VÔ ƯU! TA ĐÓI BỤNG RỒI!


Sau khi ký xong khế ước với tất cả bọn họ, đều là huyết khế bình đẳng.

Vô Ưu mới tiến vào không gian của mình xem thử, thì đúng là thấy có rất nhiều cánh cửa.

Nhưng chỉ có một cửa mở được, bên trong đúng là một sa mạc cát vàng với ốc đảo và kim tự tháp y như trong mơ vậy.

Không ngờ cô lại có thể tạo không gian trong giấc mơ, thật đáng kinh ngạc.

Cô nghĩ, lần này là sa mạc có khi nào lần sau sẽ là biển không? Thế là vài ngày sau, cô lại nằm mơ tiếp.

Cô thấy mình đang đứng trên một bãi biển xanh ngọc vô cùng xinh đẹp.

Nhìn xa xa còn thấy mấy hòn đảo với mấy ngọn hải đăng trên đó.

Cô nhảy xuống tắm thật thích thú, cô bơi ra rất xa lặn xuống đáy nước xem từng rạng san hô, tảo biển thật là đẹp mắt.

Cô nghĩ phải chi có vài con cá nhỏ ở đây thì thích làm sao.

Chợt có một bầy cá bé nhỏ đủ màu sắc bơi lại vay quanh cô nô đùa.

Còn có cua biển và những loài sò ốc đáng yêu khác.

Cô trồi lên và bay lên khỏi mặt nước, đến những hòn đảo phía xa.

Trên một ngọn hải đăng cao nhất, có một vật gì đó đang phát sáng, cô cũng vội bay đến xem và cũng như lần trước là một viên ngọc phát sáng.

Cũng cảm giác thân thuộc ấy, cô chạm vào cũng có ánh sáng chói mắt phát ra.

Tiếp theo như lần trước là cô tĩnh lại nhưng cả người lại vô cùng mệt mỏi.

Lần này, cả tám người đều có thể dùng máu của họ cho cô uống, không như lần trước chỉ có mình Vạn Mị.

Xong, họ cũng uống một viên bổ huyết đan của Mị Cơ đưa để phục hồi lại.

Bây giờ, cô đã nắm được quy tắc để hình thành không gian rồi.

Chỉ cần trong đầu cô luôn nghĩ về nó thì tự nó sẽ hình thành theo ý cô muốn.

Nhưng tạm thời cô không dám nghĩ, vì mỗi lần như vậy cả tám người lại mất máu vì cô.


Cô thấy ái ngại vô cùng.

Cô quyết tâm phải nhanh tăng tu vi mới được.

Nhưng bằng cách nào đây?
Cô chợt nhớ lần đầu cô mới tạo không gian, đã ngủ gần ba tháng, sau đó lại ăn rất nhiều thức ăn và uống rất nhiều linh thủy.

Cô nghĩ hay là cô thử dùng cách đó để nạp năng lượng cho mình xem sao? Bình thường cô không có cảm giác đói và khát nên ăn cũng như cho có lệ.

Chắc vì vậy nên cô không đủ năng lượng tạo không gian đi.

Nghĩ liền làm, cô tiến vào không gian linh thủy bắt đầu ăn ăn uống uống.

Vạn Mị cũng sẵn sàng phục vụ cô, tiến hành làm những món ăn ngon.

Hôm nay, trong không gian chỉ có Vô Ưu và hắn, bọn người kia về không gian của mình hoặc ở bên ngoài hết rồi.

Đến tối họ lại tập trung lại canh chừng cho cô ngủ.

Chính xác hơn là họ muốn ở cạnh cô, lúc trước là muốn gần gũi, lúc này là xem cô có nằm mơ tạo không gian nữa không.

Khi thấy biểu hiện mệt mỏi của cô họ sẽ kịp thời ứng phó.

Vô Ưu cảm giác thật hạnh phúc khi có bọn họ bên cạnh, cô thích tất cả bọn họ.

Vô Ưu không biết là lớp băng trong tim cô đang dần tan chảy, và dần đem họ đặt trong lòng.

Vô Ưu ăn khá là nhiều cũng không no, cô cũng muốn biết bản thân mình sẽ ăn được bao nhiêu mới gọi là no.

Cứ thế cô lại tiếp tục ăn, đến khi cô bắt đầu cảm thấy hơi no thì nhìn lại cô cũng tá hỏa.

Thức ăn cô ăn có thể bằng cả một đám cưới trăm bàn.

Trái cây các loại hơn cả tấn.

Vạn Mị lại cho cô thêm hai củ nhân sâm ngàn năm nữa.

Ấy thế mà cô mới chỉ cảm thấy hơi no thôi.

Tiếp theo, cô ra linh thủy uống nước.


Cô muốn uống cho đến khi no.

Khi cô đã cảm thấy đã đủ no rồi, cô bèn dừng lại, nhìn thấy biển linh thủy đã tuột xuống cả gang tay.

Vô Ưu đổ một giọt mồ hôi thật lớn.

Ái chà chà...!ai lấy trúng cô vợ này làm sao mà nuôi nổi đây? Nhưng mà cô có thể yên tâm, vì bọn tám người Vạn Mị đều nuôi cô dư sức.

Không gian của họ sản xuất rất mau, dù ngày nào cô cũng ăn như vậy hay cỡ lần đầu tiên, họ cũng không sợ.

Ngày hôm sau, cô vẫn tiếp tục ăn và uống như vậy.

Suốt 10 ngày, cô mới dám nghĩ sẽ tạo không gian thành dạng gì tiếp theo.

Lần này cô muốn tạo một nơi có đồng bằng, đồi núi và sông ngòi với bốn cảnh sắc khác nhau, đó là cảnh buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều và buổi tối.

Nhìn hướng đông sẽ là cảnh bình minh, hướng tây là cảnh hoàng hôn, hướng nam là cảnh buổi trưa và hướng bắc là cảnh buổi tối.

Thế là, cô lại nằm mơ và cũng y như những gì cô nghĩ.

Cô dạo qua tất cả khung cảnh rồi đến ngọn núi cao nhất lấy viên ngọc đang phát sáng.

Cô lại giật mình tĩnh lại, nhưng lần này không thấy kiệt sức như lần trước nữa, cô cũng cảm thấy còn mệt mỏi.

Tám người Vạn Mị không yên tâm nên vẫn cho cô uống máu, cho đến khi cô hoàn toàn khỏe hẳn.

Như vậy là đã biết nguyên nhân rồi.

Cô vui mừng lại tiếp tục ăn và uống tiếp.

Cả tám người đều đem thức ăn từ không gian họ cho cô ăn rất nhiều.

Lần này cô ăn đến 20 ngày, mới bắt đầu nghĩ sẽ tạo tiếp.

Và lần này cô đã thành công không còn bị kiệt sức và mệt mỏi nữa, cũng không cần uống máu họ nữa.

Thật vui vẽ làm sao.


Một năm sau, cô gần như đã hoàn thành không gian của mình.

Gồm nhiều cảnh vật khác nhau, có cả hệ thống trò chơi huấn luyện dựa theo các game hiện đại mà cô từng chơi.

Có điều chính bản thân sẽ trải nghiệm thực tế.

Chỉ còn thiếu cánh cổng thông qua các thế giới khác thôi.

Bởi cô cũng chỉ có thể tạo ra cánh cổng đến các thế giới mà cô từng xuyên qua thôi.

Còn những thế giới khác thì hoàn toàn không biết.

Cái này chắc phải hỏi bọn Vạn Mị rồi.

Cô chọn một ngày dẫn bọn họ vào xem không gian của cô.

Kết quả cả tám người đều kinh ngạc.

Vừa bước vào, thì nhìn thấy một hành lang kéo dài hai bên toàn cửa là cửa.

Mỗi cửa Vô Ưu đều ghi tên bên ngoài, như sa mạc, biển cả, đồi núi, bắc cực...hệ thống...
Tám người tha hồ mà tham quan, còn thử các hệ thống trò chơi huấn luyện.

Sau đó, đến cửa cuối cùng đã làm Vô Ưu đau đầu, đó là cánh cửa xuyên thời không.

Cô nói ra khó khăn của mình, tất cả tám người đều gật đầu hiểu rõ.

Cô đúng là chỉ mới xuyên qua vài thế giới đương nhiên là chỉ có thể mở được vài thế giới đó rồi.

Nhưng họ cũng nói với cô không cần băn khoăn.

Sau này, cô tu luyện đến ký ức mười vạn tiền kiếp rồi thì cô tự động sẽ nâng cấp thêm nữa.

Bởi trong mười vạn kiếp đó, cô có thể đã đi qua hàn vạn thế giới tha hồ mà mở.

Tuy là nói vậy nhưng cả tám người đều không được vui cho lắm.

Họ sợ khi cô nhớ lại mười vạn ký ức đó, liệu cô có còn thân thiết với họ như thế này không? Vô Ưu thấy thái độ của họ chuyển biến, dường như cũng nhận ra điều gì.

Nhưng cô lại cười thật tươi nói với họ.

- Mọi người yên tâm đi.

Tuy ta không biết trong tiền kiếp nào đó ta và các ngươi có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà dù ta có nhớ lại ký ức của mười vạn kiếp trước thì ta cũng vẫn là ta của ngày hôm nay.


Bởi ta của hôm nay chính là Ngọc Vô Ưu.

Còn những kiếp khác đối với ta đều là giấc mơ cả.

Cả tám người vui vẽ lần lượt ôm cô vào trong lòng.

Phải! Vô Ưu hôm nay là Vô Ưu của tất cả bọn họ.

Chứ không phải Vô Ưu của mười vạn kiếp trước.

Khi rời khỏi không gian của Vô Ưu, cả tám người đều luyến tiếc.

Không gian quả thật rất đặc biệt, là tập hợp của tất cả không gian.

Thảo nào cô lại cần nhiều năng lượng như vậy.

Thậm chí có luôn cả không gian linh thủy, mà linh khí hầu như còn dày đặc hơn cả không gian linh thủy hiện tại, vừa vào chỉ thấy toàn sương mù và sương mù.

Vô Ưu cũng không biết vì sao cô có thể làm được, cô chỉ nghĩ là muốn thử xem có thể tạo ra không gian linh thủy được không? Không ngờ là cô lại làm được mà còn đậm đặc hơn nữa chứ.

Bạch Ngân nói, hay cô tạo ra cửa thông với không gian của bọn họ, để lúc nào họ cũng có thể vào không gian của cô.

Cái này...Vô Ưu sẽ không tạo đâu.

Cô chỉ nói dóc là cô đã thử nhưng tạo không được.

Chứ thực tế có tạo được cô cũng không dám tạo.

Tạo rồi cô chạy trốn bọn họ ở đâu bây giờ? Miễn đi!
Nhưng cô và cả bảy người còn lại không hề biết rằng, Vạn Mị cũng có thể vào không gian của cô bất cứ lúc nào hắn muốn.

Bởi hắn là khế ước linh hồn nha.

Mà không gian tạo ra nằm trong linh hồn, vì thế mà Vạn Mị vẫn có thể vào được.

Thậm chí hắn có thể đưa không gian linh thủy kết hợp với không gian của cô lại cũng được.

Nhưng hắn sẽ không làm và cũng không nói cho ai biết.

Vì đây là con ác chủ bài của hắn mà.

Thiên hạ đệ nhất gian xảo vẫn là Vạn Mị.

Chính vì vậy mà ngôi vị lão đại mãi mãi vẫn không bị lung lay.

Ngay cả Mị Cơ là chị cả lớn nhất cũng không bằng..


Bình luận

Truyện đang đọc