tổ hợp thủy phong được không? Làm giảm 40% tốc độ trong năm giây."

Tô Thần nhướn nhướn mi, lộ ra chút ý cười: "Không cần sát thương diện rộng sao?"

"Dưới tình huống thực lực kém hơn, để thuận lợi thông quan đương nhiên phải tăng mạnh sát thương cho tháp bắn tên để nó hỗ trợ giết quái. Nhưng hiện tại chúng ta có đủ hỏa lực, không cần mũi tên tháp tới đây cướp quái." Vân Nhàn nghiêm túc phân tích: "Bên kia bảy người, hẳn là có thể trụ được mấy lượt, chúng ta nhân cơ hội gom nhiều đồ một chút."

Mập Mạp dùng ánh mắt kính ngưỡng vạn phần nhìn hai vị lão đại nhà mình. Những người khác gặp đội bảy người khẳng định sẽ khóc trời đập đất oán hận số mình xui xẻo, đến lượt Phụ Trợ mở miệng ra lại là "Chúng ta nhân cơ hội gom nhiều đồ một chút", hiển nhiên cô ấy không hề nghĩ rằng đội bảy người cách vách sẽ giành thắng lợi.

"Hiện tại trêи tay tôi có gần 30 viên tinh thạch, không sợ thiếu. Lỡ như tình huống không ổn thì tháo ra đổi tổ hợp khác." Vân Nhàn nhẹ nhàng nói.

"Vậy thì tổ hợp thủy phong đi." Tô Thần quyết định, đồng thời anh bổ sung thêm một câu: "Thật ra tôi chỉ phân vân giữa thủy phong và thủy lôi thôi."

Thương lượng xong, năm người đi tới góc phải bên dưới chờ đợi. Vân Nhàn lần lượt lắp tinh thạch vào ba tòa tháp, còn tháp ở góc trêи phải thì không thêm gì cả. Cô không cảm thấy nó sẽ phát huy tác dụng nên tốt nhất là không nên lãng phí.



Tô Thần đứng trước cả đội, gấu ngựa đứng cạnh anh, tiếp đó là thụ yêu và Vân Nhàn, sau nữa là rắn độc, Cố Văn Nhạc, Vương Viễn, cuối cùng mới là Mập Mạp. Tô Thần ủy thác trọng trách cho Mập Mạp: "Anh không cần động thủ, nhìn chằm chằm tình huống của trận doanh cách vách là được. Có biến động gì phải kịp thời báo cáo."

Mập Mạp còn chưa bao giờ làm qua chức nghiệp nào quan trọng như người phát sóng trực tiếp đâu, vuốt trán buồn rầu: "Không có kinh nghiệm, tôi không làm được đâu..."

"Có thể nhìn hình rồi miêu tả hay không hả?" Tô Thần tức giận: "Thấy gì nói đó, không có gì khó."

Mập Mạp đành phải tự cổ vũ bản thân, ý nghĩa của nhân sinh chính là không ngừng khiêu chiến những tầm cao mới! (Cũng chưa chắc) Mình có thể làm được!

Vân Nhàn nói với thuật sĩ và cung tiễn thủ: "Quy củ cũ, đánh quái đến tàn phế thì để tôi đánh chết."

Hai người gật đầu đồng ý.

Chốc lát sau quái thú xuất hiện, là một đội năm con quái tinh anh. Bọn chúng kiên định bước tới, tinh thần phấn chấn hăng hái, nhắm thẳng đến mục tiêu cuối cùng là Truyền Tống Trận. Tuy trêи đường đầy mưa bom bão đạn, bị thương không ngừng nhưng bước chân chúng vẫn kiên định, ánh mắt vẫn trầm ổn như trước.

"Nhắm vào con máu giấy trước!" Vân Nhàn chỉ huy.

Vương Viễn lập tức triệu hồi sấm sét đánh xuống. Cố Văn Nhạc lại cực kì bất đắc dĩ: "Bắn không tới." Vốn dĩ đứng trêи đường thế này diện tích rất có hạn, càng miễn bàn quái máu giấy bị bảo vệ tầng tầng lớp lớp.

"Vậy anh đánh tùy ý đi." Vân Nhàn vội vàng dùng sấm sét gặt quái.

Thụ yêu lại rất thông minh hiểu ý, nó dùng lưới tận diệt đám lá chắn đằng trước, để đám máu giấy trần trụi đứng trước mặt mọi người. Cố Văn Nhạc vui mừng, vội vàng kéo cung bắn tên. Gấu ngựa tát một cái khiến con nham quái bị vây trong lưới của thụ yêu ngu luôn, sau đó nó không ngừng cố gắng lao vào vung móng vuốt. Rắn độc thì ưu tiên tấn công lũ quái xếp sau.

Tô Thần xách theo kiếm Tinh Thiên xông lên, trong lòng nghĩ thầm: "Đám thú triệu hồi này còn thông minh hơn Mập Mạp nhiều."

Vân Nhàn chăm chú, nắm chặt tất cả cơ hội giết quái.

Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp của Mập Mạp mở màn: "Bên cách vách cũng lựa chọn góc phải dưới làm chiến trường."

Anh ta đúng là thấy gì nói nấy, cực kì tùy tiện: "Sáu người tụ tập ở đó, trong đó ba người cận chiến ba người viễn chiến, người thứ bảy đứng ở chỗ tháp bắn tên góc trêи bên phải, lẻ loi một mình ngốc ở đó. Tháp bắn tên góc phải dưới là sát thương diện rộng, hai tháp bắn tên trước đó..." Mập Mạp ngưng thần nín thở nhìn thật lâu, rốt cuộc cũng xác định: "Hai tháp bắn tên trước đó không có hiệu ứng gì, hẳn là không được lắp tinh thạch. Tiểu đội quái tinh anh đang tới. Một pháp sư có thuật Lôi Điện bắt đầu tấn công quái máu giấy, những người khác ưu tiên tấn công quái tinh anh bọc ngoài, cái loại quái mà nửa công nửa máu ấy. Ba đợt sấm sét đã đánh chết vu sư rồi, xem ra sát thương của pháp sư rất cao, MP cũng không tiêu hao nhiều lắm, thuộc tính Trí Lực với trang bị hẳn là không kém..."

Vân Nhàn nhịn không được ngắt lời: "Dùng câu trần thuật đơn giản thôi, đừng thêm phán đoán chủ quan của anh vào!" Cô giải thích thêm một chút: "Đừng nói là MP không tiêu hao nhiều lắm, nói là MP tiêu hao khoảng bao nhiêu phần trăm, nếu ít quá không tính ra tỉ lệ thì nói là tạm thời chưa nhìn ra."

Mập Mạp nhanh chóng sửa miệng: "Tạm thời không nhìn ra."

Vân Nhàn: "..."

Tên ngốc này thật sự không tính ra được tỉ lệ phần trăm! Vân Nhàn chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân rằng Mập Mạp có đến đây cũng tạm thời không giúp được gì, phái đi quan sát tình hình địch ít ra còn có thể nắm được tình huống cơ bản.

"Ồ... Có tin này không tốt lắm. Người thứ bảy ở chỗ tháp bắn tên góc trêи bên phải không phải chỉ đứng ngốc mà đang duỗi cổ về phía chúng ta." Khi đang nói chuyện, ánh mắt Mập Mạp và người thứ bảy đúng lúc chạm nhau, Mập Mạp lúng túng rời mắt, giả vờ như không có việc gì.

"Cách vách còn lại hai quái tinh anh." Mập Mạp tiếp tục công cuộc phát sóng trực tiếp, đồng thời nỗ lực chứng minh giá trị tồn tại của bản thân.

Đúng lúc này Tô Thần tuyên bố: "Được rồi, đã quét sạch quái đợt thứ nhất."

Bình luận

Truyện đang đọc